Đích Nữ Vương Phi

Chương 62: Bảo vệ tốt gương mặt này cho trẫm!



Một áo choàng lam dài thêu thêu kim tuyến bọc thân, bên hông là đai lưnggắn hồng ngọc, dây màu trắng cột lại mái tóc dài ra sau, xem ra nữ nhânnày muốn nữ giả nam trang, nhưng nhìn bộ ngực cao ngất nhô ra, hợp vớicách ăn mặc của người này, thật sự có chút tức cười.

Nhìn nữ nhân có bảy phần giống mình kiếp trước này, lúc này lại nổi giận đùng đùngđến trừng phạt nàng, cảm giác thật không biết nên hình dung thế nào! Cóđiều thật sự không dám khen người một thân trang phục này, mặc dù kiếptrước mình thích nữ giả nam trang, nhưng dù gì cũng giả trang hoàn toàn, ít nhất nơi đặc trưng nhất của nữ nhân cũng được vải trắng bọc qua mấyvòng.

"Cuối cùng lại phải để bản tiểu thư tìm đến ngươi, dám trêu chọc bổn tiểu thư, bổn tiểu thư sẽ không tha cho ngươi!" Lữ Lệ Hoa đốimặt với biểu tình không sợ hãi của nữ nhân trước mặt, nữ nhân này hoàntoàn không để mình vào mắt, nghĩ đến đây nàng càng thêm tức giận, kể từsau khi mình gả cho Huyền, có kẻ nào không xu nịnh mình, chạy theo mình, ngay cả Hoàng quý phi Mộ Dung Thanh Y cũng không dám thể hiện trước mặt mình, mà sau khi nữ nhân này trêu chọc mình, gặp gỡ lần nữa, lại khôngcó một chút hối cải, ghê tởm, thật đúng là ghê tởm đến cực điểm!

"Sao ta lại trêu chọc ngươi? Hình như cho đến hiện tại, ta cũng chưa có làmgì, ngược lại vị đại tiểu thư này, cầm roi đến đấy đánh người!" Vẻ mặtVân tuyết Phi vô tội nhìn đại tiểu thư không phân biệt tốt xấu trướcmặt, vẫn không quên giơ cây roi trong tay lên, nói cho nàng biết đây làchứng cứ.

Lữ Lệ Hoa vừa nghe càng thêm không thuận theo, nữ nhânnày có hóa thành tro nàng cũng nhận ra, dám đắc tội với nàng đừng mongcó thể sống tốt! Nàng tức giận trừng mắt với nữ nhân đáng ghê tởm này,muốn chống chế? Không có cửa đâu! Tay còn lại lấy một cây trâm gãy làmđôi ra: "Cây trâm này, chắc ngươi còn nhớ! Ngươi dám bẻ gãy cây trâm bổn tiểu thư muốn mua, hừ! Bổn tiểu thư sẽ không tha cho ngươi!" Nàng némcây trâm bị gãy thành hai mảnh đến trước mặt Vân Tuyết Phi, cây trậmbạch ngọc rơi lên nền đá phát ra âm thanh leng keng.

"Cái này tađương nhiên nhớ, ta còn nhớ rõ ràng ta nhìn thấy trước, kết quả bị mộttiểu thư không biết phải trái đoạt mất." Vân Tuyết Phi sờ cằm một cái,suy nghĩ một chút, đưa mắt đánh giá nữ nhân trước mặt, cuối cùng kếtluận: "Hình như vị tiểu thư đó có bộ dạng rất giống nam nhân!"

"Rốt cuộc ngươi cũng thừa nhận ngươi làm hư cây trâm của bổn tiểu thư!" Vẻmặt Lữ Lệ Hoa tức giận, nhìn chằm chằm Vân Tuyết Phi, dám nói mình không phân biệt phải trái, ban đầu mình lễ phép với nàng, cây trâm này cũnglà nàng bỏ ra số tiền gấp mười lần mua về, bây giờ lại chỉ trích mình,thật không biết xấu hổ, nàng hận không thể lập tức đánh cho nét mặt nữnhân này thành tám phần để giảm bớt nỗi hận trong lòng nàng.

"Nhưng ta nhớ, lúc ngươi đoạt lại từ trong tay ta, cây trầm này vẫn còn rấttốt!" Vân Tuyết Phi kiên quyết không thừa nhận mình làm loại chuyệnkhông có nhận phẩm này, cho dù đã làm thật, đó cũng là vì vị tiểu thưnày đáng đời, mình là người dân lương thiện, không nên ỷ thế hiếp người, nhưng cũng phải biết ăn miếng trả miếng!

"Ngươi... ngươi dámchống chế, bổn tiểu thư sẽ không tha cho ngươi!" Lữ Lệ Hoa tức đến không nói nên lời, nếu như ánh mắt có thể giết người, Vân Tuyết Phi đã có thể chết vô số lần.

Vân Tuyết Phi nhìn nữ nhân có dáng dấp giốngmình, hé miệng là bổn tiểu thư, bộ dạng cả vú lấp miệng em, thì ra gương mặt này có thể tức giận đến như vậy, thật khiến nàng mở rộng tầm mắt,nàng buồn cười hỏi: "Oh, ta chống chế, trêu chọc ngươi, ngươi phải làmthế nào mới tha cho ta?" Nhìn bộ dạng đại tiểu thư hoàn toàn được cưngchiều này, hôm nay Vân Tuyết Phi nhàm chán, trêu chọc nữ này một chút,tìm một thú vui cũng không tồi!

"Ngươi... ngươi..." Sắc mặt Lữ Lệ Hoa hồng lên, hung tợn trừng mắt nữ nhân không biết điều này, nàng vốnmuốn nữ nhân này quỳ xuống nhận sai, nói không chừng mình cùng lắm chonàng mấy roi, nhưng nàng lại dám lớn lối khiêu khích mình, hôm nay không dạy dỗ kẻ hạ tiện này, nàng sẽ thật sự xem thường mình rồi!

Nghĩ đến đây, nàng dùng sức muốn rút cây roi trong tay Vân Tuyết Phi, tiếptục dạy dỗ nữ nhân này, để nàng ta nhìn một chút hậu quả khi đắc tộinàng!

Nhưng rút hồi lâu, làm sao cũng không thể rút trở về, thấyánh mắt cười như không cười của nữ nhân ghê tởm này nhìn mình, nàng càng thêm nổi giận, lớn tiếng quát: "Dân đen, còn không mau buông tay chobổn tiểu thư!"

Một tay khác rảnh rỗi của Vân Tuyết Phi liền mởra, thể hiện bất lực, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc nhìn nữ nhẫn mắngnàng, nàng cau mày nói: "Ta không có ngu như vậy, thả vũ khí ra chongươi đánh ta!"

"Đây là roi của ta, ta thích đánh ngươi thìđánh!" Lữ Lệ Hoa trả lời như chuyện đương nhiên, nàng là nữ nhân củahoàng đế, trong từ điển của nàng, dân đen lại gần mình là đánh, đánh cho hết giận mới thôi, nữ nhân đáng giận trước mặt này nhất định tính vàoloại dân đen rồi.

"Của ngươi cũng không cho ngươi, trừ khi ngươicó bản lĩnh đến đây dành lại!" Vân Tuyết Phi khiêu khích cười một tiếng, ánh mắt âm trầm, nếu như vừa rồi mình chỉ muốn trêu chọc nữ nhân nàymột chút, vậy hiện tại nàng bị câu 'Ta thích đánh ngươi thế nào thìđánh' chọc giận.

Lữ Lệ Hoa càng thêm tức giận, dù gì mình cũnghọc qua chút võ công, tại sao có thể để loại dân thường này xem thường?Nàng dùng sức muốn đoạt lấy roi từ dân đen này, thậm chí còn đưa hai tay ra, nhưng dân đen đó vẫn đứng bất động, hoàn toàn không có vẻ mất sức,nàng nhất thời tức giận, cùng lắm thì nàng không cần roi này, nàng muốncho nàng ta nhìn kỹ một chút, mình cũng không phải chỉ có mình roi,không có roi, mình cũng có thể đánh nàng khóc đến không nhìn ra phươnghướng!

Sau khi nàng quyết định, lập tức buông tay, ném cây roi lên mặt đất, sau đó đánh một quyền về phía Vân Tuyết Phi.

Vân Tuyết Phi không nghĩ đến nàng không cần roi, nhìn thấy một quyền đánhđến, nàng có thể nhìn rõ ràng phương hướng nào, nhẹ nhàng né tránh, nhưmèo vờn chuột, không tấn công, nhưng lại dùng lời nói kích thích: "Thếnào? Roi không được liền dùng nắm đấm giải quyết?" Nhìn nữ nhân ngàycàng khó coi, ngày cnagf tức giận này, trong lòng nàng sung sướng, không biết nhà nào lại nuôi lại nữ nhân ngực lớn nhưng lại không có đầu ócngu ngốc thế này!

Sau một hồi tấn công, Lữ Lệ Hoa không khỏi thởdốc, ánh mắt đỏ bừng nhìn Vân Tuyết Phi cách đó không xa: "Dân đen,ngươi thật to gan, lại dám tránh ta!"

Vân Tuyết Phi trợn trắngmắt, đầu óc cô nương này làm bằng bã sao? Thật sự cảm thấy chính mìnhgiỏi, mình phải đứng đó để nàng đánh? Lại luôn mở miệng một tiếng lạikêu dân đen khiến nàng khó chịu, cầm roi trong tay, ánh mắt lạnh lẽo,hung hắng đánh qua nữ nhân đang ngồi đó thở dốc, ăn miếng trả miếng,nàng không phải người dễ dàng để người khác bắt nạt!

Tiếng roivang lên, một roi này không giống tiếng roi vừa rồi của Lữ Lệ Hoa, mặcdù Lữ Lệ Hoa quăng roi, nhưng lại giống như đang thêu gối, không có nộilực gì, chỉ biết một số chiêu đơn giản. Nhưng Vân Tuyết Phi lại khác,tuy thân thể này gầy yếu, kém nhiều so với kiếp trước, nhưng dù gì mìnhcũng từng làm tướng quân, kiếp trước võ công vô cùng tốt, ngay lúc nàythân thể sau khi Tư Nam Tuyệt chăm sóc, cũng dưỡng tốt vô cùng. Cho nêndù một roi này dùng không toàn lực, nhưng vẫn có sức mạnh, so với tốc độ ra roi trước đó của Lự Lệ Hoa thì vô cùng lớn!

Lữ Lệ Hoa vốn còn cảm thấy may mắn, vừa rồi lúc mình tiến công, nữ nhân kia hoàn toànkhông dám đánh, có thể thấy đang sợ mình. Nhưng bây giờ một roi quấtđến, nàng không sợ mình, mà là đang đùa giỡn mình, chờ mình kiệt sức mới cho ra một đòn chí mạng!

Nàng bị dọa đến mặt trắng bệch, ngồingốc tại chỗ không dám động, thân thể nhận một roi kia, y phục trênngười nhất thời rách một đoạn, có tia máu chảy ra, đau đớn chạy đến thần kinh não, nàng hoàn hồn, nhìn máu tươi lấm tấm ra ngoài, còn có đau đớn từng đợt truyền đến, nàng la hoảng lên: "Dân đen lớn mật, ngươi lại dám đánh ta! Ta muốn giết ngươi!" Vì vậy lại giống như điên vọt đến.

Vân Tuyết Phi giữ chặt roi trong tay, khóe môi lạnh nhạt cong lên, lúc nàng sắp đến gần mình, lại lần nữa quăng roi, trong đó kèm chút nội lực, sợi roi lập tức như lưỡi dao kéo một sợi máu thật dài trên người Lữ Lệ Hoa, đồng thời còn khiến nàng bay ra thật xa, phịch một tiếng, đụng vàophiến đá xanh.

Sắc mặt Lữ Lệ Hoa trắng bệch, nằm trên mặt đất coquắp, cảm giác phổi cũng bị đánh ra ngoài, xương cốt toàn thân tan nát,toàn thân đau đớn, nơi bị roi quất trúng càng thêm đau đớn, nàng luôn sợ đau nhất, cuối cùng không nhịn được, nước mắt dần chảy ra. Nàng thật sự không nên đi loạn một mình, sớm nên nghe Huyền, mang theo hộ vệ bênngười.

Bây giờ cuối cùng nàng mới biết võ công của nàng kém thếnào, thì ra những nha hoàn tỷ thí võ công với nàng trước kia đều cố ýthua mình, nếu không phải bọn họ, hôm nay nàng sẽ không ngu ngốc đi tìmdân đen này báo thù như thế, còn làm toàn thân mình đều là vết thương,nếu như hôm nay mình còn sống trở về, nhất định phải lột da đám nha hoàn dối chủ, biến mình thành kẻ ngu!

Vân Tuyết Phi cầm roi tiến lênphía trước, từ trên cao nhìn xuống nàng, ánh mắt âm trầm, nàng vuốt vecây roi trong tay, lãnh khốc nhìn nữ nhân thống khổ nằm trên mặt đất.

Lữ Lệ Hoa sợ hãi nhìn nữ nhân cầm roi trước mắt, nàng chưa bao giờ phảichịu khổ như thế, cha mẹ trước đây của nàng cưng nàng như trân bảo, saukhi vào cung mọi chuyện Hạ Hầu Huyền đều nghe theo nàng, người nào thấynàng cũng phải cúi đầu khom lưng, cúi đầu làm lẽ, nhưng mình cao quý như vậy, lại bị một dân đen khiến cho chật vật như thế!

Nhìn dân đen phe phẩy roi trước mặt mình, tâm nàng cũng treo ở cổ hộng, nàng khôngngừng lui về phía sau, muốn cách nữ nhân kinh khủng này xa một chút,nàng thật sự lo lắng một roi quất đến đây, thân thể nàng liền có thễmmột vết thương lớn, nàng che vết thương thấm máu, lo lắng nhìn lên, hiện tại nàng thật sự muốn chạy, đi tìm Huyền báo thù cho mình, nhưng nànglo lắng bị nữ nhân điên rồ trước mắt này phát hiện, sẽ tiếp tục dùng roi đánh mình!

"Cảm giác ăn roi thích không?" Vân Tuyết Phi hé miệng cười nói, nhưng vui vẻ không chạm đến đáy mắt.

"Khoog, đừng đánh ta nữa, ta sai rồi, ngươi bỏ qua cho ta đi..." Lữ Lệ Hoa khóc lóc khẩn cầu, bất an nhìn cây roi không ngừng lay động trong tay VânTuyết Phi, nàng thật sợ, nếu như nhận sai có thể đỡ một chút đau đớn,nàng có thể nhận sai, núi xanh còn đó, đạo lý này nàng hiểu, chỉ cần hôm nay có thể an toàn thoát khỏi đây, như vậy mình sẽ thắng, nàng nhấtđịnh tìm Huyền đến báo thù cho nàng, khiến nàng ta phải đền tội gấpnghìn lần.

Vân Tuyết Phi chậc lưỡi đi mấy vòng quanh Lữ Lệ Hoa,châm chọc: "Cái này là dạy cho ngươi một bài học, đừng nên cầm roi đánhngười lung tung, không có ai có nghĩa vũ đến trước cửa để ngươi bắtnạt!"

Nhìn người vừa rồi nổi giận như chó cái, bây giờ lại runrẩy như một con tiểu bạch thỏ, Vân Tuyết Phi nhếch miệng nở một nụ cườinhạt, nàng nhẹ nhàng đến bên tai Lữ Lệ Hoa, thở một hơi, nhẹ giọng cảnhcáo: "Lần sau để ta thấy ngươi cầm roi bắt nạt người khác, ta sẽ đánhlên mặt ngươi!"

Vân Tuyết Phi cố ý lên giọng ở câu cuối cùng, đợi đến lúc nhìn thấy sắc mặt của nữ nhân này trắng bệch, cả người càngkhông ngừng run rẩy, không dám nói một câu phản bác, nàng hơi yên lòng,xem ra nghe lọt rồi, nàng nhẹ nhàng vỗ bả vai Lữ Lệ Hoa: "Tốt nhất ngươi ở lại nơi này thưởng thức phong cảnh đi, ta không tiếp!"

Chờ đến khi bóng lưng Vân Tuyết Phi biến mất không thấy nữa, Lữ Lệ Hoa đứngdậy, nhìn cây roi nằm trơ trọi trên mặt đất, cả người tức giận, nàngxông lên trước đạp cây roi đó, sắc mặt dữ tợn, trong miệng không ngừngchửi mắng: "Dân đen, dân đen, bổn tiểu thư sẽ không bỏ qua cho ngươi như vậy, sẽ không bỏ qua cho ngươi..."

"Lệ Hoa, ngươi đang làm gì?" Một bóng đen đơn độc đứng cách đó không xa, môi mỏng mím chặt, cau mày nhìn một màn trước mặt.

Nghe được giọng nói quen thuộc, động tác đạp roi của Lữ Lệ Hoa đột nhiêndừng lại, vẻ điên cuồng dữ tợn trên mặt trong nháy mắt biến mất, thayvào đó là vẻ điềm đạm đáng yêu, bộ dạng lã chã muốn khóc. Nàng xoayngười, như hồ điệp nhào vào trong lòng Hạ Hầu Huyền, ủy khuất cọ vàongực hắn, đưa tay đấm đấm lồng ngực Hạ Hầu Huyền, oán giận nói: "Sao giờ ngươi mới đến? Ta bị người khác bắt nạt chết rồi!"

Vừa dứt lời,lập tức ngẩng đầu lên từ trong ngực Hạ Hầu Huyền, giơ vết thương vừa rồi bị roi tạo nên ra cho Hạ Hầu Huyền nhìn, nước mắt lớn như hạt đầu chảyxuống, ủy khuất nói: "Ngươi xem, cái này là do dân đen đó đánh, đau chết mất!"

Nghe được từ dân đen, Hạ Hầu Huyền không vui nhíu mày, đợi đến lúc nhìn thấy vết thương máu chảy ra thì che vẻ không vui, thay vào đó là đau lòng và trìu mến, hắn khẽ thở dài một cái, nhìn bộ dạng nữgiả nam trang của nha đầu này, tất nhiên biết nàng muốn mình vui vẻ. CÒn có thể mong cái gì? Tất cả đều do hắn gây nghiệt, trên thế giới này còn có một nữ nhân có bộ dạng giống nàng ở cạnh mình, cũng là một an ủi!

Nhìn thần sắc không rõ của nam nhân yêu thương mình có thừa này, trong lòngLữ Lệ Hoa hơi hồi hộp, kinh hoảng thay thế ủy khuất, nàng bất an dò xét: "Huyền... ta... có phải ta làm sai cái gì không?" Nàng như chó con muốn được người yêu thương, ôm lấy cánh tay hắn, đáng thương nói: "Ngươiđừng không để ý đến ta, ngươi mau nói cho ta biết ta sai ở đâu, ta sẽđổi!" Thậm chí còn giơ tay thề đảm bảo.

Một nữ nhân như vậy dựavào ngươi, để ý ngươi, ngươi còn kén chọn cái gì? Hạ Hầu Huyền hơi thởdài, đưa tay nhẹ ôm lấy Lữ Lệ Hoa, ôn nhu trấn an: "Ta đưa ngươi đi bôithuốc!"

Nhìn nam nhân thường ngày lạnh lùng như băng, chỉ có ởtrước mặt mình mới lộ ra bộ dạng ôn nhu, trong lòng Lữ Lệ Hoa đắc ý, MộDung Thanh Y là cái gì? Dù là Hoàng Quý Phi, không phải vẫn phải gọi làhoàng thượng, chỉ có mình mới có thể gọi hắn là Huyền.

Nàng đưatay ôm lấy hông của Hạ Hầu Huyền, cọ xát vào ngực hắn, rất khéo léo gậtđầu, có điều nghĩ đến mình bị thương nhất định không thể bỏ qua như thế, nhất định phải khiến dân đen đó trả một cái giá thật lớn, nàng rưngrưng tố cáo: "Ta ủy khuất ngươi cũng không giúp ta, vừa rồi dân đen đócòn tuyên bó, nếu như lần sau gặp lại sẽ dùng roi đánh vào mặt ta!"

Nàng biết nơi Hạ Hầu Huyền quan tâm nhất chính là gương mặt này, nàng cũngvì mình có tư cách làm nũng, có một khuôn mặt giống hoàng hậu trước kia, nàng biết Huyền coi nàng là thế thân, nhưng vậy thì sao? Nàng có thểhưởng thụ quyền lợi tối cao, hưởng thụ phú quý mà đám thường dân hâm mộ, dù trước kia nàng là bảo bối trong tay cha mẹ, nhưng đặt trong hoàncảnh gia đình như vậy, nàng vẫn luôn hâm mộ những nữ nhân quanh năm cótrang phục mới để mặc, phát hiện đạt được nguyện vọng, nàng muốn baonhiêu quần áo mới đều có, trải qua cuộc sống giàu sang, sao nàng có thểcam tâm trở lại cuộc sống trước kia? Thế thân hay không thế thân, nàngkhông quan tâm, tiên hoàng hậu đã chết, như vậy nàng chính là bản gốc,sớm muộn gì nàng cũng sẽ ngồi lên ghế hoàng hậu!

Quả nhiên thânthể Hạ Hầu Huyền khựng lại, hắn kéo Lữ Lệ Hoa từ trong ngực ra, đưa taynắm lấy cằm nàng, ánh mắt híp lại, ánh mắt khi điêu khắc bị bao phủ bởivẻ lo lắng, ánh mắt nguy hiểm cảnh cáo: "Trẫm không quan tâm ngươi chơithế nào, tay tàn chân tàn cũng được, nhưng phải bảo vệ gương mặt nàythật tốt cho trầm, nếu có bất kỳ sơ suất nào thì ngươi cút về cuộc sốngbình dân của ngươi đi!"

Lữ Lệ Hoa hoảng hốt, vốn tưởng mình cógương mặt này, sẽ khiến hắn lo lắng, báo thù cho mình, nhưng lực trêncằm càng mạnh, khiến nàng tỉnh táo biết được, gương mặt này là bùa hộthân cho vinh hoa phú quý của mình, một ngày kia nếu gương mặt này bịphá hủy, nhưng vậy mình sẽ bị hắn coi như đồ bỏ đi!

Nhận thức này khiến lòng nàng lạnh băng, nhìn khuôn mặt anh tuấn phía trước, conngươi thâm thúy như hồ nước, sống mũi chắc chắn... nam tử có đại vị caoquý, lại hoàn mỹ giống như đóa hoa anh túc này, phu quân của nàng, nhưng không có gương mặt này thì nàng có gì!

Trong lòng nàng tự giễu,đây chính là nam nhân mình yêu, nếu gương mặt này quan trọng như thế,vậy nàng phải lợi dụng cho tốt, nàng nhất định phải khiến kẻ bắt nạtnàng trả giá thật lớn!

Nàng lập tức nặn ra mấy giọt nước mắt, ủykhuất tố cáo: "Cũng không phải nô tỳ muốn hủy dung, nữ nhân nào mà không muốn xinh đẹp, là dân đen kia tuyen bố muốn hủy dung nô tỳ, nên nô tỳmới sợ!" Nàng đưa tay kéo ống tay áo Hạ Hầu Huyền, làm nũng nói: "Huyện, giúp ta trừng trị nha đầu đó, xử lý nagf, được không... nếu không ta lo lắng, chỉ sợ có ngày gặp lại, ngươi không ở bên cạnh, vậy ta..."

Hạ Hầu Huyền buông tay đang nắm cằm nàng ra, bỏ qua phiền não trong lòng, lạnh lùng hỏi: "Ngươi bị đánh ở đây?"

Lữ Lệ Hoa vội vàng gật đầu, tức giận chỉ trích: "Nữ nhân đó là nha hoàncủa vương phủ, cái phủ hộ quốc này thật không để người khác vào mắt, một đứa nha hoàn cũng không nghe lời ta!" Nghĩ đến mình có hi vọng báo thù, trong mắt nàng lóe lên ánh sáng độc ác. "Huyền, nếu ngươi tìm đượcnàng, nhất định phải hành hạ nàng, để nàng chết thì quá lợi cho nàngrồi!"

Hạ Hầu Huyền nhìn nữ nhân trước kia hiểu chuyện, khéo léo,hiểu lòng người giờ đây lại xa lạ trước mắt, rõ ràng là cùng một gươngmặt, vì sao tính cách lại kém nhiều như vậy? Hắn biết không nên hi vọngquá xa vời, có thể giữ lại gương mặt này ở bên mình đến sau này, cũng là trời cao ban ơn cho mình rồi.

"Tốt nhất ngươi nên đi xử lý vếtthương cho tốt, chuyện còn lại để ta xử lý!" Hạ Hầu Huyền hơi không kiên nhẫn, nhấc chân chuẩn bị rời đi.

"Huyền... ngươi..." Lữ Lệ Hoasững sờ nhìn nam nhân mình dựa vào rời đi, không nghĩ đến Huyền lại muốn mình tự đi xử lý vết thương, trước kia dù mình chỉ bị chút vết thươngnhỏ, hắn cũng đau lòng kéo mình lại an ủi, nàng biết là vì gương mặt của mình, nhưng hôm nay mình không bị hủy dung, vẫn là gương mặt đó, tạisao vừa rồi nàng lại thấy sự chán ghét trong mắt Huyền?

Hạ HầuHuyền đột nhiên dừng lại, trong lúc Lữ Lệ Hoa kích động cho là vì mình,hắn xoay người lạnh lùng ném lại một câu cảnh cáo: "Bảo vệ tốt gương mặt này cho trầm!"

Lữ Lệ Hoa khẽ vuốt mặt mình, nhìn Hạ Hầu Huyềnngày càng đi xa, nàng đột nhiên phát hiện thứ đau nhất là tâm, nếu takhông thể lợi dụng gương mặt này chiếm được lòng ngươi, vậy ta sẽ dùnggương mặt này giành được vị trí nữ nhân quyền lực nhất quốc gia này!

Tư Nam Tuyệt không nghĩ đến mình ngồi ở bát giác lấu uống rượu, lại có thể thấy một màn thú vị như vậy, nhìn bóng đen ngày càng đi xa, hắn cảmthán một câu: "Sớm biết có ngày hôm nay lúc trước sao còn như vậy!" Mộtly rượu xuống bụng, hắn khẽ vuốt trán, đột nhiên cười một tiếng: "Xem ra ta phải lòng một con cọp cái!"

Bạch Phong lo lắng nói: "Chủ tử, hoàng thượng có thể gây sự với vương phi hay không?"

Gió mát thổi qua, Tư Nam Tuyệt đột nhiên đứng dậy, thu tầm mắt lại, khóemôi nhấc lên, nở một nụ cười kiên định: "Bổn vương sẽ bảo vệ nàng cảđời!"

Làn gió thơm trong vườn, Tần Hương Quân nhìn bức thư phụthân gửi đến, ngón tay nắm chặt thành quyền, đợi đến lúc xem xong, nàngvo lá thư lại thành một cục ném xuống đất, nghiêm giọng nói: "Ta cũngmuốn mang thai con của vương gia, nhưng mấy tháng nay, mỗi ngày vươnggia đều ở chỗ của vương phi, ta có thể làm sao?"

Thính Tuyết cũng cảm thấy không đáng cho chủ tử, dù sao chủ tử cũng là dòng chính củaThừa tướng, ban đầu chịu làm thiếp cũng là vì nghĩ đến vị trí đó còntrống, đợi một thời gian có thể lên làm chính, không nghĩ đến nửa đườnglại ngảy ra một Vân Tuyết Phi, cướp đi vị trí vương phi không nói, màđến cả tâm của vương gia cũng bắt đi rồi.

"Tiểu thư..." Thính Tuyết nhìn bốn phía, sau khi xác định không có ai, nàng nhỏ giọng nói: "Có cần cho người trừ Vân Tuyết Phi?"

" Ngươi cho rằng ta không muốn? Ngươi nên nhìn kết quả của Quan Tâm Liênvà Tống Thi Linh, một kẻ chết, một kẻ kết duyên, mặc dù Tống Thi Linhcòn sống, có lẽ sống còn khó chịu hơn chết!" Tần Hương Quân phân tíchtình thế trước mắt, sắc mặt âm trầm: "Vân Tuyết Phi không phải là kẻ dễđối phó, sơ ý một chút, chúng ta sẽ trả đủ!"

" Vân Tuyết Phi nàylớn lối như vậy, nói cho cùng là có vương gia bảo vệ và cưng chiều,chúng ta bắt đầu hạ thủ từ Vương Gia đi, nếu như tiểu thư có được sủngái của, vậy không phải mười Vân Tuyết Phi cũng không phải là uy hiếp!"Thính Tuyết đặt ánh mắt hy vọng lên người tiểu thư mình, thật ra thì Vân Tuyết Phi không phải là vấn đề, chỉ cần giải quyết Vương Gia, tất cảđều dễ nói chuyện.

Sau khi Tần Hương Quân nghe xong, sắc mặt càng thêm khó chịu, ánh mắt tức giận nhìn về phía nha hoàn coi thường tìnhhình: "Ngươi cố ý phải không? Ngươi biết rõ hiện tại cũng Vương Giakhông thèm liếc đến ta, trong lòng đều là con tiện nhân Vân Tuyết Phikia, ngươi còn muốn xát muối lên vết thương của ta!" Nếu như nha hoàntrước mắt không phải là người lớn lên cùng mình, nàng thật hoài nghi cóphải nàng bị người thu mua tới đả kích mình hay không.

Thính Tuyết biết sai cúi đầu nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, tiểu thư, ta không phải cố ý!"

" Không thể đến gần Vương Gia, không chiếm được sủng ái của vương gia,vậy năm nào tháng nào binh phù mới có thể tới tay!" Tần Hương Quân lolắng đi tới đi lui, nghĩ đến dặn dò trong thư của phụ thân, nàng thậthối hận lúc ấy viết thư cho cha nói cho hắn biết mình đã là người củavương gia, hiện tại Vương Gia không động vào mình, chính mình làm thếnào nói rõ với phụ thân tình hình này? Không chiếm được ủng hộ của vương gia, cũng không có binh phù, vậy làm sao đại kế của phụ thân có thể ápdụng?

" Nếu không?" Ánh mắt Thính Tuyết đột nhiên chợt lóe, ngẩng đầu hưng phấn nhìn chủ tử mình: "Tiểu thư, chúng ta có thể tiếp tụctặng bạc cho vương phi!"

Bạc? Tần Hương Quân dừng bước lại, ánhsáng trong mắt lóe lên, đột nhiên cười nói: "Đúng vậy... tặng bạc! Vương phi yêu tiền, từng bán lần đầu tiên của Vương Gia, có thể có lần thứhai, lần thứ ba..." Lần này mình nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, trảnhthủ mang thai con của vương gia, giánh được tâm của vương gia, lấy đượcbinh phù!