Diễn Giả Thành Thật

Chương 2: Tô Cách (2)



Tô Cách suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng vẫn là quyết tâm mò đến.

Đạo diễn trước đó đã casting không ít người, tuy bộ phim điện ảnh này đề tài có hơi chối, nhưng so sánh đặc thù thì bọn họ lại càng rõ ràng rằng sẽ gây được sự chú ý. Mà nếu làm ăn được thì không chừng còn có cơ hội “một bước lên trời”!

Những diễn viên đến thử vai đều mang theo toan tính trong mắt, khiến đạo diễn không thể vừa lòng nổi.

Thời điểm Tô Cách có mặt đã là buổi trưa nên không có bao nhiêu người.

Phụ trách mảng đăng ký là một cô gái trẻ, vừa thấy Tô Cách thì hai mắt liền sáng rực, tươi cười thân thiện hỏi: “Xin chào! Bạn đến casting sao?”

“À, vâng…”

“Vậy trước tiên ghi danh đi, buổi casting của chúng tôi chưa xong đâu! Bạn vẫn kịp đấy!”

“Thật ạ?”

Cô nàng nhìn cậu điền thông tin, thốt lên: “Bạn là tân sinh viên hả??”

“Vâng, năm nhất không thể tham gia thi tuyển ạ?” Tô Cách khẩn trương hỏi.

“A không không!” Cô gái nọ vội vàng lắc đầu: “Thật ra khí chất của bạn rất hợp với hình tượng nhân vật chúng tôi đang tìm!” Thật sự có thể dùng cụm từ “Tiểu thịt tươi” để hình dung đó!

Điền xong thông tin dự tuyển, cô gái kia lập tức đẩy Tô Cách vào phòng ứng tuyển.

Bên trong có đạo diễn cùng trợ lý đang ngồi…

Đây là lần đầu tiên Tô Cách đi casting nghiêm túc nên trong lòng cực căng thẳng, mấy ngón tay bấu lấy quần, ngay cả đi thế nào cho đẹp cũng không biết.

“Mời bạn tự giới thiệu về bản thân.” Cuối cùng vẫn là đạo diễn thân chinh mở miệng.

Rốt cuộc cũng có người tiếp chuyện làm Tô Cách bớt khẩn trương, chậm rãi đáp: “Chào mọi người, tôi là Tô Cách, sinh viên năm nhất khoa diễn xuất đại học Z.”

Một trợ lý đưa cho cậu một tờ giấy: “Trước mắt cậu hãy xem đoạn kịch bản này, năm phút sau tùy hứng diễn lại được không?”

Tô Cách nhận lấy, gật đầu.

Nội dung in trên tờ giấy là phân cảnh Lâm Lạc thổ lộ với Đổng Dật Thần, chỉ có vài câu thoại nhưng thách thức bản lĩnh của diễn viên. Đơn giản là vì bạn phải đứng giữa trời giữa đất, giữa thanh thiên bạch nhật để nói ra tình cảm của mình với một tên con trai mà.

Tô Cách mặt đầy hắc tuyến nhìn lời thoại, cậu có cảm giác mình dùng bất kỳ loại ngữ khí nào cũng thấy không được tự nhiên cho lắm.

“Được rồi, cậu có thể bắt đầu.” Trợ lý nhắc nhở Tô Cách.

“Vâng!” Cậu buông tờ giấy trong tay ra, thầm hít sâu một hơi, đứng hơi nghiêng người.

“Đổng Dật Thần! Mau mở cửa cho ông!” Tô Cách dùng giọng điệu tức giận rống lên, ban đầu hơi giật mình, nhưng đã đâm lao thì ngại cũng vô dụng.

Cậu không thèm nhìn tới những người khác, rống giận như kẻ điên: “Cậu cướp mất cô gái ông đây thích thì phải phụ trách! Hiện tại trở mặt quỵt nợ sao? Đời này làm gì có chuyện dễ dàng như thế? Tôi nói cho cậu biết! Cho dù ông đây là đàn ông thì cũng làm cậu tuốt!”

Tô Cách vô cùng anh dũng gào một tràng này, ngay cả hơi cũng chưa hụt một chút.

Diễn xong xuôi, cậu quay đầu nhìn đám người đạo diễn, chỉ thấy đạo diễn trừng mắt nhìn đến nỗi mặt cậu đỏ bừng. Chẳng lẽ ban nãy cậu quá khoa trương, dọa tất cả bọn họ rồi?

“À… tôi…” Tô Cách sờ ót, không biết giải thích biểu hiện vừa rồi của mình thế nào.

Đạo diễn mỉm cười ngắt lời cậu: “Được rồi, cảm ơn phần diễn của bạn, giờ bạn có thể đi về chờ kết quả.”

Người ta đã nói thế thì hẳn là không đỗ, Tô Cách trước đây cũng đã thử đi casting mấy chỗ, họ đều bảo là về chờ tin rồi lặn hẳn. Cho nên lần này cậu chỉ có thể hơi cảm thấy buồn rồi nói lời cảm ơn và xoay người đi.