Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 132: Cô chỉ muốn Tô Minh sống!  



“Tự sát ư? Cháu tự sát đi! Ha ha! Chỉ cần cháu tự sát thì chú hai bảo đảm với cháu là mộ của bố cháu sẽ tan hoang, bố cháu sẽ chết không yên đâu. Còn cả mẹ cháu nữa, mặc dù bà ấy đã về nhà đẻ nhưng ở đó chỉ là gia tộc bé xíu. Cháu biết rồi đấy, chỉ cần chú hai muốn thì nhà đẻ của mẹ cháu sẽ bị diệt chỉ trong một đêm. Cháu muốn họ biến mất vì cháu sao?”, Lam Lại cười ha hả, trên mặt đầy vẻ dữ tợn.



“Lam Lại! Đồ súc sinh! Ông hại chết anh ruột của mình, bây giờ lại còn…”, Lam Tuyết oán hận cực độ, đôi mắt đẹp đỏ ửng. Cô từng gặp phải người tiểu nhân và vô liêm sỉ nhưng chưa gặp ai như Lam Lại. Lấy mộ của anh ruột và tính mạng của chị dâu ra để uy hiếp đứa cháu gái, đúng là không phải người!



Advertisement

Cô hận nỗi không thể lên trước băm Lam Lại thành trăm mảnh.



Không uy hiếp được nên cô trầm ngâm một lúc, đôi mắt đẹp ngấn lệ, nói: “Xin ông hãy tha cho Tô Minh đi! Chỉ cần ông tha cho anh ấy, tôi sẽ gả cho cậu chủ nhà họ Hồng, được không?”



Khẩn cầu!



Van nài!



Cô chỉ muốn Tô Minh sống!



“Ha ha…”, Lam Lại bật cười, tâm trạng vô cùng sảng khoái. Bởi rất hiếm khi được nghe thấy đứa cháu gái kiêu ngạo và cố chấp của mình lên tiếng cầu xin ai.



“Cầu xin ông!”, Lam Tuyết hét lớn, nước mắt lã chã rơi xuống.



“Cầu xin cũng vô ích! Gả cho cậu chủ nhà họ Hồng là may mắn của cháu đấy. Cháu không nghe theo cũng vô ích, cháu có thể làm được gì? Cháu cũng không dám tự sát đâu mà. Đúng không?”, Lam Lại uống ngụm trà, nói với giọng khinh bỉ.



Lam Tuyết cắn chặt môi, máu đỏ từ môi chảy xuống.



“Cháu gái à! Chấp nhận số phận đi!”, Lam Lại cười nói, đã thế còn vuốt râu, nhếch mép cười nói: “Chú hai đối tốt với cháu đấy chứ, lại còn cho cháu ra ngoài để gặp thằng ranh đó lần cuối nữa”.



Lam Tuyết toàn thân run rẩy, lúc này mọi cảm xúc oán hận, sát ý, lo sợ đều bủa vây trong đầu cô khiến cô ngây người tại chỗ, trong đầu cô thấy choáng váng.



“Tất nhiên, để tránh việc cháu nói linh tinh báo tin sau khi thằng đó đến thì cháu phải uống một viên thuốc này”, Lam Lại nói rồi liếc mắt ra hiệu với Lam Nhiễm.



Lam Nhiễm từ túi áo lấy ra một lọ thuốc nhỏ bằng sứ rồi đổ ra một viên màu đỏ đen đưa cho Lam Tuyết.



Viên thuốc này đến từ Huyền Linh Sơn và rất có tác dụng. Sau khi uống vào thì trong vòng 10 tiếng sẽ không thể nói chuyện.



“Nếu không uống thì bây giờ cháu hãy cút về phòng đi, cháu cũng sẽ không được gặp thằng ranh đó lần cuối đâu”, thấy Lam Tuyết không muốn nhận lấy viên thuốc nên Lam Lại hừ lạnh một tiếng, nói.



Tay trắng nõn của Lam Tuyết run rẩy, cô nhận lấy viên thuốc rồi uống ực một cái.



“Phải vậy chứ”, Lam Lại hài lòng gật đầu, nói.

Lúc này, những con cháu thuộc chi trưởng của nhà họ Lam đều không dám nhìn thẳng vào Lam Tuyết. Họ cảm thấy có chút áy náy, lương tâm mách bảo họ, trước đây gia chủ tiền nhiệm Lam Thiên Huy và cả cô chủ Lam Tuyết đều đối xử rất tốt với họ, kết quả là…