Diệt Nhân

Chương 41: Cầu viện



Không sai, thứ nằm trong tuyết kia chính là bộ đàm mà Đường Lưu Vũ đào bới tìm kiếm cả ngày vẫn chưa thấy. Nó thuộc vào vật phẩm nhiệm vụ nên có độ bền khá cao, bị bắn trúng vẫn chưa vỡ nát. Đường Lưu Vũ không nghĩ nhiều, lập tức lao nhanh ra khỏi chỗ ẩn nấp, nhặt lấy bộ đàm rồi liên tục lăn vài vòng tránh né một phát đạn nổ được bồi xuống ngay vị trí đó.

Bộ đàm được kích hoạt, Đường Lưu Vũ vừa luồn lách vừa liên lạc với ba người còn lại. Hiện tại đang là nửa đêm, Cố Dạ đang nhận nhiệm vụ canh gác cho hai người kia nghỉ ngơi. Với năng lực của mình, bọn hắn tìm được bộ đàm và liên lạc với nhau, tập hợp từ rất sớm. Chỉ có một mình Đường Lưu Vũ lạc loài đến hiện tại. Nhận được tín hiệu từ bộ đàm, Cố Dạ lập tức đoán ra là Đường Lưu Vũ. Hắn nhanh tay ấn nút trả lời rồi hỏi nhanh:

- Ngươi đang ở đâu?

Đáp lại Cố Dạ là một tiếng nổ lớn, vừa rồi Đường Lưu Vũ phân tâm nên suýt bị đạn nổ bắn trúng. Dù may mắn tránh được, hắn vẫn bị chấn động đánh bay lên một gốc cây, ống sinh mệnh một trăm nay chỉ còn lại năm mươi. Đây mới chỉ là chút chấn động do vụ nổ chứ không phải trúng công kích trực diện. Đường Lưu Vũ đoán không sai, chỉ số sinh mệnh một trăm của hắn đúng là thấp đến đáng thương.

- Cứu viện, ta đang bị tấn công trên núi tuyết.

- Vị trí cụ thể?

Đường Lưu Vũ im lặng, hắn hoàn toàn không biết mình đang ở nơi nào trên ngọn núi này. Cảnh vật xung quanh bị tàn phá, có muốn miêu tả cũng không được.

- Đối thủ dùng vũ khí tầm xa với uy lực lớn, các ngươi có thể dựa vào chấn động tìm kiếm.

Cố Dạ bất đắc dĩ đáp:

- Chỗ của ta đang có một cơn bão tuyết, âm thanh căn bản không truyền đến được.

Đường Lưu Vũ định nói thêm gì đó thì một tia sáng lóe lên, xuyên thủng bộ đàm trên tay hắn. Thì ra ngoài loại đạn nổ tung, đối phương còn có loại công kích đơn thể với tốc độ cực nhanh này. Bộ đàm bị hủy, Đường Lưu Vũ lập tức nhảy đến trốn sau một góc cây. Hắn cảm thấy hơi khó hiểu. Nếu đối phương dùng loại công kích này ngay từ đầu, Đường Lưu Vũ nhất định không tránh được. Phản xạ của hắn không theo kịp, cũng không thể dựa vào động tác phán đoán trước phương hướng công kích như với nam nhân kia. Nhất là khi thuốc tăng cường thể chất đã hết tác dụng, ảnh hưởng từ môi trường đã khiến tốc độ cũng như các giác quan của Đường Lưu Vũ suy yếu đi rất nhiều.

Một ý nghĩ thoáng quá nhưng Đường Lưu Vũ không dám khẳng định, hắn quyết định lấy thân mình ra thử. Dù sao cũng chỉ còn lại một nửa điểm sinh mệnh, trước đó lại giết được một kẻ địch, hiện tại có bị loại cũng không vấn đề gì.

Đường Lưu Vũ không tiếp tục di chuyển nữa mà ngồi yên sau thân cây. Với hỏa lực mạnh mẽ của tên kia dư sức thôi bay cả gốc cây này và hắn. Vài phút trôi qua, đối thủ thỉnh thoảng vẫn bắn một hai viên thăm dò nhưng không có phát nào trúng đích, dường như mục đích là khống chế không cho Đường Lưu Vũ chạy thoát chứ chưa có ý định tiêu diệt hắn. Lúc này mọi thứ đã quá rõ ràng, đối phương đang muốn Đường Lưu Vũ dẫn dụ đồng đội đến để một lần tóm gọn tất cả. Thậm chí có khả năng nam nhân to lớn vừa rồi chỉ là một cái bẫy. Như vậy có thể thấy được nhiệm vụ của phe địch khả năng cao là loại bỏ nhóm của Đường Lưu Vũ chứ không phải tìm kiếm xe bay. Đều là người mới, nếu nói đối phương là những kẻ ưa thích chém giết hơn làm nhiệm vụ thì hơi vô lý.

Thầm thở ra một hơi, Đường Lưu Vũ cảm thấy yên tâm hơn không ít. Tuy hiện tại hắn gần như vô dụng nhưng ít nhất vẫn còn sống, lát nữa có thể đảm nhận chức năng chim mồi. Còn phe đối thủ đã bị loại mất một người, ba đấu ba, Đường Lưu Vũ khá tin vào những năng lực áp đảo mà đồng đội của mình sở hữu. Người bình thường như hắn cố gắng được đến đây đã không dễ dàng, không nên tự làm khó bản thân thêm nữa.

Ở phía Cố Dạ, Đường Lưu Vũ đột nhiên mất tín hiệu khiến hắn có dự cảm không lành, lập tức đánh thức hai người còn lại. Nghe Cố Dạ tường thuật qua đoạn hội thoại, Tư Cẩn Ngôn lập tức đưa ra phân tích:

- Chúng ta đi cả ngày vẫn không tìm được đối phương, còn Đường Lưu Vũ nửa đêm lại bắt gặp, ta cảm thấy rất có thể là do bọn hắn cố ý giở trò. Như vậy suy đoán ban đầu của chúng ta là chính xác, mục tiêu mà đối thủ nhắm đến là tiêu diệt tất cả thay vì ưu tiên tìm kiếm xe bay rời khỏi đây. Năng lực của Đường Lưu Vũ vẫn là bí ẩn, hệ thống không thể quét được. Hắn đến đây với tư cách là một người bình thường. Kỹ thuật của Đường Lưu Vũ rất cao nhưng đối phương lại là loại hình công kích tầm xa với lực phá hoại trên diện rộng. Cộng thêm bọn hắn đã có sự chuẩn bị từ trước, việc Đường Lưu Vũ vẫn có thể trong chiến đầu tìm được bộ đàm liên lạc là rất đáng ngờ.

Cố Dạ gật gù:

- Ngươi cho rằng đối phương đang cố ý bày ra cạm bẫy, dùng Đường Lưu Vũ như một miếng mồi dẫn dụ chúng ta?

- Không sai, đây là loại cạm bẫy cơ bản thường gặp nhất. Nếu chúng ta đến sẽ tự động sập bẫy, không đến chúng sẽ giết luôn để lấy ưu thế quân số. Chúng ta đã sơ sót ngay từ đầu khi không tính toán đến loại bản đồ phân tán thành viên này. Với thể chất của người bình thường, khả năng Đường Lưu Vũ tìm thấy bộ đàm trong thời gian ngắn là rất thấp.

- Chẳng phải từ đầu đã nói sẽ để Đường Lưu Vũ đối mặt với nguy hiểm, tăng khả năng kích hoạt năng lực bí ẩn của hắn sao?

- Đối mặt với kẻ địch mạnh áp đảo, còn chưa kịp làm gì đã bị giết thì sao có thể kích hoạt được? Ngươi quên lần đầu tiên sử dụng hệ thống giả lập Đường Lưu Vũ đã chết như thế nào sao?

Cố Dạ im hẳn. Hắn không có cửa tranh luận những với đề này với Tư Cẩn Ngôn. Loại bản đồ phân tán thành viên vốn không hiếm, chiếm hơn một nửa tổng số bản đồ trong hệ thống ẩn. Lần này bọn hắn thật sự có sai sót, không thể tìm lý do biện hộ mà phải thừa nhận để rút kinh nghiệm.

Vân Lam cảm thấy hai tên này đang nói về một vấn đề khá vô nghĩa. Việc họp bàn rút kinh nghiệm sẽ được tiến hành sau khi trận chiến kết thúc. Nàng thẳng thắn chen ngang:

- Nên cứu hay bỏ?

Lần này Cố Dạ trả lời rất dứt khoát:

- Đương nhiên phải cứu. Ta đã sớm nói chúng ta phải xem mỗi một trận chiến đều là thực chiến. Trong thực chiến, các ngươi sẽ từ bỏ đồng đội khi biết đối thủ có cạm bẫy sao? Nên nhớ nhóm chúng ta sẽ có năm thành viên, vĩnh viễn cũng chỉ có năm thành viên này, không nhiều không ít không thay thế. Cho nên chúng ta sẽ không từ bỏ bất kỳ ai trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

Hai mắt Tư Cẩn Ngôn sáng lên, đây là một trong những khoảnh khắc hiếm hoi Cố Dạ thể hiện được phong thái thủ lĩnh của nhóm. Vân Lam chỉ khẽ gật đầu chứ không nói thêm gì nữa. Cả nhóm đã có quyết định liền hành động. Bất chấp bão tuyết, bọn hắn dựa vào năng lực phân tích của Tư Cẩn Ngôn tìm ra lộ tuyến ngắn nhất rời khỏi nơi này. Phía của Đường Lưu Vũ không có bão chứng tỏ hắn đang ở mặt sau của ngọn núi, chỉ cần đến được đó Tư Cẩn Ngôn sẽ tự có cách tìm ra vị trí chính xác thông qua dấu vết và âm thanh từ trận chiến.