Diễn Đàn Giao Lưu Bạn Cùng Phòng Bệnh Tứ Viện

Chương 3: Ăn uống là việc quan trọng nhất



003: Ăn uống là việc quan trọng nhất

Ngẩng đầu cười khổ, Dư Tiếu nói: "Hiện tại có một tin tốt và một tin xấu, hai người muốn nghe cái nào trước?"

Chẳng đợi Triệu Lam cân nhắc, Chu Tiểu Trân đã kiên quyết nói: "Nghe tin xấu trước đi ạ!"

Thấy cô bé quyết vừa nhanh vừa gọn, Triệu Lam không khỏi tò mò hỏi: "Chị có thể hỏi lý do không?"

Chu Tiểu Trân xoắn chăn nói: "Em thích khổ trước sướng sau."

"..." Khóe miệng Dư Tiếu giật giật, cô nói: "Tin xấu chính là bên ngoài thật sự có quỷ."

"Hu hu hu..." Triệu Lam còn chưa kịp kinh ngạc đã bị tiếng khóc của Chu Tiểu Trân xen ngang, Chu Tiểu Trân nước mắt nước mũi tèm lem nói: "Em biết bệnh của chúng ta hết đường cứu chữa, nay quỷ đến đón chúng ta đi thật rồi, hu hu hu..."

Cô bé khóc làm lòng dạ hai người còn cũng rối theo, lại chẳng biết làm gì để an ủi, Triệu Lam hỏi: "Tiếu Tiếu, vậy tin tốt là gì?"

Dư Tiếu cầm tờ rơi cho hai người kia nhìn: "Tin tốt chính là em biết nguyên nhân quỷ xuất hiện."

Lời vừa dứt, Triệu Lam và Chu Tiểu Trân đều sửng sốt, mất một lúc Chu Tiểu Trân hai mắt đỏ hồng mới nói lên lời: "Có phải là Diêm Vương cử nó đến đòi mạng mình không chị?"

"Không phải đâu." Dư Tiếu lắc đầu, đang định giải thích thì thấy gương mặt Triệu Lam như bừng sáng, trên mặt đầy vẻ mong chờ nhìn cô: "Em là đệ tử thứ 250 phái Long Hổ Sơn thật hả?"

"... Không phải." Dư Tiếu cạn lời, cô lười biếng cầm chiếc di động đặt trên bàn, nói: "Cái này phải kể lại chuyện ba hôm trước, đêm đó em thức khuya lướt mạng, vô tình nhấp vào một cái diễn đàn..."

Cô mở diễn đàn giao lưu các phòng bệnh Tứ Viện cho hai người kia xem, đoạn kể hết những gì mình đã biết, cuối cùng đưa ra kết luận: "Lúc đầu em cứ nghĩ nó là diễn đàn giao lưu của bệnh nhân tâm thần, hiện tại ngẫm lại thì chắc không phải, những người trên này có lẽ cũng giống như chúng ta, tự nhiên bị kéo vào một nơi gọi là Tứ Viện, hàng ngày phải đối mặt với ma quỷ."

Ba người trong phòng đều là người trẻ tuổi, từng xem qua tiểu thuyết, anime, và đủ các thể loại phim ảnh, khả năng tiếp thu nhưng chuyện kì quái tương đối mạnh. Họ nhanh chóng tiếp nhận sự thật này, sau đó Triệu Lam bỗng phát hiện một vấn đề: "Nhưng đây là diễn đàn của Tứ Viện, còn chúng ta ở Lục Viện mà."

"Ôi, có gì lạ đâu." Chu Tiểu Trân xòe tay nói: "Chắc Tứ Viện Ngũ Viện đã đủ người nên chúng ta được xếp vào Lục Viện."

Nghe cũng có lý, Triệu Lam nói: "Nếu nói như vậy, chẳng phải còn có Nhất Viện, Nhị Viện, Tam Viện nữa hay sao?"

"Cũng có khả năng." Dư Tiếu lướt diễn đàn, bên trong có rất nhiều chủ đề khác, chủ đề mà cô học vẽ bùa là được yêu thích nhất, luôn đứng hàng top.

Cô định đăng một bài hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.

Kết quả diễn đàn thông báo cô chưa đăng ký nên không thể viết bài, khi muốn đăng ký thì phát hiện mình không thuộc vùng phục vụ nên không thể đăng ký.

Ba người xúm quanh chiếc di động mắt to trừng mắt nhỏ, dù sao Triệu Lam cũng là người đã vào đời, kinh nghiệm sống dày dặn. "Hay là do chúng ta thuộc Lục Viện nên không thể đăng ký?"

Chu Tiểu Trân: "Nhiều khả năng còn tồn tại một cái diễn đàn giao lưu các phòng bệnh giành cho Lục Viện."

"Ừ." Dư Tiếu gật đầu tán thành, hỏi: "Di động của hai người có thông báo gì không?"

Di động của ba người chẳng có chút động tĩnh, Dư Tiếu nhủ thầm thật không công bằng, ai đời Tứ Viện có diễn đàn mà Lục Viện lại không có, đây là phân biệt đối xử một cách trắng trợn.

Đang nghĩ ngợi, Chu Tiểu Trân liền chỉ vào một góc của tờ rơi màu đen nói: "Hai chị nhìn này, chỗ này có một cái mã QR."

Dư Tiếu cúi người nhìn, quả nhiên có một cái mã QR nhỏ xíu. Cô vừa cầm điện thoại quét vừa cáu kỉnh: "Làm như sợ chúng ta phát hiện ra ấy."

【 Tải xuống Diễn đàn giao lưu các phòng bệnh Lục Viện Chấp nhận/ Không đồng ý】

Quả nhiên!

Ba người tải diễn đàn về, diễn đàn Lục Viện vườn không nhà trống, ngoại trừ một ghi chú về quy tắc của hệ thống do quản trị viên ghim thì chẳng có nổi một bài viết.

"Rõ ràng Lục Viện mới thành lập." Triệu Lam vừa đăng ký vừa bảo: "Chắc chúng ta là nhóm bệnh nhân đầu tiên của Lục Viện."

"Ha ha ha..." Chu Tiểu Trân cười ra tiếng, "Tự nhiên em cảm thấy có chút tự hào."

"..." Dư Tiếu cạn lời liếc cô bé, quá trình đăng ký đã tới bước cuối cùng, đặt biệt danh.

"Này hai người nói xem." Dư Tiếu nhìn hai người còn lại, "Biệt danh không dùng tên thật có được không nhỉ?"

"Ừm..." Triệu Lam suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em cứ thử xem."

Nói thử liền thử, Dư Tiếu đắn đo rồi nhập biệt danh "Siêu nhân điện quang".

【 Xin lỗi, biệt danh đã tồn tại.】

"Sailor Moon."

【 Xin lỗi, biệt danh đã tồn tại.】

"Viện trưởng Lục Viện."

【 Xin lỗi, biệt danh đã tồn tại.】

Liên tục ba lần thử đều thất bại, Dư Tiếu trong lúc nóng lên đã nhập bừa một cái tên.

【 Chúc mừng người chơi Truyền Nhân Điếc đã đăng ký thành công. 】

"..."

Dư Tiếu bị đả kích đần ra, quay sang ngây ngốc hỏi hai người còn lại, "Sao rồi? Hai ngươi đăng ký thành công chưa?"

"Vẫn chưa." Chu Tiểu Trân đen mặt nói: "Hệ thống cứ báo biệt danh đã tồn tại suốt."

Triệu Lam bảo: "Chị cũng chưa xong, Lục Viện vừa mới mở, không đời nào có nhiều người đăng ký như vậy. Xem ra biệt danh của tất cả các viện được quản lý chung, chúng ta đành chọn cái nào không trùng thôi."

Mất một lúc ba người mới đăng ký thành công, Chu Tiểu Trân lấy biệt danh là "Thiếu nữ ấp trứng 438", Triệu Lam lấy biệt danh là "Biệt danh thật khó".

Ba người nhìn biệt danh của đối phương, không hẹn mà cùng đổ mồ hôi. =)))

"Để chị viết bài hỏi thăm tình hình." Triệu Lam định viết bài, vậy nhưng...

"Cấp bậc của bạn không đủ, hiện chưa thể tạo chủ đề." Chu Tiểu Trân đập một quyền xuống chăn "Đậu xanh!"

Dư Tiếu suy nghĩ một lúc rồi mở phần ghi chú quy tắc ra đọc. Nội dung của các quy tắc đã giải đáp không ít thắc mắc của cô. Ví dụ như phải qua cấp độ ba mới có thể tạo chủ đề, hay cấp độ người chơi sẽ tăng lên theo tiến độ điều trị. Mỗi lần hoàn thành một pháp đồ trị liệu, người chơi sẽ thăng cấp, đi kèm là điểm thưởng giao động từ 1 đến 10.

Điểm thưởng có thể dùng để trao đổi hoặc mua vật phẩm ở trung tâm thương mại.

Quả thật có biểu tượng một cái xe đẩy hàng nằm ở góc phải của diễn đàn, Dư Tiếu nhấp vào.

【Điểm tích lũy của bạn là 0, không thể mở Trung tâm thương mại.】

Dư Tiếu ngẩng đầu thở dài thườn thượt, đúng là cái nghèo bó cái eo.

"Thông tin trong diễn đàn mới rất hạn chế." Triệu Lam bảo: "Chúng ta vẫn nên đặt hi vọng vào diễn đàn Tứ Viện trong máy Tiếu Tiếu thôi."

Dư Tiếu nói: "Em vừa xem qua rồi, về cơ bản quy tắc của diễn đàn Lục Viện và Tứ Viện là giống nhau."

"Nhưng người chơi khác nhau, có lẽ đề tài cũng sẽ khác." Triệu Lam cầm di động của Dư Tiếu, "Trên này chắc sẽ có mấy bài chia sẻ kinh nghiệm vượt cấp nhỉ. Chúng ta cẩn thận chắt lọc một chút, biết đâu có thể tìm được nội dung có ích..."

Nhìn dáng vẻ tập trung của hai chị em, Dư Tiếu đột nhiên cảm thấy mệt mỏi rã rời. Từ lúc phát bệnh, giờ giấc sinh hoạt của cô trở nên hỗn loạn, thường xuyên tỉnh giấc giữa đêm, cũng thường xuyên ngủ gật giữa ngày.

Đây không lúc để ngủ, cô dụi dụi mắt, chậm rãi đứng lên đi rót nước. Cây nước phát ra tiếng ùng ục, nhìn bình nước chỉ còn phân nửa, cô chợt nghĩ đến một chuyện.

"Em phát hiện một vấn đề." Dư Tiếu nhìn hai người nói.

Hai người kia đang chụm đầu vào nhau, chăm chú lật tung diễn đàn, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên bảo: "Vấn đề gì thế?"

Dư Tiếu: "Đây là trò chơi sinh tồn trong bệnh viện có phải không?"

"Đúng vậy." Chu Tiểu Trân đáp: "Trên tờ rơi viết rất rõ ràng, trò chơi sinh tồn trong bệnh viện."

Dư Tiếu: "Vậy điều quan trọng nhất để sinh tồn là gì?"

"Sống sót đó." Chu Tiểu Trân đáp một cách đương nhiên: "Còn sống trốn thoát khỏi móng vuốt ma quỷ!"

"Đó phần chơi." Dư Tiếu một tay bưng cốc nước "Để sinh tồn thì quan trọng nhất là phải sống sót, đúng chứ? Nhưng điều quan trọng nhất để sống sót chẳng phải ăn uống hay sao?"

Triệu Lam đang mải lướt diễn đàn chợt rùng mình, cô ngẩng phắt lên: "Đúng rồi, cơm tối của chúng ta phải làm sao đây?"

Nói chung, có ba cách để giải quyết vấn đề ăn uống trong viện, đầu tiên là người nhà đưa cơm mua cơm mang đến, thứ hai là nhờ y tá mua hộ, thứ ba là đến thời gian nhất định sẽ có nhân viên của nhà ăn đẩy xe cơm đến từng tầng để bán. Nhưng vấn đề là với tình hình hiện tại của các cô, nhất định không thể gặp được người nhà và y tá, về phần mua thức ăn từ xe đẩy...

"Bên ngoài có quỷ đấy." Chu Tiểu Trân đứng ngồi không yên, "Còn có người tới bán cơm sao?"

Vừa dứt lời, ngoài cửa liền vang lên âm thanh quen thuộc, đó là tiếng bánh xe lăn lọc cọc ngoài hành lang.

Ba người liếc nhau, Triệu Lam tái mặt bảo: "Hay là đêm nay chúng ta đừng ăn nữa, nhịn một bữa thì có thấm vào đâu."

Là người yếu nhất trong ba người, nếu Triệu Lam có thể nhịn thì hai người họ cũng có thể. Ai mà biết được kẻ đẩy xe bên ngoài là người là quỷ, vậy nên tốt nhất không nên hành động hấp tấp.

Nhưng Dư Tiếu chợt nghĩ đến một vấn đề, cô cầm tờ rơi nói: "Trên đây nói chúng ta phải tuân thủ nội quy của bệnh viện, tích cực phối hợp trị liệu. Nhịn ăn có bị tính là phạm quy không?"

Mặt Triệu Lam sa sầm, đáp: "Chắc sẽ bị tính là không tích cực phối hợp trị liệu."

"Hai chị đợi chút." Chu Tiểu Trân xuống giường mở ngăn tủ của mình, lôi ra một cái ba lô màu hồng nhạt căng phồng. Cô bé thần thần bí bí đặt ba lô lên giường, kéo khóa ra, vẻ mặt như hiến vật quý nói: "Em có đồ ăn đây."

Dư Tiếu và Triệu Lam qua đó nhìn xem, chỉ thấy toàn bim bim, sợi cay với vài lon nước có ga.

"..."

Nhìn đống thực phẩm rác xanh xanh đỏ đỏ trước mặt, vị giác vốn đã ngủ quên của Dư Tiếu bỗng thức tỉnh, cô nhón lấy một gói sợi cay. Triệu Lam tuyệt vọng nhìn cô: "Nhỡ ăn đồ ăn vặt cũng bị tính là không tích cực phối hợp điều trị thì sao?"

"..."

"Vậy chị nghĩ chúng ta nên làm gì bây giờ?" Dư Tiếu dằn lòng đặt gói que cay xuống, "Đi mua cơm ư? Nhỡ kẻ đẩy xe là quỷ thì sao?"

"Chị nghĩ rồi." Triệu Lam đáp: "Từ những thông tin trên diễn đàn Tứ Viện, có thể thấy nhiều người chơi đã sống sót trong trò chơi này một thời gian dài. Lâu như vậy, dù trước đây họ có tích trữ bao nhiêu đồ ăn rồi cũng phải hết, vì vậy chắc chắn họ có cách khác để bổ sung đồ ăn."

Ba người đồng loạt nhìn về phía cửa phòng, nếu như chỉ có một cách cố định để bổ sung đồ ăn trong bệnh viện, thì nó chính là xe đẩy của nhà ăn.

Dư Tiếu đảo mắt, tiến lại gần cánh cửa, áp tai lên cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Triệu Lam và Chu Tiểu Trân cũng nhích lại gần.

Tiếng đẩy xe bên ngoài vẫn tiếp tục vang lên, ba người lắng nghe trong chốc lát, thì tiếng động bỗng dưng biến mất, hình như xe đẩy đã dừng lại.

Vào lúc ba người đang cảm thấy hoang mang, một giọng nói vô cùng gần gũi vang lên, dường như kẻ nói đang đứng ngay trước cửa, chỉ cách bọn cô một tấm ván mỏng.

"Muốn ăn thịt sườn người kho tàu không?"