Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 3007: Vẫn là tùy tiện một lóng tay.  



Nhìn chằm chằm thật sâu vào người đàn ông đeo mặt nạ, trong lòng thận trọng đến cực hạn, đối phương vừa nãy chỉ tùy ý một chỉ, mặc dù không nhắm vào anh nhưng cũng mang lại cho anh một dạng khí tức trí mạng đến cực điểm.



Quá mạnh rồi!



Advertisement

Theo như vừa rồi đối phương nhắc đến thiên nữ Tạo Hóa, Tô Minh có thể phán đoán ra, đối phương cho dù không phải là cường giả cùng cấp bậc với thiên nữ thì địa vị cũng không thua kém bao nhiêu, đại khái đúng như lời lão Quy nói, đối phương chính là chủ nhân của nền văn minh Sát Đạo.



Chủ nhân của nền văn minh cấp chín đứng đầu.



"Mình không nhìn thấu được cảnh giới của ông ta, nhưng sức chiến đấu tuyệt đối không phải cảnh giới Nguyên Vạn Tượng", Tô Minh thầm nghĩ trong lòng.



Đối thủ cấp độ này còn đã nhắm vào bản thân anh, muốn anh chết.



Nói thực, Tô Minh có tự tin thế nào thì giờ phút này cũng không cảm thấy có bao nhiêu khả năng giữ được mạng sống, nhưng anh cũng sẽ không buông tay chịu trói, nỗ lực 10 nghìn phần trăm cộng thêm từng chút may mắn có lẽ sẽ có một tia sinh cơ. Nếu như từ bỏ bây giờ vậy thì đến một tia sinh cơ cũng không có.



"Thiên nữ còn đang đợi mình đi cứu cô ấy, mình không thể chết được", Tô Minh hít sâu một hơi, trong lòng âm thầm cổ vũ cho bản thân.



Giờ phút này, tại nền văn minh Tạo Hóa xa xôi, ở một nơi không biết rõ, trước một lò luyện hồn, tất cả được chiếu trực tiếp trên màn hình phản chiếu.



Băng Quỷ Đạo Nhân cũng không vội vàng, cho dù vừa nãy Tô Minh đã giết chết Tống Huyền Nhất và Trần Lạc Tuyết chấn động đến mức cực hạn, ông ta cũng không có bất cứ lo lắng nào, ngược lại còn nổi hứng khen một câu: "Thiên nữ, đúng như Luyện Phù Sinh nói, mắt nhìn của cô cũng vượt ngoài tưởng tượng như võ đạo của cô, mới chỉ 10 nghìn năm tuổi, còn chưa tới cảnh giới Tru Mệnh mà có thể giết chết võ giả cảnh giới Nguyên, trong cả chư thiên vạn giới này, cho dù tính cả bản thân thiên nữ cô vào e là cũng không có bất cứ ai có thể so sánh với Tô Minh về mặt thiên phú võ đạo. Lại nói tiếp, Tô Minh còn đến từ nền văn minh cấp một mà tôi có thể đập nát dù chỉ bằng một cọng lông. Thật sự không biết thiên nữ làm thế nào mà lại thức thời có mắt nhìn khai quật được cậu ta vậy, không thể tin nổi, không thể tin nổi!"



"Cho nên, Băng Quỷ, bổn thiên nữ dường như đã nhìn thấy được kết cục của ông rồi, có lẽ không lâu sau, Tô Minh sẽ trực tiếp tận tay giết chết ông", thiên nữ thản nhiên nói.



"Thiên nữ nói đùa rồi. Cậu ta có thể sống qua được hôm nay rồi hãy tính. Luyện Phù Sinh mạnh thế nào? Tôi nghĩ người rõ nhất là cô. Cho dù Tô Minh có thể giết được hai võ giả cảnh giới Nguyên Vạn Tượng, đứng trước mặt Luyện Phù Sinh, cậu ta vẫn chỉ là con kiến trong con kiến như trước mà thôi, không phải sao?", Băng Quỷ Đạo Nhân cười nói, càng lúc càng nghiền ngẫm. Tô Minh càng yêu nghiệt, càng nghịch thiên, ông ta càng hưng phấn, dù sao kết quả nhất định sẽ không thay đổi, Tô Minh nhất định sẽ chết. Dưới tình huống Tô Minh chết chắc, Tô Minh thể hiện càng yêu nghiệt, càng nghịch thiên thì đợi đến lúc bị Luyện Phù Sinh giết chết rồi mới càng khiến người ta cảm thấy sảng khoái.



Đúng lúc này.



Luyện Phù Sinh nhìn về phía Tô Minh, nói: "Bổn tọa xuất chiêu đây, cậu tiếp cho tốt nhé".



Nói xong.



"Xuy!"



Vẫn là tùy tiện một lóng tay.



Cánh tay Liêm Đao chỉ về phía Tô Minh.



Một đạo ánh sáng màu đỏ đột nhiên xuất hiện.



Trong nháy mắt như vậy, Tô Minh chỉ cảm thấy bản thân dường như bị móc hết nội tạng ra.

Phảng phất, thân thể và thần hồn đều sắp phải chia lìa.