Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 111: Trùng hợp!



Chắc là vậy

"Tiểu Uyển, nàng sao lại ở đây." Hướng Nhật vẻ mặt có chút quái dị, hắn ko nghĩ nữ cảnh sát lúc này lại đến, mà còn dẫn theo cả đám người, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?

"Ta ko thể tới sao?" Thiết Uyển liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên chú ý đến cánh tay đang chảy máu, sắc mặt biến đổi, vội vàng lên tiếng " Anh.anh bị sao vậy?"

"Àh, vừa rồi ko cẩn thận một chút " Hướng Nhất muốn xoay bàn tay đi mà đã bị người ta nắm lấy.

"Còn muốn gạt người ta " Thiết Uyển thần sắc lại biến đổi, lần này trong khóe mắt đã có nước.

"Rõ ràng là do đánh nhau, anh nghĩ em ko biết sao? Một người đánh mấy chục người, hay lắm àh, uy phong lắm phải ko?"

Nhìn thấy vẻ mặt của nàng, thậm chí còn muốn rơi lệ, Hướng Nhật ko còn nghĩ ngợi được gì, vội vàng lên tiếng " Lão bà.ta.nàng nghe ta nói này."

"Ko cần giải thích " Thiết Uyển lạnh lùng cắt đứt lời hắn, mắt hướng ra sau lưng hắn nhìn về một cô gái " Tiểu Niếp, ngươi lại đây"

Tiểu nha đầu nghe vậy, nhảy bắn đến bên cạnh nàng " Tỷ tỷ, có chuyện gì?"

"Em nói cho chị biết, hắn là do ko cẩn thận nên bị thương đúng ko?" Thiết Uyển nghiêm mặt nói.

Đối với người ko có hảo cảm, dĩ nhiên nàng sẽ ko buông tha, nhất là ở tình cảnh bây giờ, thái độ của vị tỷ tỷ này đối với hắn nàng đã thấy rõ, đương nhiên sẽ ko bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này. Dịp này quăng thêm vài trái lựu đạn xem ra cũng ko thừa.

Hướng Nhật quả thật khóc ko thành tiếng, hối hận khi nãy đã ra tay giúp đỡ nàng, chẳng những ko kiếm được miếng cháo nào, lại còn bị mắng một trận ra trò. Và hắn cuối cùng cũng biết được kẻ nào đã nói với nữ cảnh sát rằng hắn ở đây một mình đánh mấy chục người, bây giờ hai người này lại ở chung một chổ, bộ dạng vô cùng thân thiết. Lần này đúng là bỏ mịa rồi.

Hướng Nhật hung ác liếc nhìn Tằng Niếp " Tiểu nha đầu, ngươi mà nói bậy, coi chừng ca ca đánh ngươi " sau đó còn giơ tay để tăng thêm phần hù dọa.

Tiểu nha đầu hét lên một tiếng, trốn sau lưng nữ cảnh sát " Tỷ tỷ, người xem, hắn muốn đánh ta"

"Em yên tâm, hắn ko dám đâu" Thiết Uyển đứng che nàng lại, mắt nhìn lưu manh đầy vẻ giận dữ " Anh bây giờ còn nói bậy được àh"

Hướng Nhật lắc đầu cười khổ, đang muốn nói gì đó thì đã thấy thằng mập đi đến bên cạnh. Thằng này lúc đầu ko biết cái gì, nhưng nghe nãy giờ cũng biết đại ca đang gặp nạn nên mở miệng nói: "Đại tẩu, thật ra chuyện này cũng ko thể trách đại ca được."

"Đủ rồi, đừng nói nữa " Mặc dù nghe đối phương xưng hô như vậy làm nữ cảnh sát hài lòng, đối với người này cũng có chút hảo cảm, nhưng cũng chỉ là một chút, phần còn lại vẫn còn đang tức giận. Nếu ko phải vì bọn này thì hắn cũng đâu có ở đây, mà ko ở đây là làm gì bị thương chứ. Cái này.đàn bà phức tạp quá. Thiết Uyển đối với tên mập cũng ko cần khách khí: "Chuyện này ta đã biết rõ, các ngươi hôm nay cũng ko động thủ, ta sẽ ko truy cứu. Nhưng nếu chuyện này còn lập lại, đừng trách ta.ko khách khí"

"Phải, phải, cảm ơn đại tẩu, cảm ơn đại tẩu " thằng mập nghe vậy đổ mồ hôi lạnh, ko dám nói gì nữa, vội lui ra sau. Thật ra thì.hắn đã sớm nhận ra vị đại tẩu này, lần trước ở quán bar bị thiêu kia, lúc trước nàng rất hấp dẫn, mười phần xinh đẹp lại dễ bảo.ko ngờ lại biến đổi lớn như vậy, trở thành một nữ cảnh sát lạnh lùng, khô khốc. Hơn nữa, nàng làm cho đối phương cảm thấy áp lực rất lớn, nhất là từ đôi mắt, khiến cho người khác ko dám nhìn thẳng vào nó.

Thiết Uyển lạnh lùng gật đầu, chuyển sự chú ý sang cánh tay bị thương của lưu manh, mặc dù miệng thì cực kỳ hung dữ nhưng ánh mắt lại ôn nhu vô cùng " Còn tùy tiện băng bó như vậy àh.hừ, đi với em đến bệnh viện, xem anh lần sau còn dám làm loạn hay ko " Nói xong lại chuyển hướng nhìn sang đám cảnh sát kia " Chuyện ở đây giao cho các ngươi, xử lý cho đàng hoàng một chút"

"Yes madam " Đám cảnh sát trả lời, mặc dù nói rằng xử cho " đàng hoàng", nhưng từ trong giọng có thể nhận ra được tia hận ý, hơn nữa hành động nãy giờ của nàng đã chứng minh rằng.

Chuyện Thiết cục trưởng có vị hôn phu đang đồn ầm lên khắp cả Đông Thành cảnh cục, mặc dù chưa ai thấy mặt qua, nhưng nhìn cử chỉ âu yếm của người với chàng trai kia cũng có thể đoán được. Phần đông bọn họ đều là những người chưa lập gia đình, cho nên nhìn thấy vậy vừa ghen ghét vừa khâm phục, ghen là vì người kia tốt số có thể lọt vào mắt xanh của người đẹp, khâm phục vì hai người bất kể tuổi tác chênh lệch mà đến với nhau. Thật là ngưỡng mộ quá đi.

Đám người bị đánh nãy giờ cũng bắt đầu có phản ứng, lúc đầu bọn này thấy cảnh sát đến cứ tưởng rằng đã được cứu, nhưng ko nghĩ đến tên biến thái này có cử chỉ thân mật với vị nữ cảnh sát dẫn đầu như thế, cảm giác như đang từ thiên đàng bị đá lọt xuống địa ngục, giặc với quan cấu kết! Lần này thì chết chắc rồi, ko nghĩ rằng thằng này là người của " Ngạ Lang bang " mà lại cùng với vị cảnh sát kia có quan hệ thân mật như vậy, nếu tìm hiểu sớm thì bây giờ đã ko phải hối hận rồi! Xem ra lần này chắc chắn vừa mềm xương vừa mọt gông rồi.Trong đầu cả đám đang nghĩ đến viễn cảnh ko xa này

Trái với suy nghĩ kia, đám Hầu Tử đang vui mừng cực độ. Vừa nãy đám cảnh sát kêu vị đại tẩu kia bằng Thiết cục? Đây chính là người đứng đầu một khu vực, chả trách đại ca rất cao ngạo, khó trách được tại sao quán này vẫn ăn no mặc ấm trong khi mấy quán trong khu vực lại chạy rớt cả quần, thì ra có cả vị đại tẩu làm đến chức cục trưởng. Phát tài rồi! Sau này, có thằng nào lộn xộn ở đây.một câu nói.cho nó ngồi đếm lịch chết mẹ luôn. Đúng là mấy thằng dâm đãng, suy nghĩ đều như nhau cả.

Thiết Uyển ko biết sự xuất hiện của mình đã làm cho vài tên ở đây lá gan to ra được một chút, lập tức lôi kéo lưu manh đi ra ngoài.

Bất chợt, một tiếng nói vang lên " Sếp ơi, bọn nó đánh người sếp cũng mặc kệ àh?" Thì ra là một thằng xâm hai cái đầu lâu trên cánh tay lên tiếng, nó thấy có nhiều cảnh sát ở đây nên bắt đầu làm trò để gây khó dễ cho lưu manh nhà ta.đúng là lắm trò

Tiểu Ngũ đứng kế bên thằng đó nãy giờ, hận ko thể một cước đá chết mẹ cho rồi, trước mặt Thiết Cục hắn còn chưa dám chào hỏi nhiều, sợ người ko vui. Hiện trường bây giờ hỗn loạn vô cùng, lại có dính dáng đến lão Đại của hắn, vị hôn phu của Cục Trưởng, thằng này làm vậy khiến cho người chú ý đến mình! Đáng chết!

Mà rõ ràng hắn lo lắng quá mức, Thiết Uyển đã ko chú ý đến hắn mà hướng về thằng đang nằm, có chút khác thường hỏi: "Ngươi nói.ai đánh ngươi?"

Thằng đầu lâu này nghĩ đối phương vì sự vu cáo của mình mà chú ý nên có chút dương dương tự đắc, ko để ý đến ánh mắt của đồng bọn đang nhìn mình, chỉ tay vào đám người đang đứng đằng sau lưng của Tiểu Ngũ mà nói: "Chính bọn họ! Còn nữa, tên tiểu tử đang đứng kế vị Madam kia nữa, hắn ra tay tàn nhẫn lắm, mau bắt hắn lại!"

Ngu Ngốc - từ duy nhất có thể dùng để nói bây giờ. Hai người kia thân thiết đứng cùng một chỗ như vậy, động vật đơn bào cũng có thể hiểu được, mà ngươi lại dám nói như thế. Tự tìm cái chết!

Hướng Nhật ko nghĩ đối phương lại ngu như vậy, hắn làm bộ như vô tình nhớ lại cái gì đó " Ta nhớ hình như tay của ta bị tên này đánh cho bị thương, máu chảy ko ngừng."

Thiết Uyển mặt lạnh như băng, nhìn vị cảnh sát đang đứng kế bên thằng đầu lâu mà nói " Tiểu Ngũ, chuyện này để ngươi, ta ko phát hiện ra gì cả"

Ku Tiểu Ngũ nãy giờ đang đứng cầu chúa nghe được những lời này giống như tìm được lối giải thoát, hiểu được ẩn ý của Cục Trưởng, tin chắc rằng đây là cơ hội lập công, cho nên vô cùng cao hứng nói " Thiết Cục yên tâm, tên này để em " Chiêu Đãi" đặc biệt!"

Thằng này còn chưa hiểu mô tê gì, bởi vì lắm mồm mà một lát sẽ được ăn tiệc vô cùng thịnh soạn.

"Lão bà, bây giờ đi đâu?" Ngồi trong xe cảnh sát, Hướng Nhật có chút nhàm chán hỏi.

"Hỏi thừa, đương nhiên là đến bệnh viện"

"Ách.Ý của anh là bệnh viện nào?"

"Thì đến chỗ gần nhất.Em nhớ gần đây nhất là Bắc Hải đệ cửu nhân dân y viện, đúng rồi, đến đó"

"Bắc Hải đệ cửu nhân dân y viện?" Hướng Nhật nghe xong ko khỏi nhíu mày

"Có.vấn đề gì àh?"

"Ko.Ko phải " Hướng Nhật lập tức phủ nhận.Trùng hợp! chắc là vậy.