Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên

Chương 97: Tranh chấp + trả thù



Quan sát bốn phía một chút, những người trong Hàm Tiếu Các đã dần tản đi, tiểu nhị cũng biến mất không thấy tăm hơi, Vân Yên khẽ nhíu mày, xem ra suy đoán của nàng không sai, thật không ngờ tay Dạ Mị đã duỗi đến nơi này, hắn đã an bài xong người cùng nàng diễn tuồng vui này rồi, có điều, nàng không nghĩ tới hắn dẫn cả Mộ Thanh Viễn tới đây, xem ra nàng phải đánh giá lại thực lực của hắn lần nữa.

"Yên, bên này quá loạn, bổn vương đưa ngươi về trước." một giọng nam bên cạnh đột nhiên vang lên.

Nghe vậy, suy nghĩ của Vân Yên cũng bị kéo trở về, nàng nhìn người đứng bên cạnh, cười nói: "Đa tạ Tứ vương gia, thấy tình hình vừa rồi chắc là ngài cũng phải bận rộn xử lý đại sự, Vân Yên cũng không muốn vì mình mà làm trễ nãi chuyện của ngài." Nói xong, nàng nhu thuận cúi thấp đầu.

Nhìn cô gái bên cạnh, bộ dáng nàng yên tĩnh cúi đầu, khiến trong lòng hắn nhẹ nhõm không ít, hắn không thích những cô gái ồn ào, cô gái trầm tĩnh như u lan giống nàng mới xứng đứng bên cạnh hắn. Hơn nữa, chính khí chất lạnh lùng cao ngạo đó khiến hắn rung động, thật tốt, cô gái như vậy nên thuộc về hắn.

"Đã vậy, ta sẽ phái người đưa ngươi trở về." Ánh mắt Mộ Thanh Viễn nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, ôn nhu nói.

Vân Yên ngẩng đầu, mắt lạnh nhìn hắn, nàng khẽ mỉm cười nói: "Tứ vương gia không cần lo lắng, ta đã quen thuộc đường xá ở kinh thành rồi, sẽ không có việc gì, ngược lại là ngươi, mấy ngày nay chắc hẳn rất bận. Ta không có năng lực làm gì cho ngươi, chỉ mong ngươi có thể tự chăm sóc tốt bản thân, như vậy ta cũng yên tâm."

Nghe nàng nói vậy, Mộ Thanh Viễn không khỏi có chút xúc động, hắn cười nói: "Yên Nhi yên tâm, chờ chuyện này kết thúc, bổn vương nhất định cưới ngươi vào cửa."

"Ừ, thần nữ đi trước." Vân Yên cười nhạt một tiếng, không có biểu hiện cảm xúc gì nhiều, hành lễ với hắn rồi xoay người rời đi.

"Yên..." Mộ Thanh Viễn khẽ hô một tiếng nhưng người phía trước không có ý dừng lại.

Nhìn bóng lưng Vân Yên, Mộ Thanh Viễn cau mày, nghe hắn cam đoan như vậy không phải nàng nên vui mừng hớn hở cảm ơn hắn sao? Tại sao lại hời hợt như thế, hắn muốn gọi nàng lại nhưng hình như không có lý do gì, nàng giữ khoảng cách với hắn là muốn nói cho hắn biết, hành động của hắn quá chậm sao?

Đúng lúc này, Tiêu Tịnh đi vào, nhìn thấy ánh mắt mất hồn của Mộ Thanh Viễn, trong lòng hắn không khỏi trầm xuống, vừa rồi hắn đi vào nhìn thấy Vân Yên, chẳng lẽ là vì Vân Yên sao? Gần đây hình như Tứ vương gia có chút không tập trung.

"Tứ vương gia, đã áp giải Dương Ngạo vào thiên lao rồi, bây giờ ngài có muốn vào cung không?" Tiêu Tịnh bước tới hành lễ với Mộ Thanh Viễn, nói.

Mộ Thanh Viễn phục hồi tinh thần, nhìn Tiêu Tịnh một cái, lạnh nhạt nói: "Vào cung!" Nói xong, hắn phất tay đi thẳng ra cửa, Tiêu Tịnh đi theo phía sau.

Ra khỏi Hàm Tiếu Các, Vân Yên thở phào một hơi, chuyện này cuối cùng cũng có manh mối rồi, bây giờ Dương Ngạo đã bị bắt, nàng cũng coi như buông xuống tảng đá lớn trong lòng, có điều mỗi ngày đều phải diễn trò trước mặt Mộ Thanh Viễn khiến nàng rất không thoải mái. Nàng nhìn bốn phía, cũng không biết nha đầu Bích Thủy kia về phủ chưa.

Nhìn thấy Linh Lung Các cách đó không xa, Vân Yên hơi dừng chân, mấy ngày nay nạn dân tập trung trước cửa Linh Lung Các khá nhiều, chắc là bọn Thu Diên cố ý làm vậy để dễ trợ giúp bọn hắn hơn. Đã mấy ngày không gặp các nàng rồi, hôm nay rảnh rỗi có thể vào gặp một chút.

Đi được mấy bước, Vân Yên nghe được một trận ồn ào, nàng khẽ nhíu mày, thanh âm này từ trong Linh Lung Các truyền tới.

"Không được đụng vào cái này!" Thu Diên chỉ vào một mảnh ngọc bội Thanh Loan trong tay một cô gái mặc y phục xanh nhạt, lớn tiếng nói.

"Vương gia, người ta muốn lấy ngọc bội này, ngươi xem, miếng ngọc này thật tốt a." Nàng kia dựa vào trong ngực một nam tử, nũng nịu nói.

Nhìn ngọc bội trong tay cô gái, Thu Diên chau mày, nói: "Miếng ngọc này không bán!" Đây chính là ngọc bội tiểu thư thích nhất, hơn nữa đó còn là do mẫu thân tiểu thư để lại, năm đó vì Linh Lung Các mới khai trương, ngọc thạch tinh mỹ trong tiệm không nhiều cho nên mới đặt miếng ngọc này ở đây. Hơn nữa còn để bảo vệ bình an cho Linh Lung Các!

Mộ Cảnh Nam cười khẽ, cưng chiều nhìn Như Hà, nói: "Ngươi thích cái gì cũng được, phàm là những thứ ngươi thích, bổn vương đều mua hết cho ngươi. Miếng ngọc này, bổn vương muốn!" Câu nói kế tiếp rõ ràng là nói với Thu Diên.

"Có thật không? Đa tạ vương gia." Như Hà cầm ngọc bội trong tay, vẻ mặt vui mừng.

Nghe đối thoại của bọn họ, Thu Diên nóng nảy, nàng trực tiếp tiến lên đoạt lại ngọc bội kia, ánh mắt lạnh lùng quét qua: "Mặc kệ thế nào, miếng ngọc này không thể bán!" Nói xong, nàng lui qua một bên cảnh giác nhìn hai người trước mặt.

"Vương gia, sao lại như vậy, nàng dám đoạt ngọc bội của ta, ngài phải làm chủ cho ta a." Như Hà nũng nịu nói, vẻ mặt tràn đầy uất ức.

Thu Diên nắm thật chặt miếng ngọc, bất mãn nói: "Đây rõ ràng là ngọc của Linh Lung Các, chúng ta nói không bán chính là không bán."

"Vương gia, người ta muốn có miếng ngọc bội kia!" Như Hà nũng nịu nói, khó khăn lắm hôm nay Vương gia mới đồng ý yêu cầu của nàng, như vậy vương gia mới có thể nhớ tới nàng, hơn nữa đồ vật nàng xem trọng, đương nhiên là muốn lấy được, nếu không làm sao làm nữ nhân của Lục vương gia.

Mộ Cảnh Nam nhẹ nhàng nâng cằm, trên mặt hiện lên nụ cười cợt nhã: "Không nghe thấy nữ nhân của bổn vương nói thích sao?"

Nữ nhân của bổn vương? Như Hà khẽ nhếch môi, vương gia nói nàng là nữ nhân của hắn, vẻ mặt nàng nháy mắt tươi cười rạng rỡ, tinh thần phấn chấn.

Bên cạnh, Hạ Ca nhìn một màn trước mắt, trong lòng không khỏi thầm than, người này thật giống Mộ Chiêu Dương, nàng ta mới đi không lâu hiện tại lại tới một người, thật là không có ngày nào được yên tĩnh a. Nàng nhìn Mộ Cảnh Nam, không phải hắn là vị hôn phu của công tử sao? Vì sao lại đi chung với một nữ tử khác, hơn nữa nghe Bích Thủy nói hắn cũng không tệ lắm, nhưng hôm nay nàng thấy cũng không phải như thế, xem ra tin đồn ngoài phố không giả, Lục vương gia này phong lưu thành tính, e là không phải người thích hợp với công tử.

"Lục vương gia, chẳng lẽ ngươi muốn giành ngọc bội này hay sao?" Thu Diên nắm chặt ngọc bội trong tay, lạnh giọng nói.

Mộ Cảnh Nam khẽ lắc đầu nhìn Thu Diên, cười nói: "Ngươi có thấy bổn vương đoạt đồ của người khác sao? Bổn vương chỉ mua mà thôi!"

"Nhưng chúng ta không bán!" Thu Diên lập tức cự tuyệt.

Có Mộ Cảnh Nam giúp một tay, nhất thời Như Hà khí thế ngất trời, cười lạnh nói: "Một tỳ nữ như ngươi mà dám nói như vậy, nhìn một chút xem ngươi đang nói chuyện với ai, ngươi cho rằng nói không bán là được sao?"

"Những người hoàng gia các ngươi đúng là ngang ngược càn rỡ, không bán các ngươi liền náo loạn, thật là mất hết thể diện hoàng thất." Nhớ tới cảnh tượng Mộ Chiêu Dương lần trước, không phải cũng giống thế này sao? Nhưng quan trọng nhất là Mộ Cảnh Nam dẫn người tới nháo, không phải hắn là vị hôn phu của công tử sao? Không ngờ công tử lại có hôn ước với loại người khiến người khác khinh thường như thế.

Vân Yên đứng trước cửa Linh Lung Các nghe đối thoại bên trong, nàng nhẹ nhàng vịn khung cửa, khẽ mỉm cười, hắn như vậy mới là Lục vương gia giống ngày xưa, không có bộ dáng như lúc xuất hiện trước mặt nàng. Tuy số mệnh bọn họ giống nhau nhưng cuối cùng mỗi người vẫn có cuộc sống riêng.

"Thì ra Thất công tử dạy dỗ ra một nô tỳ như người a, vậy thì thanh danh của Linh Lung Các cũng là nói suông rồi." Như Hà vặn khăn tay, cười lạnh nói.

Thu Diên đang muốn tiến lên lý luận lại bị Hạ Ca lắc đầu ngăn cản, lúc này Thu Diên mới thôi.

Hạ Ca tiến lên phía trước, nhìn Mộ Cảnh Nam và Như Hà, nói: "Ta không biết vị cô nương này nói Linh Lung Các chỉ có hư danh là ý gì nhưng thiên hạ này không ai không biết ngọc thạch của Linh Lung Các chúng ta là hàng thật giá thật, không lừa già gạt trẻ. Hôm nay miếng ngọc cô nương nhìn trúng thật sự không thể bán, huống chi thuận mua vừa bán, chúng ta không bán cũng chẳng có gì sai, cô nương nói chuyện nên cẩn thận một chút. Linh Lung Các chúng ta không phải dễ bắt nạt." Nói tới đây, sắc mặt nàng nháy mắt trở nên âm lãnh.

"Ngươi..." Như Hà vung tay áo, tức giận nói, người này cũng giống như Vân Yên, làm người ta chán ghét.

Mộ Cảnh Nam vịn vai Như Hà, hắn tiến lên một bước, nhìn Hạ Ca, dung nhan yêu nghiệt hiện lên một tia uy hiếp: "Nếu bổn vương nói không thể không mua thì sao?"

"Chúng ta không bán!" Thu Diên gần như muốn nổi điên với đôi cẩu nam nữ này, lại dám uy hiếp bọn họ, không có cửa đâu.

Đúng lúc này có một thanh âm bên ngoài truyền đến: "Thật hiếm khi thấy Lục vương gia thích một miếng ngọc bội như thế, ta thấy Linh Lung Các bỏ những thứ yêu thích bán cho Lục vương gia cũng chưa hẳn là không thể, dân không đấu với quan, huống chi vị này lại là Lục vương gia cao cao tại thượng." Một thân ảnh màu tím đột nhiên xuất hiện ở cửa.

Nhìn người tới, Hạ Ca và Thu Diên liền biến sắc, miệng các nàng khẽ nhếch, là công tử! Nhưng cuối cùng vẫn nhịn không gọi ra.

"Vân Yên, làm sao ngươi biết chỗ này?" Nhìn Vân Yên, Như Hà cảnh giác nói, nàng vô thức túm lấy y phục Mộ Cảnh Nam. Khó khăn lắm Lục vương gia mới đồng ý đi với nàng, không thể bị Vân Yên đoạt đi.

Vân Yên mỉm cười đi vào, cười nhạt nói: "Ta cũng chỉ tình cờ đến đây xem có thích miếng ngọc nào không thôi, thật không nghĩ tới sẽ đụng phải Lục vương gia và cô nương."

Thật sự là tình cờ sao? Quan sát vẻ mặt Vân Yên cũng không giống nói xạo, có điều, hôm nay Lục vương gia đi cùng nàng, Vân Yên chỉ có thể nhận mệnh, huống chi, nàng còn muốn đưa nàng ta một đại lễ, coi như nàng muốn ngông cuồng, đến lúc đó cũng không có cơ hội. Vừa nghĩ thế, nàng khẽ yên lòng.

Mộ Cảnh Nam nhìn khuôn mặt tươi cười của Vân Yên, hai hàng lông mày cứng ngắc, không nhìn ra biểu tình.

Vân Yên đi lên phía trước nhìn Thu Diên, khẽ gật đầu nói: "Ta có thể vào trong chọn một miếng ngọc bội không?" Ngay sau đó nàng hơi vuốt cằm, đi tới cái khay bên trong chọn ngọc bội.

Như Hà nhìn Thu Diên, nói: "Ngọc bội, ngươi có bán hay không?"

Thu Diên cau mày, vừa rồi công tử gật đầu với nàng ý là ngọc bội này có thể bán đi, nhưng mà đây chính là ngọc bội gia truyền của tiểu thư, sao có thể bán cho nữ nhân này. Nhưng lời của tiểu thư trước giờ không cho phép người khác hoài nghi. Nghĩ tới đây nàng tiến lên nhìn Mộ Cảnh Nam, nói: "Miếng ngọc này giá ba nghìn lượng, một đồng cũng không được thiếu."

Đoạt lấy ngọc bội trong tay Thu Diên, Như Hà cười lạnh nói: "Ngươi sợ vương gia không có tiền cho ngươi chắc?! Thật là buồn cười!" Nói xong, nàng tự nhiên đi xung quanh ngắm nghía.

Thu Diên hừ lạnh một tiếng, lui sang một bên, nhìn nàng, lại cảm thấy Mộ Chiêu Dương vẫn dễ nhìn hơn.

Đúng lúc này, một thanh âm thanh lệ vang lên: "Màu sắc miếng ngọc bội này rất tốt, ta muốn một khối phỉ thúy thượng đẳng, ngọc bội của ta lúc trước không cẩn thận bị mất, ta muốn mua ngọc bội này!" Từ trong khay ngọc bội, Vân Yên lấy ra một mảnh ngọc bội màu sắc oánh nhuận, nói với Hạ Ca.

Như Hà nhìn ngọc bội trong tay mình, lại nhìn ngọc bội trong tay Vân Yên, ánh mắt khẽ đảo, nàng trầm mặc một lát, bước nhanh về phía trước cướp ngọc bội trong tay Vân Yên.

"Này, ngươi làm gì đó?" Thu Diên thấy vậy, lớn tiếng nói.

"Ta muốn miếng ngọc bội này!" Nói xong, nàng ném miếng ngọc bội Thu Diên đưa vào trong khay, trong tay cầm miếng ngọc bội Vân Yên nhìn trúng.

"Ngươi..." Thu Diên giận đến toàn thân phát run, sao trên đời lại có loại nữ nhân như vậy, rõ ràng là muốn đối nghịch với tiểu thư, ngược lại, Hạ Ca bên cạnh khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng kéo Thu Diên một cái ý bảo nàng không nên vọng động, tất cả đều giao cho công tử.

Nhìn ngọc bội trong tay Như Hà, Vân Yên cười nhạt nói: "Không phải cô nương thích miếng ngọc bội kia sao? Tại sao bây giờ lại muốn ngọc bội ta nhìn trúng? Như vậy có chút giống như đoạt đồ của người khác."

"Cái gì mà đoạt đồ của người khác, ngươi cũng chưa mua nó, trước khi ngươi mua được, ai cũng có quyền mua nó." Nói xong, nàng đi tới trước mặt Mộ Cảnh Nam, nũng nịu nói, "Vương gia, ta thích miếng ngọc bội này."

Mộ Cảnh Nam khẽ cười, cưng chiều nói: "Chỉ cần ngươi thích Bổn vương nhất định mua cho ngươi." Nói xong, hắn nhìn Thu Diên, lạnh nhạt nói, "Bổn vương sẽ phái người đưa bạc đến cho các ngươi." Hắn nhìn Vân Yên, khóe miệng khẽ cong lên, nàng quả thật rất thông minh! Sau đó, hắn ôm bả vai Như Hà đi ra ngoài.

Nghe vậy, Như Hà quay đầu nhìn về phía Vân Yên, cười hả hê, rồi nhìn Thu Diên một cái, nói: "Vậy thì đa tạ Tam tiểu thư chịu bỏ những thứ yêu thích rồi." Nói xong, nàng đi theo Mộ Cảnh Nam ra ngoài.

Nhìn hai người biến mất ở cửa Linh Lung Các, Thu Diên lập tức đem ly trà trên quầy ném xuống đất, nhìn mảnh sứ vỡ tan dưới đất, nàng tức giận nói: "Tại sao bán cho nàng, thật tức chết đi được, nữ nhân này còn làm người ta chán ghét hơn cả Mộ Chiêu Dương."

Hạ Ca bất đắc dĩ lắc đầu, nàng vịn bả vai Thu Diên, cười nói: "Ngươi a, tức cái gì chứ, còn ném loạn đồ trước mặt tiểu thư, quá không có quy củ rồi."

Lúc này Thu Diên mới chú ý tới Vân Yên vẫn còn ở đây, nàng vội vã nói: "Tiểu thư, ta... ta không cố ý."

Vân Yên khẽ lắc đầu, cầm miếng ngọc bội gia truyền trong khay lên, nhìn Thu Diên, cười nói: "Ngươi xem, không phải đã bảo vệ được miếng ngọc này sao?"

Nhìn miếng ngọc trong tay Vân Yên, Thu Diên sững sờ, đúng vậy a, miếng ngọc này đã được bảo vệ, nàng, tại sao nàng không chú ý tới.

"Ngươi a, khó trách bình thường hay đi với Bích Thủy, tính tình này thật giống nàng." Hạ Ca trêu ghẹo nói, "Ở bên cạnh tiểu thư nhiều năm như vậy mà ngay cả ý tứ của tiểu thư cũng không nhìn ra, là tiểu thư cố ý khiến nữ nhân kia nhìn trúng ngọc bội đó."

Nghe Hạ Ca giải thích, Thu Diên bừng tỉnh hiểu ra, ánh mắt tràn đầy sùng bái nhìn Vân Yên: "May là có tiểu thư ở đây, nếu không hôm nay đã không giữ được ngọc bội này."

Nhìn ngọc bội trong tay, Thanh Loan phía trên được khắc rất sống động, năm đó mẫu thân giao cho nàng trước khi chết, hi vọng nó có thể bảo hộ nàng bình an. Nhưng mấy năm nay ở ngoài, nàng đã nhiều lần suýt chết. Nếu miếng ngọc này thật sự phù hộ nàng, nàng càng hi vọng nó có thể phù hộ mọi người, cho nên lúc mới xây dựng Linh Lung Các nàng mới đặt miếng ngọc này ở đây. Coi như là cho mình một chút an ủi, quan trọng nhất là nàng không muốn khi mình chết đi, miếng ngọc này rơi vào tay người khác.

"Cũng chỉ là vậy ngoài thân thôi, nếu thật sự gặp người hữu duyên, bán cho hắn cũng không sao." Vân Yên nhìn Thu Diên, lạnh nhạt nói.

Thu Diên sững sờ, vật ngoài thân? Đây chính là bảo vật gia truyền của tiểu thư a, sao có thể dễ dàng bán cho người khác. Nhưng nàng còn chưa suy nghĩ nhiều, Hạ Ca đã tiếp lời: "Tiểu thư, Lục vương gia này, hắn..."

"Đúng vậy a, tiểu thư, Lục vương gia đó hoa tâm như vậy..." Thu Diên cau mày lẩm bẩm.

Vân Yên liếc nhìn Hạ Ca cùng Thu Diên, hai nha đầu này đúng là một mực quan tâm chuyện của nàng a, nàng cười nói: "Được rồi, các ngươi không cần lo lắng cho ta, người ta gả cũng không phải hắn, lần này chúng ta trở về kinh thành cũng không phải để tìm phu quân cho ta, nhưng mà nhìn hắn như vậy trong lòng ta cũng yên tâm rồi." Nói tới đây, nàng vô thức nhìn về phía cửa, vừa rồi nàng không nhìn hắn, mà nàng cũng có cảm giác hắn không nhìn nàng, như thế rất tốt.

Yên tâm? Hạ Ca giật mình, nàng không khỏi nhìn Vân Yên một cái, mặc dù vừa rồi tiểu thư đối với Lục vương gia làm như không thấy nhưng không biết vì sao nàng cảm thấy tiểu thư cố ý làm vậy. Chẳng lẽ thật sự như Bích Thủy nói, tiểu thư thích Lục vương gia? Nhưng mà một nam tử như vậy sao có thể đáng để tiểu thư thích đây?

"Đúng rồi, gần đây Lý Minh Hòa có đến không?" Vân Yên đổi đề tài, nhìn Thu Diên, cười nói.

Thấy đề tài chuyển qua mình, Thu Diên lập tức đỏ mặt, nàng vặn vặn quần áo, nhỏ giọng nói: "Hắn có tới hay không thì có liên quan gì ta đâu?"

"Thật không liên quan sao? Ta lại thấy mấy ngày nay người nào đó mất ăn mất ngủ a." Hạ Ca sao có thể bỏ qua cơ hội trêu ghẹo Thu Diên được.

"Các ngươi, các ngươi... ta không nói chuyện với các ngươi." Thu Diên bụm mặt, đưa lưng về phía họ.

"Cũng sắp 19 tuổi rồi, là lúc nên lập gia đình." Vân Yên nhịn cười nói, sau đó ánh mắt nhìn sang Hạ Ca, "Không riêng gì Thu Diên, ngươi cũng thế."

Thấy đề tài chuyển qua mình, Hạ Ca cũng ngượng ngùng theo, từ từ cúi thấp đầu xuống.

"Nếu như có người trong lòng thì nên hảo hảo quý trọng mới đúng." Vân Yên cười nói.

Người trong lòng? Ánh mắt Hạ Ca lóe lên, nam tử trong trí nhớ kia giống như cơn gió lướt qua, nhưng bọn thực sự quá xa, khoảng cách giữa bọn họ quá xa.

"Hạ Ca, ngươi đang nghĩ cái gì?" Vân Yên thấy Hạ Ca có chút mất hồn, không khỏi hỏi.

Thu Diên dĩ nhiên muốn báo thù một phen, nàng cười nói: "Nhất định là nghĩ tới như ý lang quân của nàng."

"Nha đầu này, để xem ta có lột da miệng ngươi ra không." Hạ Ca đuổi theo muốn đánh Thu Diên, Thu Diên nhanh chóng chạy trốn, vừa chạy vừa cười nói: "Hạ Ca tư xuân, Hạ Ca tư xuân..."

Nhìn hai người ầm ĩ cãi nhau, Vân Yên cười khẽ, Linh Lung Các này thật ấm áp, có điều, cũng không biết nàng có thể xem được bao lâu.

Nhớ tới bộ dáng Mộ Cảnh Nam cùng Như Hà thân mật, quả thật chói mắt, rất giống ngày thường, như thế cũng tốt, nhưng mà tâm nàng mơ hồ có chút đau, nàng nhẹ nhàng vỗ ngực, từ từ ra khỏi Linh Lung Các.

Sau khi rời khỏi Linh Lung Các, trong một ngõ hẻm, Như Hà vẫn kéo tay Mộ Cảnh Nam, nàng nhìn ngọc bội trong tay, càng nhìn càng hài lòng, cuối cùng nàng cũng cướp được đồ trong tay Vân Yên, không, không chỉ là miếng ngọc này, ngay cả Lục vương gia cũng là của nàng.

Trong lúc nàng đang trầm tư, đột nhiên có một bàn tay gỡ tay nàng ra khỏi khuỷu tay Mộ Cảnh Nam, nàng lập tức hồi phục tinh thần, kinh ngạc nhìn người bên cạnh.

"Lục vương gia..."

"Tuồng này diễn xong rồi, thứ ngươi muốn bổn vương đã mua cho ngươi, thậm chí cả chuyện để nàng thấy được ta và ngươi đi cùng nhau." Mộ Cảnh Nam nhìn Như Hà, lạnh nhạt nói, trong mắt hoàn toàn không có bóng dáng nàng.

Diễn tuồng, thì ra tất cả chỉ là diễn mà thôi! Ngọc bội trong tay vô thức rơi xuống đất, sao nàng lại quên mất tất cả những thứ này ngay từ đầu đều là một tuồng kịch, nàng chỉ đang giúp hắn che giấu mục đích của hắn.

"Vương gia, ngài đồng ý đi cùng ta là để Tứ vương gia tin tưởng ngài chưa từng đến Hàm Tiếu Các sao? Chẳng lẽ ngài không có chút tình cảm nào với Như Hà sao?" Như Hà cắn chặt môi, trong mắt có lệ, nàng đúng là vẫn muốn hỏi câu này.

Mộ Cảnh Nam cười lạnh nhìn Như Hà, nói: "Tình cảm? Trên đời này người đáng giá để bổn vương yêu cho tới bây giờ chỉ có một người. Bổn vương đã thỏa mãn yêu cầu của ngươi rồi, nàng cũng tin bổn vương và ngươi cấu kết với nhau, ngươi cũng nên vừa lòng."

Vừa lòng? Tim hắn không có nàng, nàng phải vừa lòng thế nào?

Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Mộ Cảnh Nam, trong mắt hắn không có chút ý tứ niệm tình cũ nào, cho tới giờ nàng vẫn chỉ là một quân cờ mà thôi. Tại sao Vân Yên không giống vậy, tại sao Vân Yên có thể được hắn đối đãi khác biệt.

"Vân Yên có cái gì tốt, nàng ta có xinh đẹp bằng ta sao? Nàng ta có yêu ngài sao? Trong lòng nàng ta cho tới bây giờ vẫn không có ngài, vừa rồi nàng cũng không có thái độ gì. Nàng nên giống như ta, chỉ là một quân cờ, nhưng ngài lại động lòng với một quân cờ, có điều ngài chịu buông tha kế hoạch của mình sao? Nếu không, tại sao ngài lại muốn Vân Yên hiểu lầm? Thật ra trong lòng ngài cũng không xác định, cho nên chỉ có ta, chỉ có ta mới là người thích hợp với ngài nhất." Vẻ mặt Như Hà có chút cuồng loạn nhìn Mộ Cảnh Nam.

Nghe vậy, sắc mặt Mộ Cảnh Nam run lên, lạnh giọng nói: "Câm mồm, chuyện của bổn vương còn chưa tới phiên ngươi quơ tay múa chân, không có việc gì thì đừng xuất hiện trước mặt bổn vương." Nói xong, hắn bay thẳng về phía trước.

Không phải ngươi yêu Vân Yên sao? Ta thật muốn nhìn một chút, một Vân Yên tàn hoa bại liễu, ngươi vẫn thích sao? Như Hà lau khô nước mắt, nhìn bóng dáng phía trước, cười lạnh liên tục.