Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 629





Chương 630

“Bụp.”

Đúng lúc này, cửa gian phòng lại đột nhiên bị đá mở ra.

Một người đàn ông mặc áo sơ mi ca rô, đeo chiếc kính râm, dẫn theo mười mấy người đàn ông mặc đồ đen lao vào trong gian phòng.

“Anh Thắng, cứu mạng”

Sau khi người đàn ông bắt chuyện nhìn thấy người đàn ông đeo kính râm, tức thì giống như là nhìn thấy được cọng rơm cứu mạng vậy, liền lớn tiếng kêu lên.

Anh Thắng, người đàn ông đeo kính râm là người bảo của kê quán bar, phụ trách về sự an toàn của quán bar này.

Lúc nãy Lâm Vân ở trong quầy bar dùng nĩa đe dọa nhân viên pha chế, sau khi Lâm Vân rời khỏi quầy bar, nhân viên pha chế lập tức thông báo cho anh Thắng, sau đó anh ta liền vội vàng chạy tới.

“Nhóc con, cậu dám ở chỗ tôi gây sự, lá gan cũng không nhỏ đấy” Anh Thắng vừa nói vừa bước vào.

“Anh Thắng, cậu ta có súng trong tay.” Người đàn ông bắt chuyện nói.

Anh Thắng nghe vậy sắc mặt hơi thay đổi, quả nhiên anh ta nhìn thấy trên tay Lâm Vân có súng thật.

“Nhóc con, cậu…cậu là ai?” Anh Thắng chất vấn hỏi.

Anh Thắng cũng không ngốc, người có súng trong tay, nhất định là người có thân phận địa vị không đơn giản.

“Anh là người đứng đầu nơi này đúng không? Đại ca của anh là ai? Trần Hạo?” Lâm Vân nói.

Sau khi ông Lục chết, Lâm Vân giao thành phố Việt Hoàng lại cho Trần Hạo tiếp quản, theo lý mà nói những chỗ này bây giờ đều thuộc sự quản lý của Trần Hạo.

“Cậu…sao cậu lại biết tên của anh Hạo?” Anh Thắng kinh ngạc.

Lâm Vân không nói nhiều, trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho Trần Hạo.

“Trần Hạo, tôi đang ở quán bar Hoàng Ánh, người bảo kê nơi này muốn kiếm chuyện với tôi, anh trực tiếp nói chuyện với anh ta đi”

Sau khi Lâm Vân nói tới đây, liền trực tiếp đưa điện thoại cho anh Thắng này.

Anh Thắng nửa tin nửa ngờ mà nhận lấy điện thoại.

“Anh…anh Hạo, là anh thật sao.

Sau khi anh Thắng nghe thấy giọng nói trên điện thoại, anh ta lập tức có thể xác nhận ra được người bên đầu dây bên kia thực sự là Trần Hạo.

“Cái gì? Cậu ấy….cậu ấy là…, anh Hạo em biết sai rồi, em sẽ đi xin lỗi ngay”

Anh Thắng bị dọa đến không ngừng gật đầu.

Hiển nhiên là Trần Hạo bên đầu dây bên kia đã thân phận của Lâm Vân cho anh Thắng biết rồi.

Sau khi cúp điện thoại.

“Cậu Vân”

Anh Thắng đưa điện thoại cho Lâm Vân bằng cả hai tay, trên mặt còn nở ra một nụ cười khó coi.

“Cậu Vân, lúc nãy tôi nói chuyện đã xúc phạm đến cậu, hãy mong cậu Vân tha tội cho tôi”

Tiếp theo đó, anh Thắng quay đầu lại hét vào mặt mười mấy người đàn em ở phía sau “Mẹ nó còn đơ ra đó làm gì, mau gọi cậu Vân đi.