Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 56: Lòng thiếu nữ





Nhìn cánh cửa mở toang trước mặt, Cổ Mị Sanh siết chặt hai tay, trong ánh mắt tràn ngập lửa giận, đến nỗi ngay cả thân thể cũng run lên nhè nhẹ.

Nàng nghiến răng nghiến lợi, gương mặt phơn phớt hồng mọi khi cũng đỏ như máu.

“Niệm Từ a Niệm Từ! Tiểu tử ngươi lại dám chiếm tiện nghi của ta… Cổ Mị Sanh ta sẽ bắt ngươi phải trả giá!"

Nàng lẩm bẩm bằng giọng điệu oán hận.



Giang Lưu Nhi không biết được nàng muốn bắt hắn trả cái giá gì. Ngay lúc này, hắn chỉ biết là nên cách nàng ta càng xa càng tốt.

Chạy mãi một hồi, thấy không có ai đuổi theo, hắn mới dừng lại thở ra một hơi.

“Cảm giác không tồi nhỉ?” Bất thình lình, giọng trầm đục của Nghiệt vang lên.

“Ngươi nói gì ta không hiểu." Giang Lưu Nhi giả lơ.

“Ta nói vệc ngươi vừa làm với nàng ta."

“Là tình thế bất đắc dĩ." Giang Lưu Nhi phân trần.

“Vậy tại sao ngươi lại không nỡ rời môi nàng?” Nghiệt cười khuẩy chất vấn.

“Có sao? Chắc là ngươi nhìn nhầm."

Một tiếng xì mũi coi thường. Nghiệt không thèm để ý nữa.

Quả thật vừa rồi Giang Lưu Nhi hắn chỉ là muốn làm cho Cổ Mị Sanh bất ngờ không kịp phản ứng để có thể đào thoát. Mà trong tình huống lúc nãy, ngoài việc đó ra, hắn không nghĩ ra cách nào tốt hơn.

Hắn thề là tuyệt đối không hề có ý nghĩ bậy bạ nào với nữ nhân kia cả. Thế nhưng vừa rồi khi hôn nàng ta, hắn đúng thật là có chút mất kiểm soát. Vốn dĩ chỉ định chạm nhẹ rồi tách ra ngay, cuối cùng chẳng biết thế nào lại lưu luyến không nỡ.

Chẳng lẽ định lực của ta lại trở nên yếu kém đi như vậy?

Giang Lưu Nhi không thể không tự hỏi mình. Hắn hồi tưởng lại chuyện vừa rồi. Bất giác, không biết lúc nào lại đưa tay sờ môi.

Cảm giác hình như rất tốt…



Giang Lưu Nhi chợt lắc mạnh đầu, có chút hoảng hốt.

Ta đang nghĩ gì thế này? Sao lại có những cảm xúc ngớ ngẩn như vậy với nàng ta…

Hắn thầm mắng mình mấy câu…

Một lúc lâu…

Tâm trạng của Giang Lưu Nhi cũng đã bình ổn lại. Hắn ngó xung quanh một chút…

“Linh Bảo Các… Thì ra ta đã chạy đến đây." Giang Lưu Nhi lẩm bẩm.

Lúc nãy, trong đầu hắn chỉ có duy nhất ý nghĩ chạy đi, còn chạy đến đâu thì hắn cũng không kịp nghĩ tới. Không ngờ lại đến chỗ này.



“Không biết! Ngươi tới chỗ khác mà kiếm!"

Đang nghĩ ngợi thì chợt Giang Lưu Nhi nghe thấy những giọng nói phát ra từ bên trong Linh Bảo Các.

Không bao lâu, một cô gái đi ra. Nàng không nhìn phía trước mà chỉ cúi mặt lầm lũi bước đi.

Là cô gái đó.

Hắn nhận ra đó chính là cô gái đã làm rơi thân phận bài lúc sáng. Hắn bước lại chỗ nàng.

“Vị sư muội này…” Giang Lưu Nhi khẽ gọi.

Cô gái kia im lặng không đáp, tiếp tục bước đi.

“A!"

Cô gái cảm thấy hình như mình vừa đụng vào ai đó. Nàng lập tức lui lại mấy bước, liên tục nói “xin lỗi”.

Giang Lưu Nhi đưa tay sờ sờ mặt, có cảm giác là lạ.

Cả hai lần gặp thì cả hai lần đều giống hệt nhau. Cô gái kia va vào hắn rồi sau đó là những lời “xin lỗi” liên tiếp.

Cô gái cũng không ngẩng mặt nhìn hắn mà lách sang một bên, vội vã bước đi.

“Sư muội…”

Cô gái kia nghe hắn gọi thì càng đi nhanh hơn.

Không còn cách nào, Giang Lưu Nhi đành đuổi tới, nắm tay nàng lại.

“A!"

Cô gái hốt hoảng giật tay ra, lùi lại, hết sức e ngại, nhưng cũng không ngẩng đẩu lên.

Giang Lưu Nhi hơi cau mày. Hắn cũng đâu phải muốn làm gì nàng. Hắn chỉ là định trả lại tấm mộc bài thôi mà.

Thấy hắn định bước tới chỗ mình, cô gái kia lại tiếp tục lùi ra sau.

Bất đắc dĩ, Giang Lưu Nhi giơ tấm mộc bài trong tay ra phía trước, nói:

“Có phải thân phận bài của sư muội?”

Nghe đến thân phận bài, cô gái rốt cuộc cũng ngước mặt lên nhìn.

Khi vừa trông thấy gương mặt nàng, Giang Lưu Nhi có chút không tự chủ mà chăm chú nhìn. Cũng không phải bởi vì quá xinh đẹp đến nỗi khiến hắn không thể rời mắt gì mà là gương mặt đó hơi khác biệt so với những cô gái ở Đại Nhật Cung mà hắn gặp.

Một mái tóc đen tuyền dài đến giữa lưng tùy ý buông thả. Một làn da hơi ngâm nhưng cũng không có vẻ gì thô ráp. Và đặc biệt nhất là đôi mắt nàng. Nó không phải màu đen thường thấy ở mọi người mà có màu xanh nước biển và rất sáng, nổi bật hẳn trên nền da ngâm…

“Đưa… đưa ta!” Một giọng nói rụt rè cất lên.

“Đừng… đừng qua đây… N-ném tới!"

Khi thấy Giang Lưu Nhi định đi qua thì cô gái kia vội nói.

Sau khi nhận lấy tấm mộc bài mà hắn ném qua, cô gái liền nhanh chóng rời đi. Được một khoảng, nàng nhỏ giọng lên tiếng:

“Cảm ơn."

Nhìn thân ảnh khuất dần, Giang Lưu Nhi lẩm bẩm:

“Thật là một cô gái kỳ lạ."

Bên trong Thiên Oán, một con Tử long với ánh mắt nồng đậm nghi hoặc… Cũng không biết nó đang thắc mắc điều gì.



Trong không gian yên lặng, Giang Lưu Nhi lại bắt đầu trầm tư. Hắn đang tính tiếp theo nên làm gì.

Hắn cũng không thể trở về phòng lúc này được. Mà không, không phải phòng mà là cả Tây viện hắn đều không thể về. Nếu bây giờ mà để cho Cổ Mị Sanh nhìn thấy hắn thì hắn cũng không biết được nữ nhân kia sẽ làm ra chuyện gì. Hắn có phần trốn tránh khi nghĩ tới, hoặc cũng có thể hắn không biết phải đối mặt với nàng thế nào sau khi xảy ra chuyện đó.

Giang Lưu Nhi có chút hối hận khi chọn vào Tây viện. Ban đầu, hắn vốn định tùy tiện chọn đại một viện nào đó cũng được, dù sao hắn cũng không mấy quan tâm đến. Nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt giống y hệt Tâm Mị Hồ của Cổ Mị Sanh, không hiểu sao trong nội tâm hắn cảm nhận được một sự quen thuộc thân thiết. Đồng thời, hắn cũng thắc mắc liệu đó có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay một nguyên do nào khác…

Chính vì những cảm xúc mơ hồ đó mà Giang Lưu Nhi đã quyết định đến Tây viện. Nhưng bây giờ nghĩ lại thì hắn lại thấy quyết định của mình là sai lầm.

Bởi vì hắn đã bị Cổ Mị Sanh nhắm đến! Hắn cũng không hiểu tại sao nàng ta lại nhất thiết một mực muốn biết chuyện bên trong Đăng Tiên Tháp đến vậy. Chẳng lẽ Đăng Tiên Tháp có bí mật gì mà nàng ta quan tâm?

Qua một đỗi lâu…

Giang Lưu Nhi nhìn Linh Bảo Các trước mặt, đi vào. Cũng chẳng phải hắn muốn lấy linh thạch hay đan dược gì mà là muốn nhận nhiệm vụ.

Hắn phải tạm thời rời khỏi Đại Nhật Cung một thời gian.



Cùng lúc đó, tại Đại Hạ Quốc…

“Tiểu nha đầu. Nghĩ gì mà thơ thẫn như vậy?” Một cô gái tuổi chừng hai bảy, hai tám hướng một thiếu nữ hỏi.

Thiếu nữ cũng không nhìn cô gái mới tới, hai tay chống cằm, mắt xem mây bay, hồn nhiên nói:

“Ta nhớ Niệm Từ."

Tô Vân Chi nhìn đứa muội muội ngây ngô của mình, nhẹ lắc đầu.

Cũng không biết hắn đã đi đâu…

“Tỷ." Tô Phỉ đột ngột lên tiếng.

“Sao vậy?” Tô Vân Chi nghi hoặc.

“Có phải là ta yêu thích Niệm Từ không?"

“Sao muội lại hỏi thế?”

Tô Phỉ giọng đều đều đáp: “Ta nghe các sư tỷ khác nói… Cái gì mà nhớ một người tức là có tình cảm với người đó… Rồi cái gì một ngày không gặp tựa ba thu đấy… Mỗi ngày ta đều nhớ Niệm Từ như vậy. Có phải là ta yêu thích hắn rồi không?”

Tô Vân Chi nghe xong thì phì cười, xoa xoa đầu nàng.

“Đứa nhỏ ngốc này! Muội chỉ là không có ai chơi cùng nên mới nhớ tới hắn thôi… Ừm… Giống như nhớ một người bạn vậy. Chuyện nam nữ một chút muội cũng không hiểu thì biết gì mà yêu với thích."

Tuy không hiểu mấy nhưng Tô Phỉ cũng tiếp nhận. Dù sao mọi người đều bảo nàng giống hệt trẻ con, mà bản thân nàng cũng thấy vậy thật.

Trong mắt nàng lại tiếp tục hồi tưởng lại hình dáng của Niệm Từ. Nhưng hình như đó không phải ánh mắt của một đứa trẻ con nên có…



Trong một căn phòng yên tĩnh...

Một cô gái mặc áo trắng ngồi lặng lẽ trên giường. Trên tay nàng đang cầm một bộ y phục.

Cô gái chăm chú nhìn nó. Hồi lâu, nàng đưa tay nhẹ vuốt ve những vệt đỏ loang lổ như những cánh hoa đào trên nền tuyết trắng.

Nó là thứ quý giá không kém gì sinh mệnh của nàng. Là thứ minh chứng cho trinh tiết mà nàng đã mất đi.

Lần đầu tiên nàng gặp hắn, hắn mang bộ dáng một kẻ hành khất bị người đánh đập bên đường. Nàng cứu hắn.

Lần thứ hai nàng gặp hắn, hắn khoác trên mình một lớp vải thô ráp nghèo túng. Nàng cho hắn làm một tên giữ ngựa.

Lần thứ ba nàng gặp hắn, hắn và nàng cùng đồng hành tìm kiếm yêu thú tại U Sơn và rồi bị một con Hắc Lân Cự Xà đuổi giết, cuối cùng thì rơi xuống một hang động dưới vách núi. Trong lúc nàng tưởng rằng mình sẽ chết thì hắn lại cứu nàng. Cũng chính ở hang động ấy, nụ hôn đầu tiên của nàng đã bị hắn lấy mất. Và cũng chính nơi đây, lần đầu tiên nàng thấy gương mặt đau đớn đến tuyệt vọng của hắn… thấy những giọt nước mắt của hắn.

Lần thứ tư gặp hắn, hắn đang sắp bị một tên gia nhân hành hung. Nàng đã đuổi tên gia nhân kia ra khỏi Lâm phủ và bảo hắn làm hộ vệ cho mình.

Lần thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, thứ tám, thứ chín… Mỗi ngày nàng đều gặp hắn trong bộ đồ của một hộ vệ đứng gác trước biệt viện của nàng…

Không biết đến lần thứ mấy, nàng cũng không nhớ rõ. Đêm đó, nàng đã kể cho hắn nghe những lời thầm kín mà nàng chưa bao giờ nói với ai. Đêm đó là ngày giỗ của mẹ nàng.

Rồi lại đến lần thứ mấy nữa, thật khó để nhớ. Lần đầu tiên nàng nghe hắn mở miệng nói. Hắn không những nói chuyện được mà còn nghe được. Hóa ra từ đầu đến giờ hắn đều biết hết tất cả, đều hiểu hết tất cả nhưng lại làm như chẳng biết gì. Nàng thấy mình như bị lừa dối…

Cho đến khi không thể chịu đựng thêm nữa, lần đó, cũng lại một lần nàng không nhớ là lần thứ mấy, nàng đã đến tìm hắn. Nàng hỏi hắn tại sao lại khinh thường nàng đến vậy? Hắn nói với nàng rằng hắn không hề khinh thường nàng mà chỉ là… hắn không bận tâm… Nàng lạc lõng trở về, như những kẻ không hồn bước đi…

Mãi cho đến đêm đó… Một đêm tình mê… Một đêm cuồng dã… Nàng cùng với hắn đắm chìm trong giấc xuân mộng. Khi nàng bừng tỉnh, hắn đã rời đi. Lại lần nữa nàng thẫn thờ và hụt hẫng đi về phòng.

Nàng chờ hắn.

Một ngày… Hai ngày… Ba ngày…

Vẫn không thấy hắn đến… Cho đến khi nàng hay rằng… hắn đã rời đi.

Hôm đó…Tim nàng như ngừng đập.



Lâm Thải Tuyết nâng chiếc áo lấm tấm những cánh hoa đào kia lên mặt, nhắm mắt lại, ngã vào.

Một hàng lệ lặng lẽ chảy xuống…