Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1054





Chương 1176

Bốn người nghe vậy lập tức mở valy ra, đập vào mắt là từng xấp tiền 500 ngàn đồng.

Hai cái valy này, mỗi cái chứa 17.5 tỷ.

“Ông anh, đây là 35 tỷ, lúc đầu anh đưa cho tôi 350 ngàn, tôi đã từng hứa sẽ cho anh 35 tỷ làm thù lao, 35 tỷ này đều là của anh.” Lâm Vân nói.

“Không được không được.” Đặng Nam vội vã xua tay.

Đặng Nam nhớ lại lúc đó đúng là Lâm Vân đã từng nói như vậy, nhưng anh ta căn bản không coi là lời nói thật.

“Không có gì là không được cả.Cái này với tôi mà nói là chín trâu mất một sợi lông thôi, bốn người các anh đưa valy tiền cho bạn của tôi đi.”Lâm Vân khoát tay chặn lại.

Bốn người nghe vậy lập tức giao valy tiền cho Đặng Nam.

Nhìn thấy nhiều tiền như vậy, tim của Đặng Nam đều đập thình thịch, cả đời anh ta chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy cả, với anh ta mà nói số tiền này đủ để thay đổi cuộc đời của anh ta!

“Ông anh, đây là danh thiếp của tôi, sau này nếu anh gặp phải phiền toái gì thì có thể gọi điện cho tôi.”

Lâm Vân đưa cho Đặng Nam một tấm danh thiếp.

Đặng Nam nhận lấy danh thiếp, sau đó nói: “Lâm Vân. Bây giờ vẫn còn sớm, cậu đến nhà anh đi, anh làm cơm chiêu đãi cậu.”

“Để lần sau đi, tôi có việc phải về Kim Đô trước.”Lâm Vân vỗ vỗ vai Đặng Nam.

“Cũng được.Cậu chắc chắn là người bận rộn, anh sẽ không giữ nữa, sau này nếu cậu đến huyện Thanh nhất định phải đến nhà anh làm khách đó.”Đặng Nam cười nói.

“Đương nhiên.”Lâm Vân cũng cười gật đầu.

Lâm Vân đến huyện Thanh chủ yếu là đưa cho Đặng Nam số tiền này để hoàn thành hứa hẹn ban đầu của mình với anh ta.

Bây giờ tiền đã đưa rồi, tất nhiên Lâm Vân cũng phải rời đi.

Sau khi tạm biệt, Lâm Vân ngồi vào xe thương vụ sau đó đi về Kim Đô.

Sau khi xe ra khỏi huyện Thanh thì đi về hướng Kim Đô. Ra khỏi huyện Thanh tầm mười phút.

Lâm Vân ngồi ở ghế sau nhìn ra ngoài xe.

Lúc này, có một chiếc xe khách nhỏ quê mùa đi qua bên cạnh xe thương vụ mà Lâm Vân đang ngồi.

“Thạch Hàn!”

Lâm Vân đột nhiên giật mình.

Bởi vì Lâm Vân vừa nhìn thấy Thạch Hàn ngồi ở trong chiếc xe đó.

Chiếc xe khách nhỏ quê mùa này đi rất nhanh, trong nháy mắt đã vượt lên trước xe thương vụ của Lâm Vân, cho nên Lâm Vân chỉ nhìn thấy trong chớp mắt.

“Chẳng lẽ mình lại hoa mắt?”Lâm Vân xoa xoa đôi mắt.

“Không, nhất định mình phải xem đến cùng là gì!”

“Đuổi theo xe khách nhỏ quê mùa phía trước cho tôi!” Lâm Vân ra lệnh một tiếng.

“Vâng, chủ tịch Lâm.”

Người lái xe gật đầu đồng ý, sau đó tăng tốc đuổi theo xe phía trước.