Diễn Giả Thành Thật

Chương 53: Người Ở Địa Ngục



Đạo diễn phim Hàn Vũ làm diễn viên chính tương đối vừa lòng với Tô Cách, trẻ trung, đơn giản, non nớt, rất phù hợp hình tượng nhân vật.

Tô Cách ngoan ngoãn đi sau Hàn Vũ chào đạo diễn, anh liền quay lại cười gian: “Ui cha, đệ đệ~”

“Đệ đệ gì chứ, anh đừng có nhận bừa.” Tô Cách vẫn một lòng tin tưởng Hàn Vũ nhất định không phải người tốt, chắc chắn là phần tử gian dối.

“Không phải cậu diễn vai đệ đệ hả? Tôi gọi thử để làm quen thôi.” Hàn Vũ có lý do rất chính nghĩa chiếm tiện nghi.

Nếu đàm phán ổn thỏa, sẽ lập tức đi vào giai đoạn sản xuất, hình thức quay linh động, vừa quay vừa chiếu, cũng là phương pháp mới đài truyền hình đang thử nghiệm.

Kênh lên sóng cũng đã quyết định, vẫn là đài N, cùng đài “Lọ lem vườn trường”, vào kì nghỉ hè, cũng là thời điểm vàng.

Vì thế đài truyền hình nọ trực tiếp rót tiền, xem ra muốn tự nhào nặn cái bánh của mình.

Vì thế tiền biên tập khá dư dả, đồng thời cũng khiến diễn viên gặp không ít áp lực. Khi người còn đang on set thì trên mạng đã bắt đầu bàn tán, cho dù mặt có dày đến mấy cũng không thể giấu nốt ruồi đen trước cư dân mạng.

Cho nên Tô liền dốc lòng nghiên cứu vai diễn, ngay cả lúc nhắn tin với Trần Mục Dương cũng nhiễm ít nhiều phong cách cổ trang.

May mà anh hiểu ý, thi thoảng sẽ nhắn lại vài câu nho nhã khiến cậu phải tra từ điển mới hiểu nghĩa.

Nghe nói còn có mấy cảnh đấu võ, thấy tay cậu có chút nhỏ, đạo diễn cố ý dặn dò chăm chỉ tập luyện, tăng cười sức khỏe. Tô Cách cũng tự nhận mình chân yếu tay mềm, mỗi lần làm chuyện kia với Trần Mục Dương đều bị gây sức ép đến chết đi sống lại, không ngừng khóc lóc cầu xin tha thứ, lại càng khiến đối phương khoái chí làm ác hơn.

Cho nên trong giai đoạn chuẩn bị, phải chăm chỉ luyện tập.

Tô Cách lại không muốn đến phòng tập, vừa hay nhà Trần Mục Dương có máy chạy. Cậu âm thầm cảm thán có tiền đúng là tốt, nhà to để cái gì cũng được.

Đang lúc nghiên cứu cái máy thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

Tô Cách quên đây là nhà của Trần Mục Dương, cũng quên nơi này chưa từng đón khách tới nhà, kể cả Lậu Phong cũng không có diễm phúc…

Cửa mở ra, đứng ngoài là một cô gái xinh xắn, cô ả vừa giương lên nụ cười, ngay lúc thấy Tô Cách, nụ cười liền đông cứng.

“Anh là ai?” Khẩu khí của cô ta mười phần không tốt.

“Tôi…” Cậu không biết nên trả lời thế nào, cảm thấy cô gái này có chỗ quen mắt, chắc chắn là cậu đã từng gặp qua rồi: “Xin hỏi cô tìm ai?”

“Tôi tìm Trần…” Cô ả im bặt rồi thay đổi xưng hô: “Tôi tìm anh tôi, Trần Mục Dương.”

Bây giờ Tô Cách mới nhớ ra mình đã từng đụng phải cô nàng khi đi ăn sinh nhật với Trần Mục Dương.

Lúc ấy sắc mặt anh rất khó chịu, cậu vẫn còn nhớ rõ anh từng bảo không có em gái, như vậy nên làm gì với cô gái mới nhảy ra đây?

Tô Cách còn đang do dự thì Trần Giai Giai đã đẩy cậu sang một bên, tự tiện đi vào nhà.

Trần Mục Dương luôn không thích người khác đi vào địa bàn của mình, huống chi đây là cô em gái không rõ ràng nữa.