Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 592





Chương 593

“Anh Vân, tôi vừa nhận được điện thoại của các anh em trông chừng dưới núi, nói rằng địch phương lại có thêm một đội quân tiếp viện tiến lên núi, tổng có năm sáu trăm người.” Trần Hạo nói.

“Lại có thêm năm sáu trăm người sao?” Sắc mặt của liền Lâm Vân thay đổi.

Trần Hạo trầm giọng nói: “Anh Vân, bây giờ với số lượng người của đối phương chúng ta đã khó có thể chống đỡ, nếu như lại đợi đến năm sáu trăm người cứu viện đó lên núi, thì chúng ta, chúng ta sợ rằng sẽ thực sự thua mất.”

Tất nhiên Lâm Vân rất hiểu rõ được giữa lợi và hại sẽ như thế nào.

“Các anh cũng đi tham chiến đi, để lại mười người ở đây với tôi là được.

Lâm Vân nói với các anh em đang báo mình.

“Anh Vân, chuyện này…!Mấy chục anh em xung quanh đều có vẻ hơi do dự, bởi vì bọn họ phải bảo vệ cho Lâm Vân, dù sao trận chiến đã đánh tới sân rồi.

“Nghe lệnh của tôi.” Lâm Vân nói.

“Vâng”.

Sau khi mọi người gật đầu, bọn họ cũng xoay người đi vào tham chiến, chỉ để lại mười người anh em ở đây bảo vệ Lâm Vân.

Bởi vì số lượng người của đối phương quá nhiều, người của Lâm Vân chỉ có thể vừa chiến đấu vừa rút lui.

Rất nhanh, trận chiến đã lan đến nơi Lâm Vân đang ở.

Lúc này, Lâm Vân nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, chính là người đàn ông xăm mình ban sáng đã chặn đánh Lâm Vân trên đường cao tốc.

Người đàn ông xăm mình đó cũng đã nhìn thấy Lâm Vân.

“Các anh em, tên nhóc này là thủ lĩnh, giết nó đi”

Người đàn ông xăm mình chỉ vào Lâm Vân lớn tiếng nói.

Sau khi nghe được lệnh, khoảng hơn chục người xung quanh người đàn ông xăm mình tức thì chạy đến chỗ Lâm Vân, người đàn ông xăm mình là người xông pha tới đầu tiên.

“Bảo vệ Anh Vân” Trần Hạo đang ở gần đó hét lên một tiếng.

Chỉ đáng tiếc là lúc này người của Lâm Vân đều bị đối phương quấn lấy, căn bản không thể thoát ra qua cứu Lâm Vân được.

Chỉ có mười mấy người bảo vệ ở bên cạnh Lâm Vân xông lên chống lại đám người này, nhưng địch phương có quá nhiều người, bọn họ căn bản không thể ngăn chặn được.

Người đàn ông xăm mình đó liền lao thẳng đến Lâm

Vân.

“Nhóc con, cậu là thủ lĩnh, một khi cậu chết trận chiến này cũng sẽ hoàn toàn kết thúc, đi chết đi”

Người đàn ông xăm mình hung hãn giơ dao lên, lao về phía Lâm Vân, rồi sau đó một dao chém xuống.

Con người Lâm Vân đột nhiên co lại.

Người đàn ông xăm mình này có thể trở thành người đứng đầu, hẳn nhiên phải có năng lực nhất định, cú chém này không chỉ nhanh, mà còn rất mạnh, tuyệt đối không phải thứ Lâm Vân có thể chống cản.

“Bang.”

Ngay lúc người đàn ông xăm mình lao tới trước mặt Lâm Vân, lúc con dao đang chuẩn bị chém xuống, có một con dao từ phía sau lưng anh ta đâm thẳng ra phía trước, động tác khiến cho người ta không thể phản ứng lại kip.

“Phụt”

Người đàn ông xăm mình phun ra một ngụm máu tươi, rồi sau đó trực tiếp ngã lăn xuống đất.

Hai mắt anh ta trợn lên, chỉ đáng tiếc là đã không còn hơi thở nữa.