Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 180



Chương 180

Lâm Vân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Như Tuyết đang ngồi ở phía trước, sau đó lộ ra nụ cười khổ.

Vốn dĩ Lâm Vân muốn giải thích, nhưng nghĩ lại, chính mình và Như Tuyết còn chưa phải bạn bè trai gái, cũng không tiện chủ động đi giải thích, đúng không?

Hơn nữa bản thân mình trong sạch, chủ động đi giải thích, ngược lại có loại cảm giác càng che càng lộ.

Tám giờ sáng ngày hôm sau, Lâm Vân nhận được điện thoại của hoa hậu giảng đường Tô Bảo Nhi, nói đã đến bên ngoài nhà Lâm Vân.

Trước cửa nhà Lâm Vân.

Một chiếc xe Ferrari màu đỏ đang đỗ ở chỗ này.

Bên cạnh là một cô gái xinh đẹp, phong cách thời thượng, chỉ đơn giản dựa vào quần áo trên người cô ta đã có thể nhìn ra được, cô gái này là cô chủ nhà giàu.

Cô gái đó chính là hoa hậu giảng đường Tô Bảo Nhi.

“Wow! Xinh thật đấy, xe cũng đẹp nữa!” Nam nữ đi qua nơi này đều không nhịn được phát ra những tiếng sợ hãi thán phục.

Tô Bảo Nhi và chiếc xe màu đỏ kia, tuyệt đối thu hút ánh mắt của người khác.

Đây chính đã xinh còn có cả siêu xe?.

Lúc này, Lâm Vân đã đi tới.

Lâm Vân phát hiện hôm nay Tô Bảo Nhi mặc một bộ lễ phục lộ vai màu trắng, khí chất hơn ngày thường rất nhiều.

“Lâm Vân, không ngờ tới hoàn cảnh của anh lại kém như vậy, nhà quá rách nát, tôi ở thành phố Bảo Thạnh nhiều năm như thế, vậy mà không biết thành phố Bảo

Thạnh còn có nơi cũ nát như vậy.” Tô Bảo Nhi nói.

“Cô là cô chủ, đương nhiên là chưa từng tới xóm nghèo như này.” Lâm Vân giang tay nói.

Tô Bảo Nhi này vừa nhìn là biết sống sung sướng quen rồi, chưa từng sống cuộc sống khổ sở.

“Anh vẫn luôn ở nơi này sao? Tôi thực sự hoài nghi nhà cửa tồi tàn như vậy, có thể dành cho người ở hay không”

Tô Bảo Nhi nhìn những ngôi nhà này nói.

“Cô là cô chủ, sao chúng tôi có thể so được với cô.

Lâm Vân cười nói, “Được rồi, lên xe đi.” Tô Bảo Nhi kéo cửa xe Ferrari ra.

“Xe này của cô đẹp thật” Lâm Vân đánh giá xe Ferrari một lát.

“Phí lời, xe này hơn bốn tỷ đấy, thế nào? Đẹp không?”

Tô Bảo Nhi cười nói.

“Bình thường, so với xe của tôi, vẫn có chênh lệch không nhỏ.” Lâm Vân nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“Xe của anh sao? Xe của anh là xe gì?” Tô Bảo Nhi hơi kinh ngạc hỏi.

Ở trong mắt Tô Bảo Nhi, Lâm Vân sống ở khu tồi tàn, nhà cửa cũng rách nát như vậy, hẳn là trong nhà rất nghèo? Sao có thể có xe được? “Đúng vậy, ở bên kia” Lâm Vân chỉ chiếc xe cách đó không xa.

Tô Bảo Nhi nhìn theo ngón tay của Lâm Vân, lọt vào tầm mắt là một chiếc xe đạp công cộng màu vàng.

“Phốc!”

Tô Bảo Nhi nhìn thấy xe đạp công cộng màu vàng xong, lập tức không nhịn được che miệng cười.

“Anh muốn nói tới chiếc xe đạp công cộng màu vàng kia à, tôi cảm thấy anh đúng là rất biết cách nói đùa.

Tô Bảo Nhi cười nói.

“Cô cảm thấy đây là đùa, thì cứ cho là vậy đi