Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 106: Kiếm ý quá mạnh.  



“Tô Minh, anh…”, thấy Tô Minh còn tiếp tục khiêu khích, không hề có ý xin lỗi, Diệp Mộ Cẩn thật muốn khóc, nóng ruột đến mức trán đổ đầy mồ hôi.



“Bác Vương, Tô Minh không phải là người ở Đế Thành, có số việc anh ấy không hiểu rõ, cũng vì trẻ tuổi nên hơi kiêu ngạo, mong bác nể mặt nhà họ Diệp và ông cháu…”, Diệp Mộ Cẩn cắn môi, khom lưng xuống.



Đáng tiếc cô ta còn chưa dứt lời thì Vương Đạo Khánh đã đánh gãy: “Nhà họ Diệp và ông cô đáng phải nể lắm à? Hả?”



Giọng điệu của Vương Đạo Khánh vốn mang theo vẻ thong dong của bề trên lúc này lại trở nên cứng rắn.



Giọng nói vang lên khiến cả đại sảnh đều chấn động.

Advertisement



Càng đáng sợ hơn là, trên người ông ta còn tỏa ra luồng kiếm ý cuồn cuộn, sắc bén khiến người khác hận không thể quỳ xuống.



Đúng thế…



Ý cảnh trong truyền thuyết.



Còn có kiếm ý.



“Thú vị”, Tô Minh tự nói thầm trong lòng, cũng hơi kinh ngạc.



Ngay cả ở Huyền Linh Sơn thì kiếm ý cũng là hiếm thấy, không ngờ ở Đế Thành lại gặp được một tu giả võ đạo có kiếm ý, đúng là bất ngờ.



Nhưng Tô Minh chỉ ngạc nhiên chứ không hề sợ hãi.



Kiếm ý ấy à, anh cũng có.



Hơn nữa.



Còn mạnh hơn!



Về kiếm đạo, Tô Minh anh chưa từng sợ ai.



Anh đang nghĩ gì không ai biết nhưng đám Diệp Mộ Cẩn lại hoàn toàn sợ đến run rẩy.



“Cô… Cô cả, là kiếm ý, ông ta… ông ta lại lĩnh ngộ được kiếm ý”, 12 người Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ đều vô thức lui lại, trong đó có một người run rẩy nói với Diệp Mộ Cẩn.



“Chị Mộ Cẩn, em… em không đứng vững được nữa, chân em nhũn ra rồi”, Diêu Chân thở gấp, khó khăn nói.



Văn Bối Bối thậm chí còn bị dọa khóc, nắm chặt lấy tay Ngô Yên.



Dưới sự bao vây của kiếm ý.



Trong đại sảnh, ngoại trừ Tô Minh thì tất cả những người khác đều cảm nhận được một luồng áp lực khủng khiếp.



Dường như bị bóp chặt cổ họng, bất cừ lúc nào cũng có thể bị giết chết.



Kiếm ý quá mạnh.



Cao Tinh bị luồng kiếm ý khủng bố đè ép đến mức ngất đi.



Đám Phó Đông, Lý Tuần vốn đang bò trên đất lau máu lúc này không thể động đậy được, nằm rạp hết ra đất.



“Bác Vương, cháu… cháu tự bẻ một tay, mong bác thả bọn họ đi. Nếu bác… trách tội Tô Minh, cháu nguyện ý tự bẻ một tay vì anh ấy, cháu tự bẻ hai tay của mình!”, Diệp Mộ Cẩn cuối cùng cũng hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên nói.



Cô ta thực sự bị dọa sợ rồi, cô ta từng tìm hiểu về cảnh giới, cũng vì vậy mà biết được Vương Đạo Khánh trước mặt mình mạnh mẽ, đáng sợ đến nhường nào.



Cô ta không do dự gì nữa, suy nghĩ cùng mong muốn duy nhất lúc này là có thể sống mà đưa Tô Minh rời đi.



Những việc khác không quan trọng.



Trong lúc nói chuyện, Diệp Mộ Cẩn định ra tay tự bẻ tay mình.



Nhưng không ngờ.



Trong chớp mắt Tô Minh đã đứng bên cạnh cô ta, ngăn cô ta lại.



“Cô lúc nào cũng bộp chộp như vậy à? Muốn tự bẻ tay mình đến thế?”, Tô Minh bình thản nói. Anh liếc nhìn Diệp Mộ Cẩn: “Ngoan ngoãn ngồi nhìn đi”.



Sau đó.

Tô Minh ngẩng phắt đầu lên.