Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2910: Bất chấp tất cả để tháo chạy.  



Điểm này không còn phải nghi ngờ gì nữa.



Thành thật mà nói, bản thân người đàn ông trung niên cũng có chút bất ngờ đối với mức độ quan trọng của Diệp Mộ Cẩn trong lòng Tô Minh, vốn dĩ ông ta còn tưởng rằng Diệp Mộ Cẩn chỉ là một trong những người phụ nữ của Tô Minh, chỉ vậy mà thôi, dù sao thì ông ta cũng biết rằng, Mạc Thanh Nhạn chính là người phụ nữ của Tô Minh, hơn nữa về mặt ngoại hình cô cũng sở hữu vẻ đẹp tuyệt trần, cho dù kém hơn Diệp Mộ Cẩn một chút, nhưng thực lực của cô mạnh hơn Diệp Mộ Cẩn không chỉ một hai cảnh giới nhỏ, ông ta còn tưởng rằng vị trí của Diệp Mộ Cẩn trong lòng Tô Minh không thể sánh bằng Mạc Thanh Nhạn, chẳng ngờ…



Hoàn toàn không phải.

Advertisement



Giờ phút này, tâm tình Mạc Thanh Nhạn cũng dao động cực lớn, đôi mắt đẹp nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn đứng giữa khung trời kia mang theo tia hâm mộ..



“Cô ấy là người rất quan trọng trong lòng anh Tô sao? Còn quan trọng hơn mình”, Mạc Thanh Nhạn lẩm bẩm một mình, đan xen với hâm mộ còn có cả sự chua xót, nhưng ngay sau đó, cô liền hít một hơi thật sâu rồi nghiêm túc nói với bản thân: "Thời gian mình ở cùng anh Tô quá ngắn, sau này địa vị của mình trong trái tim anh Tô cũng sẽ ngày càng quan trọng hơn, sẽ không thua kém so với những người phụ nữ khác của anh ấy, dù sao mình cũng rất ưu tú mà".



Lúc này.



Tô Minh đang nghiêm túc lắng nghe Diệp Mộ Cẩn miêu tả lại sự việc.



Chờ Diệp Mộ Cẩn thuật lại xong.



Tô Minh ngẩng đầu, chớp mắt liền tới không xa phía trước người trung niên mặc áo bào trắng, chính xác hơn là đi tới trước chưởng ấn lồng giam hình kiếm của ông ta.



Không cần người trung niên đó lên tiếng, cũng không đợi ông ta mở ra chưởng ấn.



Tô Minh vung tay lên, giống như xé rách một tờ giấy trắng, dễ dàng cưỡng chế xé toạc lồng giam.



Khoảnh khắc xé rách kia, phản ứng đầu tiên của nhóm người Ô Lâm Lâm là chạy!



Bất chấp tất cả để tháo chạy.



Thế nhưng chỉ trong một nhịp thở, hơn mười người nhà họ Ô đang co chân chạy tán loạn khắp nơi kia đều chết không có chỗ chôn, trong vòng một nhịp thở, Tô Minh đã giết hết tất cả người nhà họ Ô trừ Ô Lâm Lâm một cách sắc lạnh và tàn nhẫn.



Mỗi một người đều bị vặn nát cổ, đâm xuyên tim gan rồi chém nát thần hồn.



Toàn bộ đều tan thành mây khói.



Toàn bộ quá trình diễn ra quá nhanh, ngay khi Ô Lâm kịp phản ứng thì chỉ còn lại duy nhất cô ta còn sống, cô ta thậm chí còn không nhìn rõ Tô Minh đã ra tay như thế nào?



Mà lúc này anh đang đứng mặt đối mặt với cô ta.



Ô Lâm Lâm sợ hãi cứng nhắc như một bức tượng điêu khắc nhợt nhạt.



Thậm chí, nếu quan sát kỹ, cô ta đã có chút không cầm được.



“Nhà họ Ô sao? Cho tôi một tọa độ không gian hư không”, Tô Minh bình tĩnh nói.



Có ý gì?

Ô Lâm Lâm không hiểu.