Diệt Nhân

Chương 13: Khắc khổ



Từ khi Đường Lưu Vũ tới căn cứ bí mật đến nay đã trôi qua gần một tháng. Hắn gần như đã làm quen được hết với các thiết bị thông dụng, cũng như bộ sung được lượng lớn kiến thức về chúng. Kỹ năng chiến đấu của Đường Lưu Vũ cũng được cải thiện, dù không có năng lực và sức mạnh hỗ trợ, hắn vẫn hoàn thành được giả lập chiến đấu độ khó cấp một. Đây là điều mà cả ba người kia đều không làm được. Chẳng qua nguyên nhân cũng chẳng có gì tự hào, khi bọn hắn được nhận nuôi thì đều đã sở hữu năng lực, đương nhiên không cần giống Đường Lưu Vũ dựa vào kỹ năng chiến đấu cơ bản để vượt qua.

Gần một tháng, số lần sinh hoạt tập thể cũng ít dần. Mỗi người đều muốn tận dụng từng phút để tập luyện, tập trung tại đây mỗi tối chủ yếu là xây dựng quan hệ đồng đội. Hiện tại mọi thứ đã tốt hơn, không cần lãng phí thời gian như vậy nữa. Theo lịch trình bọn hắn sẽ không dừng ở hành tinh nào quá một năm để tránh bị kẻ thù tìm được, đồng thời gian khoảng thời gian lưu lại nhất định phải hoàn thành một số nhiệm vụ nào đó. Đường Lưu Vũ là người mới còn chưa thức tỉnh nên không cần. Ba người kia ngoài luyện tập thì còn phải gấp rút chuẩn bị những thứ cần thiết cho nhiệm vụ tiếp theo.

Đó là tình hình hiện tại, và chẳng liên quan gì đến vấn đề mà Đường Lưu Vũ đang gặp phải. Nhìn vào mặt đồng hồ trên tay đang hiện ra hình chiếu ghi rõ thông số, nội tâm Đường Lưu Vũ dần nguội lạnh.

Tên: Đường Lưu Vũ.

Tuổi: mười bảy.

Năng lực: không.

Sinh mệnh: không.

Sức mạnh: vô hạn.

Năng lượng: không.

Tiềm năng: không.

Những thông số này chứng tỏ điều gì? Nó chứng tỏ rằng việc sử dụng dược lực, ăn ngủ đúng giờ một tháng qua của hắn hoàn toàn vô dụng. Các chỉ số không có bất kỳ sự thay đổi nào. Đường Lưu Vũ đã thử qua việc đổi phương pháp chuyển hóa. Rốt cuộc cả mười phương pháp tuyển chọn ban đầu đều đã thử qua, vẫn chẳng có gì thay đổi, sinh mệnh lực vẫn là không, tiềm năng cũng là không. Hiện tại Đường Lưu Vũ khá tin tưởng chỉ số này là chính xác, bởi vì hắn đã tìm hiểu rõ các công nghệ được sử dụng, đồng thời âm thầm sử dụng các hệ thống quét và kiểm tra khác. Đồng hồ không sai, cái sai nằm ở hắn. Sinh mệnh không năng lượng không tiềm năng không, Đường Lưu Vũ bắt đầu hoài nghi mình có khả năng là thây ma hoặc người máy. Hiện tại công nghệ tiên tiến, sản xuất một người máy giống hệt người thật với trí tuệ tương đương là việc có thể làm được. May mà sau đó kiểm tra xác nhận các bộ phận trên cơ thể hắn đều là của con người…

Vấn đề của Đường Lưu Vũ nằm ở chính sự tồn tại của hắn, quá đặc biệt và không thể nhận biết, lý giải theo cách thông thường. Kỹ thuật khoa học tiên tiến nhất cũng đã bó tay, dựa vào trình độ học thức của bản thân thì càng không cần bàn. Cho nên Đường Lưu Vũ quyết định từ bỏ. Hắn vẫn dùng dược vật hàng ngày nhưng không còn sinh hoạt ngủ nghỉ điều độ mà liên tục tập luyện kỹ năng chiến đấu, rèn luyện sức mạnh thể chất.

Những người khác không nghi ngờ gì. Trong phòng riêng có trang bị đầy đủ tiện nghi, có bế quan tỏa cảng mười tháng một năm cũng chẳng sao. Kỷ lục hiện tại thuộc về Vân Lam, nàng từng bế quan không xuất hiện suốt sáu tháng. Không ai biết Vân Lam đã tiến bộ thế nào trong thời gian đó, chỉ biết hiện tại nàng đã tiến hóa hai lần, tức là tương đương Thức Tỉnh Giả cấp độ ba, cao hơn một bậc so với Cố Dạ và Tư Cẩn Ngôn. Cấp bậc này không đại diện cho sức mạnh mà là mức độ trưởng thành, chủ yếu là giá trị về mặt danh dự.

Ba tháng trôi qua, Đường Lưu Vũ không một lần xuất hiện. Không phải hắn bị cuồng bế quan hay ưa thích tập luyện khắc khổ mà là ngại tiếp xúc với ba tên kia. Nếu biết mình đã bốn tháng vẫn chưa có tiến triển gì trong quá trình chuyển hóa, không biết biểu cảm của bọn hắn sẽ như thế nào.

Lúc này cả ba đang đứng trước phòng của Đường Lưu Vũ nhưng không ai tiến lên ấn nút gọi cửa. Tư Cẩn Ngôn hai mắt ngó quanh rồi tặc lưỡi nói:

- Lam tỷ, xem ra tên này đang muốn phá kỷ lục của ngươi. Ngươi nhất định phải cẩn thận, người mới này có tham vọng rất lớn.

Khác với Tư Cẩn Ngôn, Cố Dạ có cái nhìn khách quan hơn:

- Đường Lưu Vũ có thể chịu được sự cô độc, tập luyện khắc khổ suốt một thời gian dài. Ở độ tuổi này đúng là rất hiếm có.

Tư Cẩn Ngôn bĩu môi xem thường:

- Cố Dạ, ngươi đừng tỏ vẻ trưởng thành nữa có được hay không. Lần trước chúng ta cá cược, chẳng phải ngươi cũng chỉ kiên trì được chưa đến một tháng hay sao?

Cố Dạ trợn mắt, đang định phản bác thì Vân Lam đột nhiên tiến lên, dùng một tấm thẻ quẹt vào phần nhận diện quang học ở trước cửa. Tư Cẩn Ngôn cảm thấy hơi khó hiểu:

- Lam tỷ, ngươi đây là…

- Trả lương cho hắn.

Vân Lam nói xong lời này liền xoay người rời đi. Thật ra không chỉ lần này, mỗi tháng đến đúng ngày nàng đều chủ động chuyển lương cho Đường Lưu Vũ. Hai Bạch Nhật Tệ đối với Vân Lam chỉ là một số tiền nhỏ nhưng nàng chưa bao giờ trễ hạn, là một nữ nhân rất có quy tắc.

Tư Cẩn Ngôn thấy vậy liền gọi theo:

- Không phải chúng ta đến để nói lời từ biệt sao?

- Không cần.

Tư Cẩn Ngôn quay sang Cố Dạ thì nhận được một cái gật đầu:

- Vân Lam nói đúng, Đường Lưu Vũ đang nỗ lực, chúng ta đừng làm phiền hắn. Nhanh chóng quay về chuẩn bị rồi lập tức xuất phát. Nhiệm vụ lần này có độ khó khá cao, nhất định phải hoàn thành cho kịp thời hạn.

Bọn hắn gia nhập trước, năng lực cũng đã phát triển đến trình độ nhất định. Nhiệm vụ lần này Đường Lưu Vũ không đủ điều kiện tham dự nên được ưu tiên. Cả ba chỉ định đến chào một tiếng, nhưng thấy hắn vẫn đang luyện tập khắc khổ nên không làm phiền nữa. Ngày hôm sau cả ba đã sẵn sàng, dùng một chiếc xe bay khác rời khỏi căn cứ. Từ đầu đến cuối Đường Lưu Vũ vẫn không biết có chuyện gì đang diễn ra bên ngoài. Hắn cứ miệt mài luyện tập, mãi cho đến khi hoàn thành bài huấn luyện kỹ năng chiến đấu và vận dụng công nghệ hiện đại trung cấp mới rời khỏi phòng.

Đường Lưu Vũ không có năng lực, cũng không thể chuyển hóa, hắn quyết định dùng kiến thức và khả năng chiến đấu bù lại. Ít nhất thiên phú ở phương diện này của Đường Lưu Vũ rất nổi trội. Cả ba người kia đều chỉ mới hoàn thành bài huấn luyện sơ cấp, hắn đã đạt đến trung cấp chỉ trong vài tháng, có thể dùng từ thần tốc để hình dung.

Lần đầu bước ra khỏi phòng sau nhiều tháng luyện tập, Đường Lưu Vũ đến phòng chiến lược thì không gặp được ai. Hắn cũng không nghĩ nhiều, cho rằng tất cả đang tập trung luyện tập tại phòng riêng của từng người. Mục đích Đường Lưu Vũ ra ngoài hôm nay cũng không phải để gặp bọn hắn mà là tìm vũ khí. Hắn đã hoàn thành bài huấn luyện trung cấp, có thể phát huy tối thiểu năm mươi phần trăm sức mạnh của các loại vũ khí. Cho dù không sở hữu năng lực, Đường Lưu Vũ vẫn sẽ làm được rất nhiều thứ chứ không còn vô dụng như trước.

Vũ khí trưng bày đầy hai bên đường, từ chỗ phòng chiến lược cho đến nơi cất xe dưới hầm. Cách sắp xếp này khá thú vị. Khi có biến cố bất ngờ xảy ra, bọn hắn có thể chạy thẳng ra ngoài, tiện tay chọn lấy những món vũ khí phù hợp. Tất nhiên ba tên kia đều đã có những vũ khí yêu thích riêng, luôn mang theo bên mình mọi lúc mọi nơi. Nhưng trong chiến đấu nếu phối hợp sử dụng được nhiều loại vũ khí khác nhau cũng có khả năng tạo nên hiệu quả không tưởng.