Điều Tuyệt Vời Nhất Là Khi Anh Đến

Chương 20: Chỉ là một trò đùa dai



Tự dưng xảy ra chuyện không đâu. Như một trò hề vậy.

Người đại diện buổi triển lãm cũng chỉ đành lên tiếng: "Thật sự xin lỗi các vị ở đây vì sự cố vừa rồi. Chúng tôi đã kiểm kê lại mấy lô đá quý, không hề thiếu một viên nào cả. Vậy nên mong các vị chớ hoang mang lo lắng. Và đặc biệt là viên Blue Sapphire của ông Michele cũng vẫn còn nguyên ở đây."

Ông Michele cũng tiếp lời: "Đúng vậy! Viên đá quý này vẫn luôn ở trên tay tôi. Có lẽ đây chỉ là một trò đùa dai của ai đó thôi."

Ngừng một lát rồi ông nói tiếp: "Tiện đây, tôi cũng xin được trân trọng mời các vị, đặc biệt là các nhà thiết kế đến tham gia bữa tiệc tối nay của tôi.

Tôi thật sự rất nóng lòng chờ mong tối nay viên Blue Sapphire này có thể tìm thấy cho mình một chiếc áo thật hoàn mỹ. Rất cảm ơn các vị."

Mọi người nghe xong đều cảm thán: Vậy là kết thúc rồi.

Có mấy nhà thiết kế đã chuẩn bị ra về. Dù sao ai cũng coi trọng sự hợp tác với ông Michele. Không ngờ ông ta gia hạn chỉ có nửa ngày nên phải tranh thủ.

Baboon nãy giờ vẫn cố gồng mình đứng thẳng nhìn chăm chăm viên đá đang được mấy nhân viên bảo an cẩn thận mang đi.

Hừ, nếu vừa nãy hắn mà lấy được thì cái ông già kia lấy cái gì ra để mà đánh đố người khác chứ.

Có mấy người đi qua hắn xì xào to nhỏ: "Xời, còn tưởng thế nào? Hóa ra chỉ là một trò đùa dai ngớ ngẩn thôi à?"

Người kia thở dài: "Haizz, đúng vậy. Lúc thấy tờ giấy tôi còn có chút hưng phấn cơ. Hóa ra chỉ là làm màu."

"Hừm, tên đó cá là fan Kaito Kid chắc luôn. Ha ha ha.."

Mấy người đó đi qua cười lớn làm hắn trong lòng nước mắt đổ máu: Xin lỗi thần tượng vì em đã không thể ngầu được như anh, hu hu hu.

"Nhìn anh có vẻ không được khỏe cho lắm nhỉ?"

Hắn ngoảnh lại nhìn.

Thì ra là cô gái bị Cheetah trộm mất thư mời. Tự dưng cảm thấy chột dạ sao sao ấy nhỉ?

"Đúng là có không khỏe một chút. Chắc là lúc sáng tôi đã ăn phải gì bị ngộ độc rồi."

Hoài An nhướng mày: "Vậy sao?



Tôi thấy anh đứng không có vững đâu. Có cần tôi giúp gì không?"

Hắn nhìn Hoài An, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ lo lắng, không giống giả vờ chút nào.

Hắn mỉm cười lắc đầu: "Tôi nghĩ không cần đâu. Cảm ơn cô nhiều."

Hoài An gật đầu, cô có lòng tốt mà cũng thôi vậy. Sau rồi cô rút ra một tờ giấy nhìn anh ta nói: "Anh nói xem cái tên tung mấy mảnh giấy này có bị ngu đần hay không? Tung ra một đống rác mà chẳng hiểu để làm gì, chỉ tổ làm khổ mấy người lao công thôi.

Hừm, mà cái tên còn nghe rất mắc cười nữa chứ. Baboon, anh thấy có phải như vậy không?"

Mặt hắn như bị táo bón, vẫn cố cười với Hoài An: "Phải, phải, cái tên đó thật mắc cười."

Baboon chửi thề trong lòng. Cái đồ lo chuyện bao đồng này!

"Quản lý An!" Giọng nói lạnh lùng của Đoàn Mạnh Quân vang lên sau lưng. Hoài An quay lại nhìn thấy khuôn mặt u ám của anh ta như vừa bị ai trêu chọc vậy. Theo sau là cái đuôi Ngô Gia Kiệt.

Đoàn Mạnh Quân tiến lại gần hỏi: "Người quen của cô sao?"

"Không phải, chỉ là tôi thấy anh ta không được khỏe nên hỏi thăm chút."

Ngô Gia Kiệt trề môi: "Trời ạ, quản lý An có lòng tốt thật đấy."

Cô cười trừ: "Tất nhiên rồi!"

Đoàn Mạnh Quân nghiêng đầu nhìn hắn: "Cần giúp?"

Nà ní! Đây chả phải là ông lớn của tập đoàn Thịnh Vũ sao, cũng thích lo chuyện bao đồng nốt. Không ngờ mấy người giàu này lại tốt bụng thế cơ?

Baboon vội xua tay: "Không cần, không cần đâu. Tôi vẫn còn ổn. Không cần phiền đến mọi người."

Nghe xong Đoàn Mạnh Quân hài lòng nhìn Hoài An: "Vậy chúng ta về thôi."

"Hử? Vâng.."

Hoài An nhìn tên trộm kia cười một cái rồi rời đi. Hành động này không lọt khỏi tầm mắt của Đoàn Mạnh Quân. Đôi mắt anh như chim ưng mà nhìn hắn làm hắn dựng tóc gáy.

Như kiểu nhìn tình địch ý, mấy cái người này.



Còn cái cô gái kia nữa. Người gì đâu mà thở ra câu nào câu nấy đều như sát muối vào vết thương của hắn. Lại còn miệt thị biệt danh của hắn nữa.

Baboon thì sao? Cũng có cái rắm gì liên quan đến cô?

Nghĩ đến đây tự dưng hắn giật mình, nhìn theo bóng lưng Hoài An.

Không phải chứ? Lúc nãy cô ta nói tên hắn buồn cười hay là đang gọi tên của hắn?

Nhìn xuống đôi giày cao gót của Hoài An. Chẳng lẽ nào..

Cô gái này thật không đơn giản?

Ba người vừa đi ra thì Đình Lập – thư ký của Đoàn Mạnh Quân đã đỗ xe chờ sẵn. Đoàn Mạnh Quân tiến lên mở cửa xe, rồi nhìn Hoài An.

Lông mày Hoài An giật giật. Biểu cảm khuôn mặt của Ngô Gia Kiệt còn lố hơn.

Thấy Hoài An vẫn chôn chân tại chỗ, Đoàn Mạnh Quân giục: "Lên xe đi."

Mé, anh có phải đang bị vào nhầm vai không. Đáng nhẽ phải là cô mở cửa cho ông lớn là anh mới đúng chứ. Với lại cô cũng đâu có ý định về cùng họ.

Chần chừ vài giây thì Hoài An cũng nhanh chân chui vào trong xe, dù sao cũng đang có nhiều người qua lại.

Hoài An vừa chui vào xe, thì Đoàn Mạnh Quân cũng vào, rất tự nhiên mà ngồi cạnh cô. Sau đó còn quay ra nhìn Ngô Gia Kiệt đang ngẩn ngơ.

"Còn ngây ra đó?"

Ngô Gia Kiệt phản ứng lại, chui tọt vào ghế phụ trước. Đình Lập lúc này cũng hoàn hồn lại, nhìn Đoàn Mạnh Quân hỏi: "Chúng ta về công ty hay.."

"Đi ăn trưa."

"Vâng. Anh muốn đi ăn ở đâu?"

Đoàn Mạnh Quân quay ra hỏi Hoài An: "Quản lý An muốn ăn ở đâu?"

"Hả? Tôi?" Hoài An còn chưa kịp phản ứng, không nghĩ là sẽ đi ăn với họ. Mặc dù lúc này quả thật bụng cô cũng hơi đói. Nhưng mà vấn đề là sao lại hỏi cô. Anh mới là sếp cơ mà. Sếp cho ăn gì thì cô ăn nấy không được sao.