Định Mệnh Là Những Chiếc Giày

Chương 34: Một phần trăm kì tích



Anh nhìn tôi, khóe miệng cong lên tạo thành một nét cười hoàn hảo. Tôi ngây ra nhìn nụ cười ấy, cố gắng để nói gì đó cho ra hồn nhưng rốt cục lại chẳng thể chọn được từ ngữ nào phù hợp cả. Anh đặt ngón tay lên môi tôi rồi nhẹ nhàng thì thầm.

– Anh nhớ An.

Vẫn là cái vẻ mặt kiêu ngạo đó, vẫn là nụ cười nhếch mép đó, vẫn là đôi mắt nâu tưởng chừng ấm áp lắm mà sao giây phút ấy tôi chỉ muốn òa lên khóc như một đứa trẻ. Nước mắt trào ra ướt đẫm gò má. Tôi cảm thấy hai tai mình nóng lên vì ngượng. Anh vẫn nhìn tôi như chờ đợi một câu trả lời. Tôi chẳng biết phải nói gì cho đúng cả, anh nói anh nhớ tôi vậy tôi có thể hiểu nỗi nhớ của anh theo cách như thế nào đây? Tôi giả đò hỏi lại anh một câu hỏi ngốc nghếch. Mặc dù câu hỏi vừa rơi khỏi miệng tâm trí tôi đã chẳng thèm quan tâm câu trả lời của anh là gì, tôi cứ nghĩ mãi về câu nói ấy.

“Anh nhớ An”, câu nói ấy khiến cho bao nhiêu tổn thương bao nhiêu mệt nhọc trong tôi đồng loạt tan biến. Tôi thực sự rất hạnh phúc, hạnh phúc tới mức nước mắt cứ trào ra mãi không thôi. Bạn hãy tưởng tượng con người mà bạn thầm thương bấy lâu nay giờ đứng trước mắt bạn, cử chỉ của anh ấy nhẹ nhàng ấm áp tới mức đến nụ cười trên gương mặt ấy ngỡ là của một vị nam thần nào đó. Thay cho câu trả lời anh rút từ túi áo một thanh gỗ dẹt sáng màu, trên mảnh gỗ đó là tên tôi và tên anh. Đây chính là thứ tôi tìm ở quán cafe. Tôi lật qua lật lại thanh gỗ, ngón tay mân mê nét bút hằn lên miếng gỗ, ở một mặt còn có một hình trái tim nhưng có điều màu của hai nửa đó khác nhau. Anh nói là do anh vẽ thêm vào. Vậy là quá đủ cho câu hỏi của tôi rồi.

Anh choàng tay ôm lấy tôi, mùi nước hoa không còn đậm hương như trước nữa thay vào đó lại là một mùi hương ấm áp dịu nhẹ đặc trưng. Tôi đã kiếm tìm mùi hương này suốt bao lâu nhưng chẳng bao giờ tìm được nó. Ngay lúc này đây tôi cảm nhận được hơi thở của anh ấm áp hơn bao giờ hết. Tôi mạnh dạn choàng tay ôm anh, ôm thật chặt như thể chỉ cần buông tay một chút thôi là anh sẽ lại đi vậy. Anh Quân nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, tôi có thể cảm nhận mấy sợi tóc mái của mình đang lay động bởi hơi thở của anh.

Tiếp đó anh cúi xuống thấp hơn và đặt lên môi tôi một nụ hôn. Nụ hôn của anh nhẹ nhàng như một cơn gió nhẹ nhưng đủ để khiến tôi thức tỉnh. Con tim đã ngủ quên bao lâu nay choàng tỉnh giấc, bao nhiêu đau thương bao nhiêu mỏi mệt mà nó phải chịu dường như chỉ là một cơn ác mộng và nụ hôn ngọt ngào đó xoa dịu mọi vết thương lòng của tôi. Tôi đáp trả nụ hôn đó mặc kệ xung quanh có biết bao nhiêu người. Anh Quân đan chặt bàn tay anh vào bàn tay nhỏ bé của tôi, chúng tôi cùng nhau rời khỏi sân bay Heathrow, bắt một chiếc taxi rồi cùng nhau về nhà. Ngồi trên taxi tôi thì liên tục tủm tỉm cười một mình còn anh thì tựa đầu vào vai tôi ngủ.

– Đừng có cười nữa, người ta sẽ nghĩ em bị điên đấy.

Anh Quân vẫn nhắm mắt trêu chọc. Tôi húych bên vai anh đang tựa đầu để trả thù.

– Anh ngủ cơ mà quan tâm em cười hay không làm gì. Mà cũng chẳng ai điên mà thức được hết cả chuyến bay như thế cả.

Nói xong tôi lại khẽ cắn môi, tôi thực sự vẫn hơi ngượng khi xưng hô kiểu này. Đã ngượng vì đổi cách gọi tự nhiên tôi lại nhớ đến nụ hôn ban nãy mặt lại càng đỏ.

– Ừ thì ngủ.

Anh nhẹ nhàng ừ một tiếng rồi siết tay tôi chặt hơn. Từ lúc ở sân bay bàn tay ấy chưa bao giờ rời khỏi bàn tay tôi. Ngồi thêm một lúc tôi nhận thấy hơi thở anh đều đều, Anh Quân đã ngủ, có vẻ anh rất mệt sau chuyến bay vừa rồi. Tôi nhìn ra phía ngoài cửa, mọi thứ trôi tuột lại phía sau rồi biến mất, tôi ước giá như đường về nhà dài hơn một chút để tôi có thể nhìn anh thật kĩ như lúc này. Về đến nhà, khi xe taxi đỗ xịch trước cửa tôi mới nói nhỏ nửa muốn nửa không muốn gọi anh thức dậy.

– Anh Quân.

– Hử? – Anh trả lời ngay sau đó khiến tôi có chút bất ngờ. Sau đó anh ngồi thẳng dậy và trả tiền taxi. Tôi để ý bác lái xe cười với chúng tôi một cách đầy ẩn ý như kiểu “à tôi biết hai cô cậu này yêu nhau rồi nhé”, dù biết là bác ấy không hiểu những gì chúng tôi nói với nhau nhưng tôi vẫn thấy ngượng.

– Em tưởng anh ngủ? – Tôi lúi húi mở cửa, giọng nói có vẻ hờn trách.

– Anh mà thức thì đâu có cơ hội được người ta ngắm lâu đến thế.

Anh cười to rồi nhìn tôi với vẻ khiêu khích. Tôi đáp lại cái bộ mặt nham nhở đó bằng một cái lườm nhưng lúc quay đi thì miệng lại cười tủm tỉm. Vào đến nhà tôi chỉ anh vào phòng khách ngồi đợi còn mình đi pha nước. Anh không nói gì chỉ lượn vài vòng trong phòng khách rồi sau đó theo chân tôi vào bếp.

– Nhà em ở đây à?

– Nhà bạn em đấy. Em ở chung với nó.

– Ở hai người à?

– Không, ba người.

Tôi đặt ấm lên bếp đun nước còn anh thì gật gù một lúc xong lại hỏi.

– Để anh nhớ xem nào. Lucia và Hân nữa đúng không?

– Sao anh biết? – Tôi tròn mắt, mọi hành động cũng ngưng lại.

– Tại anh giỏi.

– Giỏi?

– Thôi được rồi em làm gì làm nốt đi rồi lát anh kể em nghe.

– Kể luôn đi, lát mới kể thì thế nào anh chẳng “bùng”.

Dùng dằng một hồi anh mới chịu kể cho tôi nghe. Anh ngồi trên ghế sopha ở phòng khách còn tôi thì chăm chú nhìn anh như thể đứa nhóc chờ được nghe truyện cổ tích.

– Lần đầu tiên anh thấy em là khi ở quán cafe dành cho du học sinh. Chắc em không biết ngày trước anh cũng đến chơi đàn ở đó

– Thật á? Lúc đấy em đang làm gì nhỉ. – Tôi chống tay nhìn lên trần nhà cố nhớ lại.

– Làm sao anh biết được, lúc đấy có khi em đang học tính bằng que tăm cũng nên.

– Ngày đấy có que tính bằng nhựa rồi. Hồi bé bố mẹ em cho rằng tăm là một vật dụng nên để xa khỏi tầm tay trẻ em.

– Thật á? Sao lại thế?

– Vì cứ có tăm trong tay là em lại cầm đi chọc lão anh trai chơi.

– Em ác thế.

– Trẻ con, không biết, không có tội – Tôi cười lớn. – Thế anh cũng chính là người mà hỏi về bọn em đúng không? Hay ngồi một góc khuất nữa chứ.

– Ừ đúng rồi. Sao em biết?

Tôi lục tìm trong túi xách một mảnh giấy vàng nhau nhúm rồi đưa anh. Anh cầm lấy mảnh giấy trầm ngâm một hồi.

– Anh đã giữ nó suốt 4 năm. Tại sao em lại vo nát nó? Lại còn ném vào góc nhà nữa. Nếu không phải là anh tìm sách thì chắc là mẹ anh cũng cho nó vào thùng rác lâu rồi.

– Vì em nghĩ nó chẳng đi đến đâu cả. Nhỡ viết ra rồi nhưng lại không muốn xé bỏ cũng không thể mang theo.

– Từ giờ anh sẽ giữ nó.

Anh nắm lấy mảnh giấy rồi nhét túi áo trong của chiếc áo khoác. Tôi hỏi tiếp.

– Thế tại sao hôm đó anh lai bỏ đi? Chẳng ai bỏ đi lúc em chơi đàn cả.

– Em thử là anh lúc đấy xem em có ở lại không. Gì mà vỗ tay rồi còn thơm má nữa chứ.

– Ra là ghen cơ đấy. – Tôi cố nhớ lại hoàn cảnh ngày hôm đó. Hôm ấy Duy Khang đã thơm lên má tôi ngay lúc đó, cũng may quán cafe lúc ấy vẫn còn vắng nên không ai để ý nếu không tôi ngượng chết mất.

– Thế mà là ghen à. Anh mà phải ghen á? – Anh chống chế. – Với lại em cũng để yên còn gì.

– Đấy chỉ là một cái thơm má. Em mà để yên thì còn lâu mới như thế nhé. – Tôi thôi không cợt nhả với anh nữa. – Mẹ em cũng thơm má em, thằng nhóc Bi cũng thơm má em. Một cái thơm má quá là bình thường.

– Em so sánh kì cục.

– Ít ra em không hôn Bảo Khánh ở trong phòng riêng. – Tôi hờn dỗi. – Đó không chỉ đơn giản là một cái thơm má.

Anh lặng đi một lúc. Tôi quay về phía ngược lại, mím thật chặt môi. Cảm giác trong tôi lúc đó như thể mọi thứ đều tan vỡ.

– Em nhìn thấy à?

– Em còn thấy cả xấp giấy tờ gì đó liên quan đến đồ cưới nữa. – Giọng tôi trầm xuống.

– Thế nên em mới lập tức nhận học bổng?

Tôi gật gật đầu. Quá khứ dù đã qua nhưng khi nhắc lại tôi vẫn thấy có chút gì đó buồn bã không thể nói thành lời. Anh ngồi gần lại chỗ tôi rồi nhẹ nhàng giải thích.

– Là Bảo Khánh chủ động, anh cũng bị bất ngờ nhưng sau hôm đó Bảo Khánh không còn tìm đến anh nữa. Ngày hôm đó bọn anh dứt khoát rồi. Còn tập tài liệu mà em thấy đó là khi Hoàng Phong mời anh về Estermir làm việc. Giấy tờ đó là các thông tin số liệu của công ty. Em cũng gặp Phong rồi mà đúng không? Mà cậu ta nói gì với em vậy?

– Không có gì nhiều. – Tôi nhún vai rồi lảng sang chỗ khác. – Để em đi lấy thêm nước nhé.

Nói rồi tôi đứng dậy định rời vào trong bếp, anh đột nhiên đưa tay ra nắm lấy tay tôi, bước chân tôi cũng bị giữ lại bởi cái nắm tay đó. Anh nhẹ nhàng nhìn tôi hỏi.

– Em giận à?

– Em không giận. – Tôi quay người lại nhìn anh. – Em chỉ thấy hơi buồn khi nhớ lại.

Anh đứng dậy vòng tay ôm tôi.

– Vậy thôi đừng nhớ nữa.

Tôi định mở miệng nói gì đó thì một tiếng hẵng giọng vang lên khiến tôi ngượng chín mặt.

– Ẹ hèm.

Lucia đứng ở cửa tủm tỉm nhìn chúng tôi. Cô ấy mím môi cố để không trưng ra nụ cười toe toét để trêu tôi. Tôi vội vàng thoát khỏi vòng tay của Anh Quân, bối rối nhìn Lucia.

– Cậu mới về đó hả, Hân… Hân chưa về hả?

– Ừ, mới về đó. Còn Hân thì chưa, xem ra Hân đã bỏ lỡ mất màn hay rồi hơ hơ.

Lucia cười rồi nháy mắt nhìn tôi sau đó xách đồ lên phòng. Tôi quay lại nhìn Anh Quân, anh chỉ cười rồi nhìn tôi. Bị mấy người cười rồi nhìn mình chòng chọc tôi ngượng đâm ra cáu gắt.

– Anh cười cái gì chứ.

– Tiếc nhỉ.

– Tiếc cái gì mà tiếc.

– Anh còn đang định hôn em cơ.

Tôi không nói gì chỉ cau mày nhìn anh một cách kì cục. Anh cười to rồi đưa tay vò tung mái đầu tôi.

– Anh sắp phải đi rồi.

– Đi đâu cơ?

Tôi lo lắng nhìn anh. Một thứ cảm giác sợ hãi xâm chiếm lấy suy nghĩ của tôi. Tôi sợ rằng chỉ cần anh ra đi là mọi thứ sẽ biến mất như một cơn mơ. Nếu như đây là một giấc mơ thì tôi nguyện không bao giờ tỉnh giấc. Anh áp tay lên má tôi, đôi mắt nâu chăm chú nhìn khuôn mặt đang lo sợ của tôi. Đôi môi ấy nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mĩ. Anh đột nhiên buông một tiếng thở dài thườn thượt.

– Lát Phong sẽ qua đây. Bọn anh có việc cần giải quyết.

– Hai người hẹn nhau từ trước à?

– Không, lúc đến London anh mới nhận được tin nhắn của Phong.

– À… Vậy thôi anh chuẩn bị đi đi. – Tôi gỡ đôi bàn tay của anh, cố nặn ra một nụ cười.

– Em không giận chứ?

– Anh hâm à, giận cái gì chứ, công việc mà.

Điện thoại Anh Quân vang lên bất chợt, anh nghe máy, gật gù vài ba câu gì đó rồi ậm ừ. Thấy anh nghe điện thoại tôi cố ý ra chỗ khác, tranh thủ mang đồ lên phòng. Lúc sau quay lại thì thấy anh đang đứng dưới chân cầu thang, chiếc áo vest vắt trên tay, anh ngước lên nhìn tôi rồi mỉm cười một cái nhẹ tựa gió mùa thu. Tôi ngỡ ngàng nhìn anh. Hoàng Phong đến rồi sao?

– An. – Anh gọi tên tôi. Đây có lẽ là lần đầu tiên anh gọi cái tên đó một cách tử tế như vậy.

– Anh đi à?

– Ừ. Phong đến rồi. Cậu ấy đang chờ ngoài kia.

– Vâng.

– Anh sẽ gọi cho em.

– Phí gọi quốc tế đắt lắm đấy với lại anh làm gì có số.

– Facebook, email, skype, vân vân. Thời buổi hiện đại chứ có phải thời kì đồ đá đâu.

Tôi bật cười trước câu nói của anh. Khuôn mặt anh giãn ra bởi một nụ cười.

– Vậy anh đi nhé.

Tôi mím chặt môi nhìn bàn tay anh cầm nắm đấm cửa chuẩn bị mở. Tôi nhìn chăm chăm vào cánh cửa, bỗng nhiên tôi nghe thấy giọng nói của mình gọi tên anh. Anh buông tay khỏi nắm đấm cửa, quay lại nhìn tôi.

– Ơi?

– Hôm nay…. – Tôi lắp ba lắp bắp. – Lúc ở sân bay, lúc anh nói câu “anh nhớ An”, câu nói ấy thực sự tác động mạnh đến em.

– Vậy à, xem ra anh thành công rồi. – Anh Quân cười, chăm chú nhìn tôi. – Nói ra câu đó quả thật không dễ đối với anh.

– Nếu lúc đó anh chỉ đứng trước mặt em mà nói “anh nhớ em” thì có lẽ cảm giác sẽ không được như thế.

– Anh gặp may rồi.

Anh lại cười còn tôi thì im lặng, tôi chẳng biết phải nói thêm cái gì để giữ anh lâu thêm chút nữa.

– Thôi anh đi đây.

Lại là cái hành động cũ, anh vặn nắm đấm cửa nhưng chưa kịp mở thì tôi đã lại lên tiếng.

– Anh.

– Gì vậy?

– Em… – Gọi anh xong tôi lại chẳng biết nói thêm cái gì. Bao nhiêu câu từ trong thời gian qua dường như tan biến hết trong lúc này. Tôi có bao điều muốn nói bao nhiêu câu muốn hỏi nhưng trog đầu thì trống rỗng chẳng thể nhớ gì.

– Đừng câu giờ nữa. Anh biết em muốn làm gì rồi.

Anh nói rồi xoay người lại ôm lấy tôi. Mấy sợi râu lún nhún của anh cọ cọ bên mang tai tạo cái cảm giác vừa buồn buồn mà lại vừa ran rát. Tôi chợt nhớ lại ngày bé tôi thường cọ cọ tay vào cằm bố để nghịch, cảm giác cũng ngưa ngứa như thế này.

– Ngoan, anh sẽ quay lại sớm thôi.

– Anh hứa đấy nhé. – Tôi lừ lừ nhìn anh.

– Biết rồi.

Tôi nhe răng nhìn Anh Quân rồi tự mình mở cửa cho anh. Có lẽ tôi phải tự mình làm việc này nếu không tôi sẽ lại can anh như lúc nãy. Anh bước ra phía ngoài, một người trên chiếc ô tô màu đen đỗ ở cổng mở vửa bước xuống. Một người đàn ông bước xuống, mái tóc bay phất phơ trong gió, Hoàng Phong nhìn chúng tôi, khóe miệng nhếch lên. Anh Quân quay lại, đôi mắt nâu nhìn tôi ánh lên một tia cười ấm áp khiến tôi phải cười theo.

– Anh đi nhé.

Anh Quân nói chậm rãi. Tôi thực sự rất muốn giữ anh lại bởi tôi sợ đây chỉ là một giấc mơ, rằng đây là một giấc chiêm bao mà khi anh bước đi tôi sẽ phải tỉnh giấc, sẽ phải đối mặt với sự thật rằng tôi đang mơ. Anh quay lưng bước đi, tôi nhón vội mũi chân chạy tới giữ anh lại. Tôi nhìn anh thật lâu rồi lấy hết dũng khí còn sót lại kiễng lên thơm nhẹ vào má anh sau đó cười khì khì.

– Anh đi cẩn thận nhá.

Anh hôn nhẹ lên môi tôi, một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước. Anh xoa xoa đầu tôi rồi nói.

– Bé con, đợi anh.

Cả tâm hồn lẫn khối óc tôi dường như tan chảy vì câu nói ấy. Tôi đưa tay lên giữ chặt lấy con tim đang loạn nhịp ở phía lồng ngực trái, đôi môi mím thật chặt như cố gắng lưu giữ lại chút gì đó dư vị của cái hôn vừa rồi. Hoàng Phong đứng ngoài xe nhìn chúng tôi với ánh mắt ghen tị.

– Này hai người làm ơn thôi đi. Tôi đang nhìn đấy.

– Kệ cậu chứ, cơ mà “bổ mắt” lắm đấy. – Anh Quân cười lớn.

Tôi bật cười trước màn đối đáp của hai người họ. Hoàng Phong gật đầu chào tôi nhưng vẫn tiếp tục “ăn miếng trả miếng” với Anh Quân.

– Bổ cái con khỉ. Mau lên tôi đợi cậu cổ sắp dài thêm 5 phân nữa rồi.

– Liên quan tới tôi sao?

– Tôi sẽ kéo cái cổ của cậu cho dài bằng cổ tôi.

– Tôi sẽ coi đó là cậu đang tị với tôi.

– Cậu tự nhiên mà được thế đấy. Không có tôi thì mùa mít mà cậu được như thế nhé.

– Uầy thế cơ đấy.

– ….

Anh Quân và Hoàng Phong tiếp tục cãi nhau cho đến khi hai người lên đến trên xe thì cuộc cãi vã của hai người họ vẫn chưa kết thúc. Tuy tôi không nắm rõ được họ sẽ nói tiếp những gì nhưng hình như nó chẳng còn quan trọng đối với tôi nữa. Tôi nhìn theo bóng xe tới khi xe đi khuất, trong lòng là một niềm hạnh phúc, như thể hàng nghìn bông hoa ngoài kia vừa trổ bông. Tôi cứ hồ hởi với niềm vui nhỏ bé của mình mà chẳng biết rằng ai kia dù đã đi được nửa quãng đường rồi mà miệng vẫn không ngừng mỉm cười.

Sau ngày hôm đó tôi bị Lucia và Hân lôi ra tra khảo một lượt. Ba đứa chúng tôi ngồi ở phòng khách, tôi ngồi ở ghế sopha như một tên tội phạm còn Lucia và Hân đứa ngồi kẻ đứng, hai người họ đưa mắt nhìn tôi từ đầu tới chân vẻ đánh giá rồi sau đó lại tiếp tục nhìn tôi một lượt từ chân tới đầu. Tôi nín thở theo từng ánh nhìn của Lucia và Hân. Và rốt cục thì hân cũng chịu kết thúc màn tra tấn kiểu hăm doạ bằng một câu hỏi.

– Thôi được rồi. Không so đo với cậu nữa nhưng cậu thích anh ta hả?

– Ừ. – Tôi cố gắng để cho khoé miệng không cười.

– Thật lòng?

– Ừ thật.

– Thế còn Khang? – Câu hỏi này của Hân vừa rơi khỏi miệng khuôn mặt Lucia hơi chững lại.

– Tôi đã nói là không có gì với Khang mà.

– Ừ. Vậy ăn mừng thôi, tôi sẽ bắt cậu khao một bữa vì có anh đẹp trai mà giấu.

Hân nói cười ha hả rồi lên phòng. Lúc này trong phòng khách chỉ còn tôi và Lucia. Tôi nhìn Lucia, cô ấy biết tôi định nói đến vấn đề gì liền mỉm cười.

– Không sao.

– Kệ Hân đi.

Tôi muốn an ủi Lucia nhưng lại chẳng biết phải làm cách nào. Miệng thì đã mở nhưng những câu từ để an ủi thì lại đâu mất. Cảm giác như nói bất kì điều gì vào lúc này đều là những lời vô nghĩa.

– Không sao mà. Mà An thích người đó bao lâu rồi?

– Chắc cũng phải được hơn 6 năm rồi.

– Thật á? Sao chẳng bao giờ nghe An kể? – Lucia sửng sốt khi nghe tới quãng thời gian 6 năm.

– Ừ tại có một số chuyện.

– An sang đây vì chuyện đó đúng không? Thế giờ hai người định thế nào?

– Chẳng biết nữa. Anh ấy nói đợi, kệ thôi.

Tôi cười cười vài câu rồi đánh trống lảng nhảy sang chuyện khác. Tôi khá là ngại khi nói về mấy chuyện như thế này. Cho đến thời điểm hiện tại tôi vẫn chưa dám tin là những chuyện vừa xảy ra là có thật. Tôi không ăn tối, lên phòng ngủ một giấc cho đến sáng hôm sau. Mọi chuyện lại quay trở về với quỹ đạo vốn có, Lucia tập thể dục từ lúc sớm, Hân vẫn biến phòng tắm thành nơi để luyện thanh vào mỗi sáng, tôi mắt nhắm mắt mở lết thân khỏi giường đi làm bữa sáng cho cả ba đứa. Khi Hân ăn xong cũng là lúc Lucia chạy bộ về còn tôi thì đã chuẩn bị tới trường. Tôi vừa ra khỏi cửa, Lucia vừa vào trong nhà thì Duy Khang xuất hiện. Ngay lập tức anh nhìn thấy tôi, ánh nhìn đầy lạ lẫm khiến tôi trở nên lúng túng.

– A, chào anh.

Khang mỉm cười nhìn tôi rồi gật nhẹ một cái. Từ nơi tôi ở đến trường đại học mất 10 phút đi bộ, trong 10 phút đó Khang vẫn đi bên cạnh tôi. Suốt quãng đường chúng tôi đi cạnh nhau chẳng ai nói với ai câu nào, mãi cho đến khi tôi quay người lại chuẩn bị chào tạm biệt Khang để vào trường thì anh mới lên tiếng.

– Tuần vừa rồi em về Việt Nam hả?

– Vâng. Có chuyện gì không anh?

– À không, anh hỏi thăm thế thôi. Thôi em vào đi, hẹn chiều gặp.

– Chiều gặp.

Tôi có chút băn khoăn về hành động của Duy Khang nhưng rồi cũng nhanh chóng quên đi bởi những bước chân sải dài về phía sân trường. Thật may mắn tôi vừa vào lớp thì tiếng chuông báo vào giờ học cũng reo lên. Giảng viên bước vào và bắt đầu bài dạy của mình. Tôi ngồi chống cằm nhìn lên phía bảng, thơ thẩn nhớ về những ngày xưa khi tôi còn học cấp ba, khi mà ánh mắt tôi tập trung tuyệt đối nhìn về phía giáo viên của mình. Hình ảnh Anh Quân xuất hiện trong đầu tôi như một vạt nắng vàng của mùa thu, tuy mong manh nhưng lại khiến cho người ta mê mẩn. Tôi lắc lắc đầu để kéo mình thoát khỏi suy nghĩ lung tung, tôi nộp luận văn của mình cho giáo viên rồi rời khỏi phòng học. Tới chiều tôi lại bận bịu với công việc thực tập ở công ty nội thất. Công việc của tôi là làm trợ lý học việc trong các dự án của công ty. Lần này tôi được xếp vào một dự án mới, đó là trang trí nội thất cho một công ty áo cưới có tiếng, nếu lần hợp tác này thành công thì công ty sẽ có chỗ đứng vững chắc hơn, thêm nữa là cái bằng tốt nghiệp của tôi nó cũng dễ với hơn. Hợp đồng lần này quan trọng tới mức sự thành công của nó chiếm tới 60% vào việc người ta sẽ đánh giá thế nào vào cái phiếu điều kiện tốt nghiệp của tôi và tôi sẽ có cơ hội được tuyển thẳng làm nhân viên chính thức. Chỉ cần nghe tới đoạn dự án lần này mang tính quyết định số phận của mình tôi đã thấy áp lực rồi. Tôi nhận tập tài liệu rồi rời khỏi công ty. Cơn mưa đang kéo tới khiến tôi chẳng nghĩ được điều gì khác ngoài việc mau mau chóng chóng về nhà. Tôi vừa về tới nhà thì trời đổ mưa tầm tã, trong trí nhớ của tôi London chưa bao giờ mưa to đến vậy. Lucia ôm cây violong đứng giữa căn phòng khách mà kéo những bản nhạc buồn bã tạo một cảm giác thê lương tột cùng.

– Mưa to quá. – Tôi khoác chiếc áo len mỏng rồi vén rèm nhìn ra phía ngoài trời.

– Hân về chưa? – Lucia buông cây vĩ cầm, đôi mắt xanh lo lắng nhìn ra phía ngoài cửa.

– Chưa thấy đâu cả.

Tôi lắc lắc đầu, ánh mắt vẫn dán vào những hạt nước li ti đang lăn xuống. Mưa vẫn táp vào ô cửa kính, những giọt nước vẫn nối đuôi nhau trườn xuống bệ cửa tạo thành một vũng nước đọng. Lucia vẫn kéo nốt bản nhạc vẫn đang dang dở còn tôi thì nhìn mưa rồi băn khoăn không biết bầu trời phía anh có đang mưa hay không. Khi tiếng đàn của Lucia vừa ngưng thì cũng là lúc Hân mở cửa bước vào với cây ô ướt nhẹp. Mặc dù có che ô nhưng phần đuôi tóc của cô ấy vẫn không tránh khỏi bị mưa làm ướt.

– Ôi trời đất quỷ thần ơi mưa to quá đi mất. Đang mùa thu mà cũng mưa được thế này sao ôi chúa ơi.

Hân kêu lên, vứt ô vào xó nhà rồi luồn ngón tay gỡ gỡ mái tóc rối. Cô ấy nhìn thấy tôi rồi như nhớ ra điều gì liền tiếp tục nói.

– Ơ kìa An vẫn ở nhà à?

– Không ở nhà thì đi đâu?

– Vừa rồi tôi đi về gặp Khang, Khang nói có hẹn với An mà. Mà đúng là điên, trời mưa to như thế.

Tôi ngớ người. Chỉ tại cơn mưa trái mùa mà tôi quên béng lời hẹn với Duy Khang. Tôi lập tức với lấy cái ô vừa bị Hân ném vào xó rồi ra khỏi cửa. Ngoài trời mưa như tát nước, từng hạt mưa to tướng táp vào người khiến tôi đau rát. Mưa thế này thì có ô cũng như không. Tôi nheo nheo mắt nhìn bến xe bus bên đường có một chàng trai mặc chiếc áo màu ghi có mũ đang đứng ở đó. Tôi vội vàng chạy sang, rũ rũ ô rồi vuốt lại mái tóc.

– Anh bị điên à? Trời mưa thế này mà còn đứng đây.

– Em hẹn rồi mà.

Tôi thở hắt ra một cách bất lực, câu nói ấy tôi chỉ nói theo phép lịch sự, là nói cho có, đến chính tôi còn chẳng nhớ gì về lời hứa đó. Hôm nay nếu không phải Hân nói thì chắc tôi cũng chẳng biết rằng có một người không vì trời mưa vẫn đứng đợi mình. Tôi chẹp miệng nhìn anh rồi nói.

– Thôi được rồi, em xin lỗi. Chúng ta về được chưa? Em không nghĩ là trời sẽ ngớt mưa đâu.

Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi đang mau mải chuẩn bị mở ô. Tôi giơ chiếc ô lên rồi nhìn anh.

– Về thôi. Lần sau trời có mưa thì anh cứ về trước không cần đợi em.

– Tú An. – Khang gọi khiến bước chân tôi dừng lại. – Em có biết vì sao anh lại đứng đây đợi em không?

Tôi ngớ người trước bộ dạng đó của Khang. Đáp lại khuôn mặt thẳng thốt của tôi Khang nói tiếp.

– Mấy ngày em không có ở đây anh mới nhận ra một điều, hóa ra là anh thích em An ạ. Hơn một năm sang đây anh luôn cố gắng vùi dập tình cảm vừa nhen nhóm trong lòng nhưng rồi lại gặp em ở đây. Suốt mấy năm qua anh luôn giúp đỡ luôn xuất hiện khi em cần, anh nghĩ anh làm thế chẳng qua là vì đồng cảm nhưng không phải. Hóa ra anh vẫn thích em.

Tôi đờ đẫn nhìn Khang. Rốt cục thì điều tôi không muốn nghe nhất anh đã nói ra. Tôi muốn thoát khỏi tình cảnh hiện tại, tôi thực sự bối rối. Lời nói của Khang hòa cùng với tiếng gió giật bên tai như xoáy sâu vào tim khiến tôi cảm thấy mình chẳng khác nào một kẻ tội đồ.

– Mình về đi mưa to quá rồi.

– Tại sao em cứ lảng tránh thế nhỉ? Một lần chỉ một lần thôi em đối diện với tôi có được không?

– Em không muốn làm anh tổn thương. Đừng làm khó em Duy Khang. Từ ngày ấy từ khi em là con bé lớp 10 chẳng biết gì anh cũng nói vậy khiến em khó xử. Người ta cứ có nhiều người thích mình thì hạnh phúc còn em thì cứ có người thích em thì đó lại là một gánh nặng. Ngay cả trái tim của bản thân em gánh còn không nổi anh nói em phải làm sao để mang vác thêm cả tình cảm mà người ta đặt lên vai em đây? Anh là một chàng trai tốt. Ấm tượng đầu tiên của em về anh là một người con trai hay cười, luôn vui vẻ. Nhưng em thấy sau khi anh quen em thì những điều tốt đẹp nhất của anh lại bị em phá hoại. Duy Khang ngày ấy luôn vui vẻ bên cây guitar biến mất chỉ còn Duy Khang của những ngày mưa ủ dột. Em là cái gì mà khiến anh phải từ bỏ nhiều thứ đến vậy?

– Anh không nghĩ anh lại là gánh nặng cho em.

– Em xin lỗi. Thực sự rất xin lỗi anh.

– Đây là lần thứ 2 anh bị từ chối đấy.

– Em…

– Đừng nói gì cả. Vẫn là anh chỉ nghĩ cho cảm xúc của bản thân mình.

– Em tin anh sẽ tìm được người phù hợp.

Trời vẫn mưa, Khang quay đi trong màn mưa ấy với một nụ cười buồn trên môi. Giá như anh đừng gặp tôi, một con người nhút nhát với mọi thứ tình cảm, một đứa ích kỉ với tình cảm của bản thân mà đã làm đau anh đến hai lần. Nếu anh không gặp tôi có lẽ anh sẽ vẫn là Duy Khang hay cười, sẽ vẫn là con người hết mình vì đam mê, với cây đàn trong tay anh luôn đem lại ý nghĩa cho cuộc sống này. Nếu không gặp Anh Quân tôi nghĩ mình sẽ chấp nhận Duy Khang nhưng đáng tiếc đây lại là sự sắp đặt của số phận và chúng ta chẳng thể làm gì khác. Anh hãy đi đi Duy Khang ạ, em chắc chắn rằng trên thế giới này còn có một người xứng đáng với anh hơn là em, có một người xứng đáng để anh làm tất cả vì họ. Hãy là anh, là một Duy Khang luôn vui vẻ yêu đời, luôn sống vì đam mê của bản thân, là một Duy Khang của ngày anh chưa gặp em. Lần này cũng là Duy Khang quay lưng bước đi nhưng cảm giác không giống như ngày đó khi anh bỏ tôi lại trước cửa phòng truyền thống, lần này tôi lại thấy nhẹ lòng.

Mưa kéo dài suốt cả tuần hôm đó, mọi thứ trở nên mờ ảo sau một màu trắng xóa của mưa. Tôi đã mở facebook trở lại, công việc mỗi tối của tôi sau khi ăn xong là làm bài tập, ngó qua đống công việc và ngồi đợi nick facebook của ai đó sáng đèn. Anh đã đổi tên facebook của mình thành một cái tên dễ nhớ và dễ đọc hơn: ‘Anh Quân’ thế nhưng số lần nói chuyện với nhau lại không quá một lần, còn lại hầu hết anh chẳng bao giờ online thế nên từ đợi anh tôi chuyển sang tám chuyện với cái Linh Trang, Dương Thùy. Dù lệch múi giờ nhưng chúng tôi vẫn cố gắng nói chuyện với nhau mặc dù đó chỉ là những câu chuyện rất nhảm nhí và thiếu muối nhưng tôi lại thoải mái với điều đó. Tôi kể với Trang về chuyện giữa tôi và Anh Quân qua một lần trên skype, nghe xong nó đần mặt nhìn vào webcam liên tục hỏi đi hỏi lại rồi cười ầm lên. Vậy đấy, độ điên của chúng tôi là xuyên cả lục địa.

Một tháng kể từ ngày tôi từ Việt Nam trở lại Anh quốc, việc giữa tôi và anh như thể chưa xảy ra, tôi cũng không còn giữ cho mình cái thói quen ngồi lì trước màn hình máy tính để chờ đợi một ai đó dù biết họ sẽ chằng online. Tôi nhủ với lòng mình quên đi anh và bắt đầu suy nghĩ cho dự án mới ở công ty, tôi muốn hoàn thành thật tốt để cái phiếu đánh giá tốt nghiệp không quá thảm hại. Tôi lại trở về với cuộc sống trước đây như chưa từng quay trở về Việt Nam, như chưa từng có chuyện xảy ra ở sân bay. Sáng hôm ấy tôi giật mình dậy từ rất sớm mặc dù mắt thì vẫn trĩu nặng nhưng lại không tài nào ngủ lại được. Tôi lẹp xẹp xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà và bắt đầu buổi sáng của mình sớm hơn mọi ngày. Đánh răng rửa mặt, trải lại chăn gối, buộc lại đầu tóc, đun một ấm nước, nấu một bữa sáng… mọi việc được làm xong trong đúng một tiếng đồng hồ. Lucia bắt đầu kì nghỉ đông sớm, Hân đi Canada theo khóa huấn luyện của trường cô ấy thế là có một mình tôi ở nhà, chẳng thể rủ ai cùng làm gì đó cho bớt chán. Sáng nay cũng không có tiết học nào trên lớp tôi quyết định dùng buổi sáng nhàn hạ hiếm hoi này để làm cho mình một bát kem thật to mà không lo bị Lucia hay là Hân ăn mất trước khi nó đông thành kem. Buổi chiều tôi ôm tập vẽ thiết kế ra một quán cafe mào đó do không chịu nổi việc nhốt mình ở nhà cả ngày. Tôi ngồi lật lại tập vẽ, một bức tranh hiện ra với một khu vườn um tùm cây lá, có một người với bóng lưng thật cao đứng giữa khu vườn đó. Là bức tranh tôi vẽ khi một năm cấp ba nào đó. Con người đứng giữa bức tranh kia có một tấm lưng lớn, một vẻ lạnh lẽo khó gần và một đôi mắt nâu ấm áp. Tôi thực sự nhớ anh rất nhiều mặc dù cho tôi thường vờ như không nhớ. Những gì anh nói so với những gì xảy ra ở hiện tại lại khiến tôi không chắc vào những gì mình nghe thấy và tôi muốn bẻ chân anh giống như cái việc mà nhóc Bi cháu tôi đã làm với đồ chơi của nó. Tôi thở dài, bầu trời London chuyển sang mùa đông ảm đạm hơn bao giờ hết, mọi thứ đều là sương mù mờ mịt. Tâm trạng tôi lại càng trĩu xuống, tôi nghĩ mình có thể chờ đợi nhưng không phải là với cái kiểu chờ đợi một điều gì đó trong lớp sương dày thế này, tôi sợ mình sẽ lại lạc đường. Đặt bút vẽ nhưng nét vẽ của tôi lại chẳng có cảm xúc. Tôi cáu kỉnh vạch vài đường lên tờ giấy đang vẽ rồi chuyển sang vẽ bức khác. Nhưng kì lạ là dù vẽ cái gì thì tôi cũng đều không hài lòng. Có lẽ tâm trạng không tốt thì làm gì cũng đều không tốt cả. Tôi thở dài mệt mỏi rồi vẽ lên giấy một nửa trái tim. Buông xuống cây bút tôi cắm tai nghe rồi đeo vào, chống cằm nhìn vu vơ. Đột nhiên một bàn tay vẽ tiếp vào nét vẽ của tôi ban nãy. Tôi giật mình nhìn xuống tờ giấy mà người đó vừa chìa ra, nửa trái tim của tôi giờ thành một hình trái tim nguyên vẹn, tôi chợt nhớ đến thanh gỗ có hai nửa trái tim khác màu nhưng lần này hai nửa trái tim đều cùng một màu. Người nọ dùng đôi mắt nâu cười với tôi rồi hỏi.

– Xin lỗi cô tôi ngồi được chứ?

Tôi ngơ ngác nhưng rồi cũng mỉm cười đáp lại.

– Chỗ còn trống mà.

Anh Quân cười thành tiếng rồi ngồi xuống phía đối diện. Tôi chợt hiểu rằng hạnh phúc là một ngày nọ khi tôi đang thẫn thờ vẽ một nửa trái tim lên giấy, anh đột nhiên chen ngang và vẽ nốt nửa còn lại.

– Đối với ai muốn làm quen em đều nói vậy sao?

Anh cười híp mắt nhìn tôi với vẻ thích thú. Tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt đáng ghét ấy rồi hỏi lại.

– Thế lúc nào đi tán gái anh cũng hỏi câu này sao?

– Thường thì họ toàn tự đổ trước, anh chẳng làm gì cả. – Anh Quân nhìn tôi với vẻ mặt vô tội.

– Vậy anh gọi mấy chị ấy đi, em không có nhu cầu làm quen đâu. – Nói rồi tôi cắn lấy ống hút quay đi chỗ khác coi như không có người ngồi trước mặt.

– Này, giận à? Anh đùa mà. Giận thật à?

Anh thì cố ngó ngang ngó dọc để giải thích còn tôi thì cứ ngoảnh mặt đi chỗ khác. Cố mãi không được anh tựa lưng vào ghế rồi thản nhiên nói.

– Giận thật à? Giận thì thôi vậy.

Tôi cũng không có vẻ gì là quan tâm liền thu xếp đồ, đứng dậy thanh toán tiền rồi ra về. Thấy thế anh cũng vội vã đi theo.

– Em đi đâu đấy?

– Tất nhiên là đi về rồi.

– Anh đi cùng em.

– Em không cần.

– Giận thật đấy à?

– Không.

– Thôi lên xe anh đưa về.

– Không.

– Thế giờ em muốn làm sao?

– Em chẳng muốn sao cả.

– Lên xe đi. – Anh nhắc lại.

– Em đi bộ. – Tôi bướng bỉnh.

– Thôi được anh đi bộ với em.

– Vậy thôi em đi xe đạp.

– Thì anh đi với em.

– Vậy thôi em không đi nữa.

Tôi bướng bỉnh ngồi phịch xuống bệ cây ven đường. Anh cáu giận đưa tay lên day day thái dương.

– Em đang thử thách lòng kiên nhẫn của anh đấy à?

– Chịu. – Tôi nhún vai rồi vặt một cái lá bên cạnh xoay xoay trong tay.

– Anh đang rất mệt.

– Ừ kệ anh.

– Em nhất định không đi chứ gì?

– Không. Không là không.

– Rồi. Em không đi chứ gì? Thôi được rồi. Đứng lên.

– Làm gì?

Tôi tròn mắt nhìn anh. Anh kiên nhẫn nhắc lại.

– Không bắt em đi chỉ cần em đứng lên thôi. Anh thề là anh không bắt em nhích thêm một bước nào đâu.

Tôi không hiểu anh định làm gì nhưng cũng ngoan ngoãn đứng lên với vẻ thận trọng. Anh chẳng nói chẳng rằng bế thốc tôi lên rồi cười với vẻ mặt đắc thắng.

– Này thì không đi này.

– Anh bị dở à bỏ em xuống.

– Trật tự. – Anh bế tôi cứ thế mà đi chẳng quan tâm đến điều gì khác.

– Anh bị điên à? Đang ở ngoài đường đấy.

– Em yên tâm, London không như Việt Nam của em đâu vả lại chúng ta cũng đâu có gặp lại họ mà phải lo.

Tôi thì liên tục càu nhàu còn anh thì vẫn cứ bế tôi trên tay đi tiếp như chẳng có gì xảy ra. Anh đi tới một chiếc xe ô tô đỗ ở gần đó, khéo léo mở cửa xe rồi đặt tôi vào ghế trước, cài dây an toàn cho tôi rồi nói.

– Cảnh cáo em không đuợc bướng nữa. Em mà bước xuống xe thì đừng trách anh.

– Anh định làm gì? – Tôi nhíu mày nhìn anh.

– Cái đó thì chưa biết được đâu. – Anh ngồi vào ghế, cắm chìa khóa rồi nổ máy, nói một câu với nụ cười tà mị. Tôi thề sau này thà tôi tự đi còn hơn là cái kiểu “không bắt em nhích thêm một bước nào” của anh.

Anh đưa tôi về nhà, về tới nơi anh mỉm cười hiền hậu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của tôi rồi hỏi một câu khiến tôi suýt nổi đóa.

– Thế giờ em tự vào hay là anh lại giúp em vào?

Tôi lườm anh một cái rồi mở cửa xe chạy thẳng vào nhà. Anh vào đến nhà thì ngồi phịch xuống ghế, hình như anh mệt thật.

– Này, anh mệt à?

– Chứ em nghĩ anh rảnh mà đùa? Anh vừa xuống máy bay, đi cất đồ rồi tìm em cũng đủ mệt muốn chết rồi.

– Biết đâu được. Anh muốn ăn kem không? Em mới làm sáng nay.

– Mùa đông rồi mà còn kem kiếc cái gì?

– Thế anh không ăn chứ gì?

– Đem ra đây xem nào, xem kem em làm nó ra làm sao.

Tôi vui vẻ bê bát kem mà mình cất công hì hụi làm ra đặt trước mặt anh. Anh Quân nhìn bát kem thốt lên.

– Em làm cho lợn hả? Nhiều vậy?

– Không ăn? Vậy em ăn.

Nói rồi tôi múc một thìa kem đưa lên miệng, chẹp chẹp vài cái rồi cười lớn.

– Ha ha ngon quá đi.

– Cho anh thử.

– Anh chê mà.

– Thôi nghĩ lại rồi. Cho anh thử.

Anh há to miệng như một đứa trẻ chờ được người lớn bón cho ăn. Tôi trịnh trọng múc một thìa kem thật lớn, đưa thật chầm chậm ngang tầm mắt rồi nhanh chóng bỏ vào miệng nhồm nhoàm trêu tức anh. Anh cau mày rồi nâng cằm tôi đặt lên một nụ hôn khiến tôi bất ngờ. Đống kem tôi vừa ăn vẫn đang tan dần trong miệng chợt mất đi cái lạnh buốt của nó, thay vào đó là một nụ hôn sâu và hơi thở ấm nóng của ai đó. Mãi cho đến khi kem trong miệng tôi tan hết anh mới chịu buông.

– Công nhận kem ngon thật. – Anh cười lớn trong khi mặt tôi thì vẫn đang nóng dần đều. Anh thản nhiên ôm lấy bát kem chén sạch. Cho đến khi tôi định thần lại được thì cũng là lúc cái bát trống trơn.

– Anh có thấy mình khác gì con lợn không? – Tôi bực bội.

– Anh là người. – Anh tiếp tục ăn. – Ừm, trà xanh, có cả vị man mát của bạc hà. Ngon đó.

– Anh ăn hết kem của em rồi. – Tôi phụng phịu.

– Sao?

– Anh bắt nạt em.

– Em cũng bắt nạt anh còn gì, ăn hết cả thìa kem của anh.

– Nhưng anh ăn hết cả bát kem của em. Cả cái bát ô tô to đùng nhé.

– Thế cơ à, thế thì anh đền nhớ.

Dứt lời anh lại cúi xuống lặp lại hành động ban nãy. Tôi cảm nhận được hơi thở anh nồng ấm quện với vị trà xanh ngọt ngào và hương bạc hà man mát tan dần trong miệng. Tôi nhắm mắt đáp trả nụ hôn của anh một cách vụng về.

– Em mất một bát kem mà được hôn hai cái liền, xem ra anh lỗ nặng rồi. – Anh Quân thở dài trêu trọc tôi.

– Anh lãi thì có. Được hẳn một bát kem to như cái chậu mà còn lời được hai cái hôn. Em bị lỗ thì có.

– Ừ tại anh giỏi mà. Mà bạn em đâu hết rồi?

– Hân với Lucia đi nghỉ đông hết rồi. Còn mỗi em ở nhà thôi.

– Ừ tại hôm nay anh không thấy ai xuất hiện để trêu em. Mệt quá anh nằm một lát đã nhé.

Anh nói xong tựa mình vào ghế. Anh Quân nằm ở ghế sopha còn tôi thì ngồi ở đó nhìn anh ngủ rồi sau đó quay lại hoàn thành nốt bản thiết kế dang dở của mình, tôi gần hoàn thành nó rồi. Sau khi thấy tất cả có vẻ hòm hòm tôi mới thu gọn mọi thứ rồi đi nấu bữa tối. Nấu xong xuôi anh vẫn chưa dậy, tôi ngồi cạnh nhìn anh ngủ. Đôi lông mi cong, cái mũi cao, nhìn khuôn mặt anh giống như đang cười vậy. Anh đột nhiên mở mắt, tôi cười cười vài cái rồi mời anh vào ăn cơm. Chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện.

– Đợt vừa rồi anh bận quá.

– Ừm. – Mắt tôi dán xuống khăn trải bàn. – Em cũng bận.

– Anh sẽ ở London vài tháng để lo một hợp đồng mới của công ty.

– Thật á?

– Ừ, đợt vừa rồi anh bận vì chuyện này. Nhiều khi muốn nghỉ ngơi một lúc nói chuyện với em nhưng chỉ sợ cái “một lúc” sẽ thành cả buổi, lúc đấy lại không làm việc được, lại phải đợi lâu hơn để gặp em.

Tôi nghe được câu nói của anh thì cúi gằm mặt xuống để anh không thấy được vẻ mặt tôi đang muốn cười. Anh buông dĩa xuống rồi hỏi han tôi.

– Em dạo này thế nào? Học hành ổn cả chứ?

– Em đang cố cho một dự án mới của công ty. Dự án lần này quyết định cái phiếu đánh giá năng lực tốt nghiệp sớm của em. Ngày kia nộp rồi.

– Em làm về gì thế?

– Em thiết kế nội thất. Bản thiết kế lần này lấy trắng mất mấy đêm của em.

– Quan trọng thế cơ à?

– Vâng. Em cũng không hiểu tại sao kế hoạch quan trọng thế này mà cấp trên lại giao cho em.

– Chắc do năng lực em tốt hoặc họ muốn tìm cớ “đá” em khỏi công ty.

Anh Quân thoải mái tựa người vào ghế rồi buông một câu nửa đùa nửa thật khiến tôi hoang mang. Nếu như là do năng lực thì tốt còn nếu như lời anh nói thì việc tốt nghiệp của tôi sẽ gặp nhiều khó khăn hơn, tôi không thể không lo được. Tôi thì cứ ngồi với cái mặt thì đần thối đầy lo lắng còn anh thì ăn tiếp một cách thảnh thơi. Thấy tôi cứ ngồi im mà chẳng nói gì anh ngẩng mặt lên lo lắng.

– Ơ em làm sao đấy?

Tôi nhăn mày đăm chiêu một lúc rồi rời bàn ăn lao thẳng lên phòng bê một đống bản vẽ xuống vứt ở phòng khách. Anh Quân tự động dọn dẹp giúp tôi sau đó anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh tôi, không quên cầm lên một bản vẽ lên xem qua.

– Em thiết kế cho công ty áo cưới này à? Estermir à?

– Vâng. Họ cũng ở bên Việt Nam, hình như muốn mở một chi nhánh mới.

– Thế em đã gặp mặt người bên công ty họ chưa? – Anh xem qua thật kĩ bản vẽ của tôi, miệng cười tươi một cách kì lạ.

– Ngày kia em mới gặp. Mấy hôm trước có lịch hẹn gặp nhưng em quên mất thế nên chỉ có mấy người kia đi thôi.

Anh Quân xem hết tất cả bản vẽ của tôi, gật gù vài cái rồi tựa lưng vào sopha.

– Em bỏ ở đó ngồi nói chuyện với anh một lát được không?

– Anh cứ nói em vẫn nghe mà. – Tôi vẫn chúi mũi vào đống giấy tờ.

– Em cứ làm việc thì sao mà anh nói được?

– Em vẫn nghe được.

– Anh thấy mọi thứ ổn rồi mà.

– Không được. Em phải xem lại. Dự án lần này quyết định khả năng tốt nghiệp sớm của em. Em phải xem thật kĩ. – Tôi vẫn cứng đầu.

– Sao trí nhớ của em tệ thế nhỉ. – Anh gắt gỏng.

– Là sao?

– Thôi không có gì. Em cứ làm tiếp đi anh về đây.

Nói rồi anh vò tung mái đầu tôi lên rồi ra về. Ngày hôm sau tôi cũng không gặp anh, việc này khiến tôi cảm thấy áy náy. Tôi gọi cho anh bằng số điện thoại anh để lại tối hôm trước nhưng anh cũng chẳng nghe máy. Tôi nhủ lòng sau khi mọi chuyện ở công ty ổn thỏa tôi sẽ gặp xin lỗi anh đàng hoàng, còn bây giờ là lúc tôi thu hoạch thành quả của mấy tuần vừa qua.

Tôi đến công ty từ rất sớm, xem đi xem lại bản vẽ của mình. Đến giờ, tôi cùng mấy người trong công ty ngồi sẵn trong phòng họp. Tôi cầu nguyện cho việc hôm nay trôi qua thật êm đẹp.

– Don’t worry. Everything will be ok. – Harry, một người đã giúp đỡ tôi rất nhiều từ hồi tôi mới vào thực tập ở công ty lên tiếng trấn an.

Tôi mỉm cười đáp lại lời cảm ơn đó, trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng không yên. Cánh cửa phòng họp bật mở, tôi chợt thấy ngờ ngợ bởi một giọng nói quen thuộc, tiếp theo đó bước vào phòng là một người đàn ông có gương mặt ưa nhìn với sống mũi cao, đôi mắt nâu tưởng chừng ấm áp vô cùng nhưng lại tạo ra một sự xa cách lạ kì. Con người này nếu không phải quen biết anh từ trước thì có lẽ đến chính bản thân tôi cũng sẽ bị cho vẻ lạnh lùng đó hù cho sợ chết khiếp. Tôi mắt chữ o mồm chữ a nhìn anh nhếch mép với vẻ bình thản. Estermir? A đúng rồi, tôi nhớ có lần anh nói với tôi rằng anh đang làm việc cho công ty này, vậy mà tôi quên khuấy đi mất. Giờ thì tôi mới hiểu tại sao hôm đó anh lại nói tôi trí nhớ tệ, mà công nhận là tệ thật. Đi theo anh còn có một người phụ nữ dáng người cao ráo, mái tóc uốn nhuộm được buộc lên cao một cách cẩn thận và gương mặt được trang điểm một cách công phu, tôi nhấn mạnh từ “công phu” nhé. Họ ngồi xuống vị trí đối diện sau đó cuộc họp bắt đầu. Người phụ nữ kia sau khi xem qua bản vẽ của tôi thì liên tục khen ngợi còn anh thì ngồi im lắng nghe Harry và người phụ nữ kia trao đổi, đôi lúc lại nhìn tôi, đôi mắt ánh lên nét cười. Tôi từ đầu đến cuối chỉ nói khi cần thiết còn lại thì nhường hết cho Harry. Không phải là tôi không biết nói gì mà do “đồng nghiệp” của Anh Quân mỗi lần hỏi ý kiến hoặc nói gì đó với anh đều cố tỏ ra rất gần gũi như thể họ thân thiết lắm không bằng. Điều đó khiến tôi cảm thấy ít vui. Và càng không vui khi bản vẽ của tôi đang được cân nhắc, mọi việc đang rất suôn sẻ thì anh lại là người làm nó ngắt quãng. Người phụ nữ kia quay sang hỏi anh gì đó liên quan đến bản vẽ bằng tiếng Việt, anh nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu rồi nói.

– Không được. Cần xem xét lại.

Câu nói đó khiến gương mặt được trang điểm xinh đẹp kia cũng phải bối rối còn tôi thì mặt đần ra. Harry mặc dù không hiểu họ đang trao đổi điều gì nhưng anh cũng biết điều đó không tốt. Phía công ty Estermir xin nghỉ giải lao để họ bàn bạc lại còn tôi thì từ lúc nghe anh nói câu trả lời là “không” thì chẳng nghe thêm được câu nào khác nữa. Mọi người đều ra khỏi phòng họp chỉ có một mình tôi ngồi lại, phần vì lười phần vì không muốn ra đó. Tôi đang xem lại bản vẽ và các tài liệu liên quan thì Anh Quân mở cửa vào. Tôi không nói gì cũng không thèm nhìn anh lấy một cái. Tôi chỉ thấy bực mình, cũng không rõ là bực vì anh đã làm ngắt quãng công việc đang tiến triển tốt đẹp của tôi hay là bực vì cô gái đó cứ sán lấy anh. Nói chung là những việc liên quan đến cùng một người thì không thể nào rạch ròi được. Anh Quân chống tay xuống bàn, anh quyết định mình sẽ là người lên tiếng trước.

– Sao em không nói gì?

– Sao anh làm khó em? Đến cái bà cô đi cùng với anh còn gật đầu ưng ý còn gì.

– Ai bảo em hôm đấy không chịu nói chuyện với anh.

– Em muốn đi lên bằng thực lực chứ không phải vì quen biết. – Tôi mạnh mồm vậy thôi chứ nếu sớm nhớ ra thì tôi đã chẳng cần lo lắng vất vả kinh khủng như thế.

– Vậy anh đang tạo cơ hội cho em tiếp tục phát huy khả năng còn gì.

– Nếu thế thì em sẽ không bao giờ có thời gian nói chuyện với anh đâu.

– Ừ nhỉ, làm sao bây giờ. – Anh làm mặt xấu trêu tôi.

– Anh có thể hàn thuyên tâm sự với bà cô đó.

– Bà cô mà em nhắc đến cũng có tên mà, cô ấy tên là Lan, Trần Ngọc Lan. Mà rốt cục em giận là vì anh gây khó dễ cho em hay là vì ghen vậy?

Câu hỏi vừa rời khỏi miệng thì cũng là lúc mọi người mở cửa bước vào, cuộc họp lại tiếp tục diễn ra nhưng lần này chỉ còn Harry và bà thím tên Lan kia bàn bạc với nhau còn tôi và Anh Quân thì ngồi nói chuyện bằng ánh mắt và khẩu hình miệng. Tôi nhìn anh, miệng khẽ lẩm bẩm không thành tiếng.

– Em không ghen. Em bảo anh tâm sự với chị ta còn gì.

– Chữ “ghen” đang nổi trên trán em kia kìa. – Anh chỉ chỉ lên trán ra hiệu.

Cứ thế chúng tôi vẫn nói qua nói lại khoa tay múa chân. Anh Quân định nói tiếp gì đó thì Ngọc Lan quay ra hỏi một câu khiến anh giật mình.

– À ừ được. Bản vẽ này hoàn toàn ok rồi.

– Thế sao anh bảo là không được? – Ngọc Lan cau mày.

Anh không đáp mà chỉ lườm chị ta một cái kiểu:”Thế rốt cục cô muốn làm sao?”. Vẻ mặt đó khiến tôi muốn phì cười. Lan không hỏi gì nữa mà quay sang cười cười gật gật với Harry. Harry quay sang nhìn tôi rồi bí mật giơ một ngón tay cái ra hiệu mọi thứ rất ổn. Tôi mỉm cười với Harry rồi lại quay sang nhìn anh với ánh mắt bọc đạn. Hợp đồng kí kết xong xuôi, trước khi ra về anh còn nhét vào tay tôi một mảnh giấy.

“Anh phải về Việt Nam vài hôm, bé con ở đây phải ngoan đấy”

Mắt tôi dán vào hai chữ “bé con”, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác ngọt ngào đến khó tả. Tôi siết chặt mảnh giấy còn miệng thì liên tục tủm tỉm cười. Mấy ngày tiếp theo đó anh trở về Việt Nam còn tôi thì khổ sở vì chờ đợi quyết định của ban giám đốc. Kết quả tôi suýt nữa mừng phát khóc khi nhìn thấy một đống các điều kiện của nhà trường đề ra được tích “đạt”. Hiện tại tôi chỉ còn chờ làm luận văn tốt nghiệp là xong.

Mùa đông qua đi với một đống công việc bận rộn. Trong suốt những tháng ngày đó tôi luôn có một người bên cạnh tôi, sẵn sàng giúp đỡ tôi, anh vẫn luôn ở đây bất kể khi tôi cần hay không. Lucia và Hân đã quen với Anh Quân, họ có vẻ khá thích anh và không còn lo lắng hay băn khoăn về chuyện giữa tôi và Duy Khang. Nhắc đến Duy Khang, có lần anh bắt gặp tôi và Anh Quân đi cùng nhau, đó là đêm giáng sinh, khi mà ngoài trời dù lạnh, dù tuyết đều bao phủ mọi thứ nhưng người ta vẫn bất chấp lao xuống đường để cảm nhận không khí đêm Noel. Những bản nhạc giáng sinh vang lên rộn rã, người người qua lại để chọn lấy những món đồ trang trí cây thông thật đẹp, người ta hoá trang thành ông già Noel với bộ quần áo đó và mái tóc bạc phơ. Tôi khoác tay Anh Quân xuyên qua con phố nhộn nhịp, trong tay là món bánh mà Hân nhờ mua, chúng tôi vừa đi vừa nói mà chẳng hề biết có một người mặc áo đỏ hình con tuần lộc nhìn theo mình nãy giờ. Tôi chợt dừng lại nhìn lên cây thông mà người ta đặt ở quảng trường rồi thốt lên.

– Đẹp nhỉ.

– Ừ tất nhiên.

Anh định nói tiếp gì đó nhưng tiếng chuông điện thoại lại khiến câu nói ấy bị bỏ lửng. Trong lúc đợi anh nói chuyện điện thoại tôi tranh thủ nhìn ngắm những món đồ mà người ta dùng để trang trí cho cây thông.

– Người đó là thầy Quân sao? – Một giọng nói vang lên khiến tôi giật mình. Duy Khang đứng đó, tay nhét túi quần, vẻ mặt bình yên đến lạ lẫm

– Em quen anh ấy từ nhỏ. – Tôi nói ngắn gọn, trong lòng vẫn có chút lo lắng.

– Ra là thế. Thôi anh đi đã.

Khang mỉm cười khi thấy Anh Quân quay lại.

– Cậu ta nói gì với em vậy? – Anh Quân hỏi khi thấy Khang bước qua.

– Không có gì, chỉ là chào hỏi bình thường thôi.

– Có mỗi thế thôi ấy hả?

– Khang hỏi chuyện em và anh. Em bảo em với anh quen nhau từ nhỏ.

– Em ngại đúng không?

– Dạ?

Anh cũng không nhắc lại câu hỏi của mình mà chỉ lần tìm bàn tay tôi rồi nắm thật chặt. Mùa Noel qua nhanh, mùa xuân tới cũng là lúc tôi dành toàn bộ thời gian tập trung làm bài tốt nghiệp. Ngày tôi nhận bằng tốt nghiệp anh đã đưa tôi đến căn nhà của anh ở London. Anh dẫn tôi bước lên từng bậc thang một cách thật chậm, giống như ngày nào đó anh cũng đưa tôi đi lên tầng thượng ở Back In Time. Cánh cửa mở ra, là một sân vườn rộng lớn với chậu lớn chậu nhỏ những cây hoa sặc sỡ.

– Món quà tốt nghiệp. – Anh mỉm cười nhìn tôi còn tôi thì bị choáng ngợp bởi mọi thứ anh làm. – Em thích không?

Tôi chẳng thể nói gì chỉ có thể gật gật đầu rồi thích thú nghịch hết bông hoa này đến chậu hoa kia. Anh đứng tựa người vào cửa, ánh mắt say sưa dõi theo từng bước chân của tôi. Một cơn mưa phùn xuất hiện trên bầu trời và tôi biết mọi chuyện sẽ thay đổi, sẽ lại là một hành trình khác nhưng cứ kệ nó ở đấy đã bởi hiện tại anh đang đứng ở ngay kia. Có anh đây rồi thì tôi còn phải sợ gì nữa? Tôi mỉm cười đưa tay hứng lấy những hạt mưa, trong lòng thầm cảm ơn bản thân vì đã giữ vững niềm tin vào thứ gọi là một phần trăm của kì tích. Cuộc đời sẽ lật sang một trang khác và hiện tại tôi vẫn chờ đợi một cái kết có hậu cho câu chuyện của riêng mình.