Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 293: Khí thế hùng hồn…  



Từng này tuổi đầu mà mới ở cảnh giới thiên vị sơ kỳ? Đúng là rác rưởi, không biết còn kém Dương trưởng lão ở Cửu Hư Tông bao nhiêu lần nữa.



Nếu so với Phong Minh thì bà lão này cũng không phải là đối thủ. Mặc dù hai người đều ở cảnh giới thiên vị sơ kỳ nhưng khí tức của Phong Minh ổn định hơn bà lão này nhiều.



Bà lão này từng dùng đan dược, vì vậy cả đời sẽ mãi như này và không thể đột phá được.

Advertisement



Thấy Tô Minh không lên tiếng, bà lão tưởng Tô Minh bị hù dọa nên trong giọng nói đầy sát ý, có lực: “Cậu đánh trọng thương hai đệ tử của Huyết Thần Tông chúng tôi nên tôi ban cho cậu cái chết là xứng đáng”.



Tô Minh vẫn không lên tiếng, lặng lẽ xem bà ta biểu diễn.



Còn Tiết Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm. Bà ta thấy Tô Minh không lên tiếng thì thầm nghĩ, chắc Tô Minh sợ rồi. Quả nhiên Tô Minh kém xa bà ta, vẫn may, vẫn may…



Bà ta đã đắc tội với Tô Minh. Nếu như ba người của Huyết Thần Tông đều không phải là đối thủ của Tô Minh thì bà ta sẽ hối hận chết mất?



“Nhưng trời cao có đức hiếu sinh, thiên phú của cậu tốt, ở giới thế tục cũng tự học thành tài, đây là điều không dễ. Tôi có thể cho cậu một cơ hội, tha chết cho cậu. Chỉ cần cậu bái tôi làm thầy, tôi sẽ bỏ qua chuyện cậu đánh trọng thương Hà Hồng Lăng và Phùng Nam Phong. Đồng thời, tôi có thể bảo đảm con đường võ đạo của cậu sẽ được lên tầm mới”, bà lão lớn tiếng nói.



Đúng kiểu vừa đấm vừa xoa. Trước tiên nói kiểu hù dọa Tô Minh, sau đó lại nói kiểu muốn thu nhận đệ tử, biết tính toán quá đi.



Tiết Lâm thấy vậy thì có chút ảo não…



Không ngờ bà lão này lại muốn nhận Tô Minh làm đệ tử? Tô Minh đúng là một bước lên tiên rồi! Từ nay về sau sẽ được làm đệ tử của Huyết Thần Tông ở Huyền Linh Sơn sao?



Quả nhiên không nên đắc tội với Tô Minh.



Mình đúng là xốc nổi quá. Nhưng bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi.



“Bà muốn làm sư phụ của tôi?”, cuối cùng Tô Minh cũng lên tiếng.



“Đúng thế!”, bà lão gật đầu. Bà ta dường như nhìn thấy cảnh Tô Minh kích động và phấn khích đứng trước mặt mình.



Nhưng…



“Bà cũng xứng á?”, khóe miệng Tô Minh nhếch lên nụ cười khinh bỉ: “Bà già thối! Sao bà không nghĩ xem có thể tiếp được một chiêu của tôi không?”



Lời nói vừa dứt, trong ánh mắt của Tô Minh lóe lên hàn quang.



Khí thế hùng hồn…



Thân hình di chuyển…



Âm thanh ầm ầm…



Trông anh cứ như con thú dữ bổ nhào về phía bà lão.