Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 960





Chương 1082

Lâm Vân nhìn lên, thấy phía trên vách đá mọc rất nhiều cây bụi, có lẽ chính nhờ những cành cây này giữ lại, sau đó lại rơi xuống hồ mà anh có thể giữ lại được mạng sống.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của Lâm Vân, thực hư thế nào anh cũng không biết.

“Haha, vậy là trời còn chưa muốn giết Lâm Vân ta. Trời còn chưa triệt đường sống của ta.” Lâm Vân ngẩng đầu cười nói.

“Phạm Nhật Long. Ngươi chắc không ngờ rằng ta vẫn chưa chết đúng không? Ngươi chờ đến ngày Lâm Vân trở về, cũng sẽ là lúc diệt vong của ngươi.” Lâm Vân thề thốt với chính mình.

Chỉ cần anh chưa chết, Lâm Vân nghĩ vẫn còn có cơ hội trở lại trả thù.

“Chỉ là Thạch Hàn, anh ta …”

Nghĩ đến cảnh Phạm Nhật Long nói rằng Thạch Hàn đã chết, Lâm Vân cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Thạch Hàn, anh nói hẹn gặp nhau ở Hà Nội cơ mà, sao anh … vì sao chưa tính toán gì mà đã nói bừa như vậy? Đã nói rằng anh có thể chạy thoát, tại sao?”

Lâm Vân vừa nói nước mắt vừa không ngừng lăn dài.



Ở phía trên kia, sau khi Phạm Nhật Long và Trần Thất Thuyết rời khỏi vách đá, họ lập tức trở lại nơi Thạch Hàn ngã xuống.

“Hả? Tên Thạch Hàn đó. Sao hắn lại biến mất rồi.”

Phạm Nhật Long ngạc nhiên khi thấy người đã không còn ở đây, trên mặt đất chỉ còn lại một vũng máu lớn.

“Cái quái gì vậy, hắn ta lại có thể chạy thoát ư? Bị thương nặng như vậy còn chưa chết sao? Hai chân đều bị gãy, rõ ràng không thể cử động được.” Phạm Nhật Long nhíu mày.

“Cậu chủ Long, hắn chỉ là một tên vệ sĩ. Sống chết của hắn cũng không quan trọng.” Trần Thất Thuyết nói.

Phạm Nhật Long cười gật đầu: “Đương nhiên, Lâm Vân đã chết, vậy là đủ rồi. Về phần tên Thạch Hàn kia, cho dù chưa chết, cũng thành phế vật mà thôi.”

Ngay sau đó, cả hai cùng bước ra khỏi khu rừng.



Bên dưới vách núi.

“Là chuyện gì đây?”

Trong khi Lâm Vân còn đang buồn bã về cái chết của Thạch Hàn, anh đã rất ngạc nhiên khi thấy vết thương trên cơ thể mình đang lành lại với một tốc độ đáng kinh ngạc, thậm chí có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Làm sao có thể?”

Lâm Vân tận mắt nhìn thấy nhưng vẫn không thể tin được, tại sao vết thương của anh lại lành nhanh như vậy? Điều này hoàn toàn không hợp với lẽ thường.

“Chẳng lẽ là do hồ nước này?”

Lâm Vân nhìn lại hồ nước trước mặt, nước trong hồ có màu xanh ngọc bích, trông rất lạ mắt.

Chỉ trong vài phút, tất cả vết thương trên người Lâm Vân đều đã lành lại, Lâm Vân ngâm mình trong hồ nước này, cả người sảng khoái khó tả.

Thấy vậy, anh liền tiến về phía trước, sau đó trực tiếp ngâm toàn bộ cơ thể xuống hồ.