Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 118: Tại sao lại không ổn?



Trừ khi lấy đông địch yếu mới có thể tránh khỏi thương vong.



Nhưng trong trường hợp đó, coi như cuối cùng có thể giết Tô Minh, nhà họ Lam cũng tổn thất không nhỏ, từ nay về sau không còn nằm trong tám gia tộc lớn nhất nữa.



"Sao không nói gì thế? Nói đi, nên làm cái gì bây giờ?", thấy không có ai lên tiếng, Lam Lại hừ một tiếng.



Advertisement

"Bố, liên kết với nhà họ Hồng. Đây cũng là biện pháp bảo toàn tốt nhất", Lam Lâm - con trai Lam Lại mở miệng nói.



Lam Lâm mở miệng, mấy người nhà họ Lam có quan hệ tốt với Lam Lâm cũng gật đầu.



Đó thực sự là một cách tốt.



Cho dù Tô Minh có cường đại đến đâu cũng chỉ là người bình thường, sao có thể so với nhà họ Hồng ở Huyền Linh Sơn?



"Không ổn", nhưng, một lúc sau, Lam Thủ Phong liền lắc đầu, mạnh mẽ bác bỏ.



Lam Thủ Phong là em họ của Lam Lại - gia chủ nhà họ Lam, rất được Lam Lại coi trọng.



"Tại sao lại không ổn?"



"Nếu vì giải quyết một mình Tô Minh, mà cần phải nhờ vả nhà họ Hồng, người nhà họ Hồng sẽ chỉ cảm thấy nhà họ Lam chúng ta thật vô dụng. Phải biết rằng, còn chưa đầy một tháng, cô cả gả cho cậu chủ nhà họ Hồng rồi, nếu như ở giờ phút quan trọng này, để cho nhà họ Hồng ở Huyền Linh Sơn thấy nhà họ Lam chúng ta là phế vật, yếu ớt, không có giá trị gì, không cẩn thận, đại hôn của cô cả với cậu cả nhà họ Hồng cũng sẽ chịu ảnh hưởng", Lam Thủ Phong nghiêm túc nói.



"Không sai, Không thể sử dụng quan hệ với nhà họ Hồng, vẫn nên dựa vào chúng ta tự mình giải quyết", nét mặt Lam Lại hơi biến sắc, khẽ gật đầu.



"Chúng ta tự mình giải quyết thì phải làm sao? Tô Minh có thể đánh bại Vương Đạo Khánh có thể thấy cậu ta cũng không dễ đối phó, hơn nữa bởi vì chuyện ba năm trước, có thể tưởng tượng cậu ta hận nhà họ Lam như thế nào, nếu như lấy cương trị cương, nhà họ Lam cho dù có thực sự giết được cậu ta thì cũng tổn thất nặng nề", một người nhà họ Lam khác lên tiếng, giọng đầy lo lắng.



"Vậy không bằng để cho Lam Tuyết ra mặt? Tô Minh chắc hẳn sẽ niệm tình xưa nghĩa cũ với Lam Tuyết?", Lam Lâm suy nghĩ một chút rồi lại nói.



Ánh mắt của mọi người đều sáng lên.







Bất giác, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lam Lại.



Đợi Lam Lại đưa ra quyết định.



Lam Lại lắc đầu: "Lam Tuyết bởi vì cái chết của anh cả mà hiểu lầm tôi, nó hận không thể khiến cho nhà họ Lam bây giờ trực tiếp bị diệt vong".



Lam Lại nói như vậy, đám con cháu dòng chính của nhà họ Lam có mặt ở đó đều có chút xấu hổ, trong lòng cũng có chút kỳ quái, cái chết của gia chủ tiền nhiệm của nhà họ Lam - Lam Thiên Huy, thật sự không phải vì bạo bệnh mà qua đời sao? Hiểu lầm của Lam Tuyết đối với Lam Lại có phải thật sự hay không?



Trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ.



Đạo lý thắng làm vua thua làm giặc hiển nhiên đã thành định cục, cũng không có người nào sẽ vì cái chết của gia chủ tiền nhiệm mà tranh luận hay đắc tội với gia chủ hiện tại.



"Gia chủ, thật sự không được, vậy chi bằng dùng cái chuông lớn của nhà họ Lam chúng ta đi! Có cái chuông lớn ở đây, muốn phục giết Tô Minh, dễ như trở bàn tay, thậm chí nhà họ Lam còn không thương vong gì!", sau khi trầm mặc thở dài mấy hơi, một người thoạt nhìn tuổi tác khá cao trong họ Lam mở miệng nói.



Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn về phía ông ta.



"Chiếc chuông lớn kia?", ánh mắt Lam Lại sáng lên, đột ngột đứng bật dậy: "Nhưng có thể được..."



"Bố, chuông lớn nào?", Lam Lâm tò mò hỏi.