Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 202: Quá sợ hãi, quá kinh khủng!  



Tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức ngay cả cái bóng cũng không có, nhanh như dịch chuyển, nhanh đến mức Tô Minh vừa mới ra tay, chiếc búa đã ở trước mặt Thẩm Dã.



Thẩm Dã bởi vì kinh ngạc, nên mới thất thần và mất đi cơ hội tránh né.



Không kịp.



Chỉ có thể đỡ lấy!!!

Advertisement



Thẩm Dã ngược lại cũng không phải kẻ hèn nhát, đôi mắt hoang dã lóe lên tinh quang, mạnh mẽ giơ tay lên.



"Đùng..."



Bắt trúng rồi.



Hắn cũng bắt được chiếc búa một cách chuẩn xác.



Chỉ có điều, ngay lúc hắn nắm được chuôi, Thẩm Dã còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, hắn đã cảm thấy một sức mạnh không thể kháng cự lại từ cán búa.



Lực quán tính vô cùng kinh người đã kéo cơ thể hắn bay ngược về phía sau.



Thẩm Dã theo bản năng liền khom lưng, tiếp đất bằng hai chân, hai tay còn lại biến thành một móng vuốt sắc nhọn, cắm vào nền đá cẩm thạch, nhằm tăng cường trở lực.



Nhưng cũng vô dụng.



"Két két..."



Nền đá cẩm thạch nhanh chóng bị nứt toác.



Trên mặt đất xuất hiện một vết xước sâu và dài, ước chừng hơn chục mét.



Thẩm Dã bị kéo đi hơn mười mét khó khăn lắm mới có thể dừng lại.



"Không tồi", Tô Minh mở miệng nói, tán thưởng một câu.



Anh vừa đáp trả một búa, bán bộ Thiên Vị liền chết trong nháy mắt, căn bản không thể nào bắt được, nhưng Thẩm Dã lại có thể bắt được, tuy rằng hơi chật vật.



"...", Thẩm Dã nhe răng nghiến lợi, như thể sắp ăn thịt người uống máu người.



Tô Minh không tán thưởng hắn thì thôi, lời tán thưởng của anh làm cho hắn cảm nhận được sự sỉ nhục mãnh liệt.



Xung quanh.



Đám người vây xung quanh, đã sớm trở nên trầm mặc, giống hệt người chết.



Quá sợ hãi, quá kinh khủng!



Ngay cả Thẩm chó hoang đều... Đều không phải là đối thủ của Tô Minh sao?



Cơ Khâm - người chưa bao giờ coi trọng Tô Minh, ánh mắt của hắn ta đã nghiêm nghị đến mức không thể tưởng tượng nổi.



Lạc Phong chỉ biết lắc đầu thật mạnh, cảm thấy thế giới quan như sụp đổ.



"Tại sao có thể như vậy?", Thẩm Tịch rốt cuộc cũng sợ hãi, cái loại sợ hãi này phát ra từ trong xương, đáy lòng còn có một cỗ hối hận mãnh liệt, không nên trêu chọc Tô Minh.



Ngay cả Thẩm Dã cũng không phải là đối thủ của Tô Minh, làm sao bây giờ? Mình nên làm thế nào? Cơ thể hắn run rẩy, muốn chạy trốn, thừa dịp Thẩm chó hoang còn có thể chống cự một lúc, hắn vội vàng chạy trốn!

Nhưng hắn vừa mới có ý nghĩ này, thân thể không tự chủ run lên, hắn cảm nhận được khí tức của Tô Minh khóa chặt lấy mình.