Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 546



Chương 546

Sau khi cúp điện thoại.

Khuôn mặt của Phạm Nhật Long trở nên vô cùng khó

Lâm Vân cũng có chút kinh ngạc.

Mặc dù Lâm Vân không biết Tô Bảo Như nói gì trong điện thoại, nhưng nghe giọng điệu của Phạm Nhật Long, Tô Bảo Nhi dường như biết được những chuyện xảy ra ở đây, Tô Bảo Nhi dường như đã cầu xin cho anh?

Ở trong mắt Lâm Vân, Tô Bảo Nhi không phải rất ghét mình sao? Cô ấy không phải là hận đến mức muốn mình chết sao?

Lâm Vân không ngờ Tô Bảo Nhi lại vì mình mà cầu xin!

Lúc này, Phạm Nhật Long tức giận chĩa súng vào Lâm

Vân, hét lên: “Sao mày vẫn còn đứng ngây ra đó? Còn không mau quỳ xuống! Còn muốn tạo phải giết hai người bên cạnh của mày nữa sao!” “Cậu Vân, cậu không được quỳ xuống!” Thạch Hàn nằm lấy cánh tay của Lâm Vân.

“Đúng vậy, cậu Vân, cậu không được quỳ!” Lưu Ba cũng nói.

“Bång bång!”

Đúng vào lúc này, hai tiếng súng lớn vang lên, Thạch Hàn và Lưu Ba đều bị bắn vào chân..

“Để các người nói nhiều quá!” Phạm Nhật Long sau khi nổ súng, nói một cách hung tợn.

“Hu hu!”

Lưu Ba hét lên một tiếng đau đớn, anh ta trực tiếp ngã xuống đất, máu lập tức loang ra quần của Lưu Ba.

Thạch Hổ thì không sao, sau khi bị bắn, anh ta có thể tiếp tục đứng vững, cũng có thể chống cự lại cơn đau mà không hét lên, nhưng vẫn có máu rỉ ra.

“Phạm Nhật Long! Đồ khốn nạn!”

Lâm Vân nhìn thấy Phạm Nhật Long nổ súng.

Trong mắt anh hiện lên sự tức giận vô cùng.

Giờ phút này, Lâm Vân nóng lòng muốn lột da chặt xương Phạm Nhật Long ra, dùng ngàn vạn nhát dao

Thậm chí Lâm Vân đang nghĩ, tối hôm qua đáng lẽ không nên nhân từ, tối hôm qua nên trực tiếp giết chết Phạm Nhật Long, cho dù hậu quả nghiêm trọng đến đâu, cho dù có phải trả giá bằng cả tính mạng! “Lâm Vân.

Mắng tôi cũng vô dụng, cách duy nhất của cậu là quỳ xuống cầu xin lòng thương xót “Nếu không, lần tiếp theo tôi nổ súng.

Không phải là vào chân hai người họ, mà là đầu! Bây giờ tôi đang đếm ba giây cuối cùng, và sau ba giây, tôi sẽ bắn vào đầu cả hai!” Phạm Nhật Long cười ác độc, nói.

Ba!

Hai!

Một!

Khi Phạm Nhật Long đếm đến giây cuối cùng, anh ta trực tiếp cầm súng lên, nhằm trúng đến Thạch Hàn và Lưu Ba.

“Dừng tay! Tôi…!Tôi quỳ! Chỉ cần anh có thể tha cho bọn họ!” Lâm Vân nghiến răng nghiến lợi nói.

“Được, vậy thì cậu mau quỳ xuống đi.

Vẻ mặt của Phạm Nhật Long dữ tợn.

“Cậu Vân!” “Chủ tịch Vân!”