Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 99: Phong tiếu thiên khuất nhục



Sau một thoáng im lặng, Nghiệt yêu cầu:

"Trước hết ngươi cứ giao một viên Ma châu cho ta, ba cổ thi thể kia ta sẽ xử lý sau."

Gật gật đầu, Giang Lưu Nhi lấy ra một viên Ma châu, tiếp đến đem đặt ngay mi tâm, thần thức khẽ động, Ma châu kia lập tức bị hút vào.

Giữa hắn và Nghiệt có giao ước ngầm, mỗi khi thu được số lượng ma khí nhất định thì sẽ chia đôi mỗi người một nửa, coi như cũng là phù hợp với giao dịch của hai bên. Nếu đem so sánh giữa Ma châu và một cổ thi thể Quỷ vương thì chắc chắn là số ma khí trong Ma châu nồng đậm và tinh thuần hơn rất nhiều. Bởi vì nó là kết tinh, là căn cơ cốt lỗi của một Quỷ vương; còn thể xác bên ngoài chẳng qua chỉ là phần được truyền tải, tuy bên trong máu thịt cũng ẩn chứa không ít ma khí nhưng nồng độ và sự tinh thuần thì còn lâu mới so được với Ma châu.

Như yêu cầu của Nghiệt, nó lấy một viên Ma châu và ba cổ thi thể còn hắn thì lấy hai viên Ma châu, như vậy tính ra thì hắn đã chiếm tiện nghi rồi.

Cầm hai viên Ma châu trong tay, Giang Lưu Nhi lại lần nữa lâm vào trầm tư.

Không phải hắn không biết luyện hóa chúng mà là không biết nên dùng như thế nào. Hắn đang phân vân giữa việc tiếp tục dùng nó để tăng lên tu vi hay là sử dụng để tu luyện thần thông. Thần thông mà hắn đang nghĩ tới dĩ nhiên chính là hai đại bí thuật Toái Hồn Ấn và Toái Tâm Nhãn mà Nghiệt đã truyền cho.

"Theo ta thì ngươi nên dùng hai viên Ma châu kia để tu luyện bí thuật sẽ tốt hơn."

Hiểu được sự phân vân của Giang Lưu Nhi, Nghiệt nêu ra kiến nghị.

"Tại sao ngươi lại cho rằng như vậy?"

"Bởi vì dù cho ngươi có luyện hóa chúng đi nữa thì cùng lắm cũng chỉ tăng lên đến Hoàng Cảnh đỉnh phong mà thôi, tuyệt đối không thể nào đột phá vào Lam Cảnh được."

Mặc dù Nghiệt nói không nhiều nhưng Giang Lưu Nhi cũng tỏ tường ý nó muốn ám chỉ.

Nếu như dùng hai viên Ma châu kia để tăng lên tới Hoàng Cảnh đỉnh phong thì chân khí trong cơ thể sẽ gia tăng, từ đó linh lực được chuyển thành cũng mạnh mẽ thêm, nhưng thiết nghĩ nó cũng không phải nhiều lắm...

Cân nhắc hồi lâu, cuối cùng hắn đã có quyết định.

Dùng Ma châu để tu luyện bí thuật!

Toái Cốt Chưởng lúc trước hắn luyện tuy rằng uy lực không tệ nhưng nó chỉ thích hợp để đánh cận chiến; đối với tu sĩ đã bước vào cấp bậc Niết Bàn Cảnh trở lên, ngoài một số ít người tu luyện những công pháp luyện thể cao cấp thì hầu như tất cả số còn lại, trong giao đấu, họ đều chỉ dùng các loại thuật pháp thần thông tấn công ở cự li xa. Vì vậy cho nên, về mặt nào đó thì Toái Cốt Chưởng có phần hạn chế, nói khó nghe một chút thì hơi vô dụng.

Thế nhưng hai đại bí thuật Toái Hồn Ấn và Toái Tâm Nhãn thì lại khác. Cận chiến hay là viễn chiến thì nó đều dùng được, hơn nữa uy lực còn rất đáng sợ, so với hai đại bí thuật này thì rõ ràng Toái Cốt Chưởng chẳng là gì cả. Thậm chí, Giang Lưu Nhi còn cho rằng Toái Cốt Chưởng hoàn toàn không nên được xếp chung trong bộ tam toái, bởi vì uy lực của chúng cách nhau quá xa.

Cũng có thể ngay từ đầu, Toái Cốt Chưởng đã không nằm trong bộ tam toái, hay chính xác vốn không hề có tam toái mà chỉ có nhị toái cũng nên. Nó có lẽ không phải là bí thuật trong Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết mà chỉ là do Nghiệt tùy tiện nghĩ ra, dù sao rất có khả năng Nghiệt từng là một đại nhân vật cấp bậc tiên nhân, nghĩ ra vài công pháp bí thuật không phải việc khó khăn gì đối với nó.

Mà biết đâu có khi nhị toái cũng không phải nhị toái, Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết cũng không phải Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết...

Giang Lưu Nhi hắn gần như chẳng biết gì về Nghiệt, cả lai lịch, quá khứ lẫn dự tính của nó. Mặc dù hắn có rất nhiều nghi ngờ, nhưng hắn biết chắc Nghiệt sẽ không giải đáp cho mình, mà dù có đi nữa cũng chẳng thể kiểm chứng được lời nó là thật hay giả. Hiện tại hắn chỉ có thể đi bước nào tính bước đó thôi.

Khẽ thở ra một hơi, sau đó, hắn nhắm mắt ngồi điều tức.

...

Cùng lúc đó, ở Đại Nhật Cung, trong một căn phòng của Tây viện.

Căn phòng này được thiết kế khá đơn giản, không cầu kì hoa mỹ nhưng cũng không đánh mất đi sự tinh tế, sang trọng. Trong phòng không có nhiều đồ đạc lắm. Một chiếc bàn với ba chiếc ghế, cả hai đều được làm từ loại gỗ tốt nhất, bên trên được đặt một bình trà và mấy chiếc ly nhỏ. Ngoài đó ra thì trong phòng còn có một kệ sách và một chậu hoa lan tím nằm cạnh cửa sổ, quả thật trông rất thanh nhã.

Lúc này, một thiếu phụ đang ngồi trên ghế, tay cầm ly trà đưa lên miệng, môi khẽ nhấp một ngụm, bộ dáng khá hưởng thụ.

Đột nhiên, nét mặt thiếu phụ hơi đổi, mày liễu nhíu lại. Nàng đem ly trà đặt xuống bàn, không uống nữa.

Không bao lâu sau, từ bên ngoài, tiếng gõ cửa vang lên:

"Cốc cốc cốc"

Thiếu phụ cất giọng lãnh đạm:

"Vào đi."

"Két"

Cánh cửa bị mở ra, một thanh niên bước vào, sau đó, hắn đưa tay khép cửa lại. Làm xong, hắn xoay người lại, mỉm cười chào thiếu phụ:

"Viện chủ."

"Ngươi tìm ta có việc gì không?"

Cổ Mị Sanh hờ hững hỏi.

Thanh niên kia khóe miệng như cười như không, mắt nhìn chằm chằm thiếu phụ trước mặt không chút kiêng nể.

"Cũng không có việc gì, chỉ là hơn một tháng không gặp, trong lòng có chút nhớ nhung nên đến đây..."

Trong mắt Cổ Mị Sanh thoáng qua một tia âm hàn, nàng nhìn tên thanh niên đứng đối diện, nói:

"Nếu như ngươi đã không có việc gì vậy thì hãy về đi, ta cảm thấy không được khỏe, không thể bồi tiếp."

Nghe vậy, ánh mắt khẽ động, thanh niên kia đi tới gần nàng, tỏ ra quan tâm hỏi:

"Viện chủ, người thấy không khỏe chỗ nào? Hay là hãy để ta... xoa bóp giúp."

Ba chữ "xoa bóp giúp" được hắn cố ý tách ra.

Sắc mặt Cổ Mị Sanh vô cùng khó chịu, lời nói cũng lạnh lẽo hẳn:

"Phong Tiếu Thiên. Ngươi nên biết thân biết phận một chút. Chỉ là một đệ tử hạch tâm lại dám dùng ánh mắt dâm ô để nhìn, lại còn dám buông lời trêu ghẹo bẩn thỉu với bổn viện chủ ta? Chỉ dựa vào tội bất kính này thì ta đã có thể tự tay xử lý ngươi!"

Thấy dáng vẻ lạnh lùng của nàng, thanh niên kia, cũng tức Phong Tiếu Thiên cảm thấy không hiểu ra sao. Hắn nhớ lần trước hai người vẫn còn ân ân ái ái, triền miên suốt một đêm với nhau, thế mà bây giờ nàng ta lại...

"Viện chủ. Tại sao... Chẳng phải lần trước chúng ta vẫn còn rất tốt sao?"

Hắn không nói thì thôi, vừa nói ra thì ánh mắt Cổ Mị Sanh càng lạnh thêm mấy phần. Nàng nhếch môi cười lạnh:

"Rất tốt sao? Ngươi là đang nói tới bản thân ngươi hay là nói tới thứ bên dưới của ngươi?"

Xì mũi xem thường, nàng tiếp lời:

"Rất tốt? Chỉ bằng loại vô năng bất lực như ngươi?"

Đột ngột, giọng nói nàng trở nên bén nhọn như dao:

"Lập tức cút ra ngoài cho ta!"

Nghe những lời khinh thường và quát tháo của nàng, nét mặt Phong Tiếu Thiên đen sạm đi. Hắn tức giận nói:

"Hừ! Cổ Mị Sanh! Ngươi tưởng rằng bản thân mình tốt đẹp lắm sao? Bất quá chỉ là một nữ nhân phóng đãng ai cũng có thể lên giường mà..."

"Bốp"

"Rầm"

Phong Tiếu Thiên còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị một cái tát như trời giáng vào mặt.

"Phốc"

Phun ra một ngụm máu tươi, hắn chật vật đứng dậy.

"Còn để ta nghe được những lời lúc nãy một lần nữa thì ta sẽ lập tức phế bỏ tu vi của ngươi!"

Giọng nói lạnh lùng của Cổ Mị Sanh vang lên.