Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên

Chương 100: Giãy giụa + xuất hiện



Bích Vân Các.

Trong phòng, đèn dầu sáng rỡ, Vân Nguyệt hớp một ngụm nước trà, trong mắt lóe lên tia ác độc, nàng đặt ly xuống, nhìn Liễu Tịnh Lâm bên cạnh, cười âm hiểm nói: "Mẹ, ngài nói hiện tại trong Biện Hiên Các là quang cảnh thế nào?"

"Nha đầu này, một cô nương chưa lấy chồng, nói cái gì đó." Liễu Tịnh Lâm nghe nàng nói thế, không khỏi trách cứ, nhưng trên mặt vẫn tươi cười.

Vân Nguyệt cũng không để ý, nàng cầm cây kéo trên bàn, sờ bấc đèn một chút, gian phòng càng trở nên sáng hơn, nàng cười lạnh nói: "Chỉ cần Vân Yên không thoải mái, trong lòng ta nhịn không được vui sướng. Cái gì khuê các, cái gì nữ tắc, toàn bộ ta đều không để ý."

Liễu Tịnh Lâm đứng dậy, đi tới sau lưng Vân Nguyệt, đặt tay lên vai nàng, trong mắt thoáng qua một tia kiên định, nhỏ giọng nói: "Yên tâm, chỉ cần ngươi muốn, mẹ cũng sẽ cho ngươi."

Suy nghĩ một chút, Vân Nguyệt đặt cái kéo xuống, quay đầu nhìn Liễu Tịnh Lâm, hỏi: "Mẹ, khi nào chúng ta nên tìm cha qua, thậm chí là mời Tứ vương gia đến." Ánh mắt nàng có chút chờ mong, chỉ cần để Tứ vương gia chứng kiến cảnh Vân Yên rên rỉ dưới thân mấy tên ăn xin kia, hắn còn thích nàng sao? Lúc đó Vân Nguyệt nàng mới xem như thắng lợi.

Nghe thế, Liễu Tịnh Lâm lại trầm mặc, nàng đứng thẳng dậy, đi tới đi lui trong phòng nhưng không nói lời nào, bộ dạng này khiến Vân Nguyệt lo lắng.

"Mẹ, người đang suy tính cái gì, chỉ cần Tứ vương gia thấy một màn như vậy, đến lúc đó hắn sẽ không cưới Vân Yên." Vân Nguyệt đứng lên, phất phất tay áo, không nhịn được nói.

Liễu Tịnh Lâm thở dài, vẻ mặt có chút băn khoăn, nàng nhìn Vân Nguyệt, tức giận nói: "Sao ngươi không nghĩ, hiện tại đã trễ thế này, ngươi cảm thấy bây giờ đi mời Tứ vương gia được sao? Không chừng người ta còn cho là chúng ta hãm hại Vân Yên đấy."

"Vậy phải làm thế nào? Nếu không mời Tứ vương gia tới đây, chỉ có cha thấy thì có ích gì, cha chưa chắc sẽ giúp chúng ta." Vân Nguyệt bĩu môi nói.

Nghe Vân Nguyệt nói vậy, Liễu Tịnh Lâm không khỏi cười nói: "Ngươi a, hiện tại mới thông minh được chút. Nếu cha ngươi thật sự thấy được chuyện Vân Yên thất thân, hắn sẽ giấu giếm để giữ thể diện đi." Nghĩ tới đây, nàng quyết định, "Đã như vậy, đúng là cần Tứ vương gia tới đây một chuyến. Nhưng mà hắn có tới hay không cũng không chắc a. Huống chi Tướng phủ cách hoàng cung một đoạn đường..." Nói tới đây, nàng lắc đầu, cách này không được.

"Mẹ, không phải còn có Như Hà sao?" Ánh mắt Vân Nguyệt quỷ dị.

Liễu Tịnh Lâm cưng chiều nhìn bộ dáng Vân Nguyệt, cười nói: "Nha đầu này, cái gì cũng muốn, còn nhắc nhở mẹ."

"Mẹ, mấy thứ này không phải nữ nhi cũng học theo ngài sao." Vân Nguyệt khoác tay Liễu Tịnh Lâm, nói tiếp, "Lúc Tứ vương gia đến, chúng ta sẽ mời Tứ vương gia đến Biện Hiên Các, lúc đó ta muốn Vân Yên cả đời không ngóc đầu dậy được. Ha ha ha..." Nói xong, nàng cười như điên, Vân Yên sao có thể là đối thủ của nàng.

Hoàng cung, Tường Thiên Cung.

Trong điện, đèn dầu vẫn sáng rực, không thấy bóng dáng bọn thái giám nô tỳ đâu, một nam tử mặc cẩm bào vàng nhạt đứng bên cạnh bàn, trong tay cầm một bức tranh, trên bàn chồng chất một xấp công văn cần phê duyệt.

Nhìn người trong bức họa, tim hắn cũng trở nên an tĩnh, nụ cười của nàng như có như không, thần thái như gần như xa, ngoảnh đầu thùy mị. Nhìn vết bớt lớn bằng ngón tay cái trên mặt nàng, mọi người đều nói nó xấu xí nhưng hắn lại không cảm thấy vậy. Nếu không phải nhờ vết bớt này, chỉ sợ hắn cũng không nhận ra nàng là nữ tử ngày đó gặp trên đường.

Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên: "Hiện giờ Tứ vương gia thật nhàn nhã a, cầm một bức họa nhìn cả một nén nhang, ta rất tò mò bức tranh này vẽ cái gì có thể hấp dẫn lực chú ý của ngài như thế."

Nghe thanh âm này, Mộ Thanh Viễn ngẩng đầu nhìn về phía cửa, ở đó có một bóng người màu đen đột nhiên xông vào.

"Người nào?" Mộ Thanh Viễn nhíu chặt mày, nhìn bóng đen kia, lạnh giọng hỏi, hắn nhướng mày, hô lên: "Người tới..."

Người áo đen vừa vào liền đóng cửa lại, nàng nhìn về phía Mộ Thanh Viễn làm một động tác đừng lớn tiếng, khóe miệng cong lên, cười nhạt nói: "Nếu Tứ vương gia kêu người tới, trò chơi này không thể tiếp tục rồi."

Trong lòng Mộ Thanh Viễn trầm xuống, lạnh lùng nói: "Có ý gì, rốt cuộc ngươi là ai?"

Người áo đen nhìn Mộ Thanh Viễn, cười nói: "Ta là ai có quan trọng không? Có điều ngài không muốn biết người trong bức tranh hiện giờ đang làm gì sao?"

Nghe người nọ nhắc tới bức họa, Mộ Thanh Viễn vô thức nhìn bức họa trong tay, Vân Yên? Yên Nhi đang làm gì? Hắn ngẩng đầu lên nhìn người áo đen, nói: "Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"

"Không, phải nói là, Tứ vương gia ngươi muốn biết cái gì?" Người áo đen không trả lời mà hỏi ngược lại hắn, trong giọng nói tràn đầy ý cân nhắc.

Nắm chặt bức họa trong tay, Mộ Thanh Viễn trầm giọng nói: "Yên Nhi rốt cuộc thế nào?"

"Yên Nhi? Thật buồn cười, Tứ vương gia lại gọi đệ muội tương lai của mình như thế, nói ra không sợ người trong thiên hạ nhạo báng sao?" người áo đen giễu cợt nhìn Mộ Thanh Viễn.

Sắc mặt Mộ Thanh Viễn run lên, lạnh lùng nói: "Chuyện của bổn vương còn chưa tới phiên người khác xen vào, mau nói cho bổn vương, Yên Nhi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Người áo đen nhìn Mộ Thanh Viễn một cái, bỗng xoay người, trong giọng nói mang theo hài hước: "Tứ vương gia đến thì biết, tin tưởng đến lúc đó tình cảnh sẽ rất rung động."

Nhìn người áo đen kia đi ra ngoài, Mộ Thanh Viễn hô: "Nói rõ ràng!"

Nhưng mà người áo đen kia lại tựa như liều mạng xông ra khỏi phòng.

Nhìn bức họa trong tay một chút, Mộ Thanh Viễn chỉ cảm thấy tim mình đập rộn lên, Yên Nhi rốt cuộc thế nào? Do dự một chút, hắn đặt bức họa trong tay xuống, trực tiếp ra khỏi điện.

Biện Hiên Các.

"Cút ngay!" Vân Yên chỉ cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng, nàng vô lực kêu lên, duy trì một chút thanh tỉnh cuối cùng, Vân Yên nàng vậy mà cũng có một ngày chật vật thế này.

Trần lưng gù ngồi trên đùi Vân Yên, hắn nhẹ nhàng đặt tay trên mặt nàng, vuốt ve da thịt trắng mềm, một đường đi xuống, từ cổ, xương quai xanh, xuống chút nữa. Vẻ mặt hắn tràn đầy khoái cảm hưởng thụ, giọng điệu có chút dâm đãng: "Cút ngay? A, ta đây còn chưa đi vào, ngươi đã kêu đau rồi sao? Chậc chậc, trước nay đại gia toàn chơi mấy loại rẻ tiền, hôm nay lại may mắn được phục vụ tiểu thư Tướng phủ. Hắc hắc, các huynh đệ, ngươi nói chúng ta nên làm thế nào?" Nói xong, hắn vỗ vỗ mặt Vân Yên.

Vân Yên cảm thấy trong người vô cùng nóng nực, hai tay nàng ôm trước ngực không nhúc nhích, không để Trần lưng gù chạm vào mình, đồng thời âm thầm vận nội lực, nếu không có nội lực chống đỡ nàng đã không thể giữ được chút tỉnh táo cuối cùng, có điều tâm mạch ngày càng đau đớn.

"Trần ca, ngươi nhanh một chút, nếu không, chúng ta tới trước?" Nhị Ma Tử thúc giục.

Nghe vậy, Trần lưng gù bất mãn nói: "Tiểu tử ngươi cũng dám tranh với đại ca." Nói xong, hắn nhìn Vân Yên, "Mỹ nhân, hẳn là rất nóng đi, đại gia lập tức thương ngươi." Dứt lời mặt hắn áp lại gần.

Nhìn khuôn mặt càng lúc càng gần này, Vân Yên chỉ cảm thấy buồn nôn, nàng nghiêng đầu tránh né, nhưng Trần lưng gù đang mất hồn, 'chít chít', miệng hôn vào mặt đất đầy bụi.

"Mỹ nhân nhi, không nên bướng bỉnh!" Trần lưng gù lau lau miệng, nhìn Vân Yên, cười hắc hắc, lại tiến lên muốn hôn nàng lần nữa.

Vân Yên cố nén đau đớn trong người, vận nội lực vào hai tay, tay nàng dần có sức lực. Nếu không động thủ sợ là sẽ thật sự bị hắn làm nhục.

'Bùm' một tiếng, nàng biến sắc, đột nhiên đánh một chưởng vào ngực Trần lưng gù, hắn lập tức bay ra ngoài, rơi xuống bên cạnh bàn, cái bàn cũng văng ra xa một đoạn.

"Ai ui, đau chết mất." Trần lưng gù vuốt vuốt lưng, lớn tiếng kêu rên.

"Trần ca, ngươi không sao chứ?" Tiểu Hắc cùng Nhị Ma Tử cả kinh, hô to một tiếng, vội vàng chạy tới đỡ Trần lưng gù dậy.

Nhìn ba người kia tụ lại một chỗ, Vân Yên gắng gượng chịu đựng đau đớn, lảo đảo đứng lên, nếu không vì một kích này, lúc trước nàng đã không cần nhẫn nại như vậy, chỉ vì áp chế mị dược nàng đã tiêu hao quá nhiều nội lực, trong miệng dâng lên một chút ngai ngái. Nhưng bây giờ không nghĩ nhiều được nữa, nàng nhặt y phục trên mặt đất lên phủ lên người, chạy ra ngoài cửa.

"Ta không sao, nữ nhân kia lấy đâu ra khí lực lớn như vậy a." Trần lưng gù đỡ eo, tức giận nói.

Thấy Trần lưng gù không sao, Tiểu Hắc cùng Nhị Ma Tử cũng coi như yên tâm, Nhị Ma Tử không khỏi cười nói: "Trần ca, ngươi bị thương rồi, lần này có phải nên để ta tới trước không, ta khiến nàng mềm ra sau đó ngươi lại tới?"

'Pằng' một tiếng, Trần lưng gù đánh một cái vào đầu Nhị Ma Tử, tức giận nói: "Ta là đại ca hay ngươi là đại ca, đương nhiên là ta trước rồi."

"Ặc, đúng đúng..." Nhị Ma Tử cúi đầu cười làm lành.

Tiểu Hắc liếc nhìn về phía vị trí của Vân Yên lúc này trống rỗng, hắn kinh ngạc nói: "Không thấy nữ nhân kia."

"Cái gì, không thấy?" Trần lưng gù hô một tiếng, nhìn quanh bốn phía, quả nhiên không thấy bóng dáng Vân Yên, hắn nhìn về phía cửa.

Thấy bóng người từ từ đi ra cửa, Trần lưng gù chỉ vào nàng nói: "Nàng ở đó, mau bắt nàng lại."

Nghe thanh âm phía sau, Vân Yên nhíu mày càng chặt, nàng cố gắng tiến về phía trước, vừa mới tới cửa, một trận gió lạnh ập tới, nàng lại tựa như không có cảm giác. Nóng quá, nóng quá, đây là tất cả suy nghĩ của nàng.

"Bắt được nàng rồi!" Nhị Ma Tử kêu lớn, lúc này Tiểu Hắc tiến lên kéo Vân Yên lại.

Sắc mặt Vân Yên trầm xuống, đẩy tay Tiểu Hắc ra, khàn khàn nói: "Buông tay, buông ta ra!"

"Kéo trở về cho ta." Trần lưng gù cực kì tức giận nói, hắn vỗ nhẹ eo, cái eo giống như sắp gãy luôn rồi.

Thấy mình bị kéo trở về, Vân Yên không khỏi giãy giụa muốn kêu người: "Bích Thủy, Bích Thủy..." Nhưng mà trong sân lại yên tĩnh khác thường, không có bất kì tiếng động nào, thanh âm của nàng cũng không tính là quá lớn, cũng không thể kinh động người trong sân.

Chẳng lẽ Bích Thủy cũng bị... Nghĩ tới đây, Vân Yên tim mình như sập xuống, trong viện này không có lấy một người nào, làm sao có thể, nói vậy Lăng Ba, Dung di. Bích Thủy đều gặp chuyện rồi sao?

"Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Nghĩ tới đây, Vân Yên đột nhiên nhìn về phía Tiểu Hắc, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương.

Tiểu Hắc sững sờ, Nhị Ma Tử liếc nhìn Vân Yên, nói: "Tí nữa ngươi sẽ biết." Nói xong, hắn kéo Vân Yên vào phòng.

Vân Yên giùng giằng, Nhị Ma Tử nào chịu buông tay, thấy nàng không phối hợp, trong lòng hắn cũng không nhịn được nữa, trực tiếp đẩy nàng ngã xuống cạnh cửa, cả người đè lên.

"Nhị ca, không phải đại ca nói..." Tiểu Hắc bên cạnh nói.

Nhị Ma Tử tức giận nói: "Lão tử không nhịn được, nàng, lão tử muốn rồi." Nói xong, hắn cởi y phục trên người Vân Yên ra.

Trong phòng, Trần lưng gù thấy một màn này, hắn rống to: "Nhị Ma Tử, ngươi lại dám nhanh chân đến trước, xem ta có đánh ngươi không, ai ui cái eo của ta."

"Cút ngay!" Vân Yên rống giận, nhưng thanh âm lại mềm nhũn không có chút sức lực nào, nếu thật sự bị làm nhục thì sao? Nhưng khiến nàng chú ý là trong lòng nàng bây giờ lại thích cái cảm giác này. Cỗ khí nóng nhộn nhạo trong người, sao nàng có thể như vậy.

'Xoẹt' y phục trên người bị xé nát bấy, lộ ra cái yếm màu hồng bó sát thân thể.

"Thật đẹp!" Nhị Ma Tử liếm liếm đầu lưỡi, cười dâm đãng, Vân Yên nhỏ giọng ho khan, mị dược trong thân thể cũng từ từ bộc phát, nàng chỉ cảm thấy, nàng muốn, muốn rất nhiều.

"Ha ha..." Vân Yên bỗng nở nụ cười, trong mắt không còn thanh tỉnh nữa, giờ phút này đôi mắt nàng tràn ngập quyến rũ, nhưng thỉnh thoảng lại cau mày như đấu tranh lý trí.

Nhị Ma Tử cười gian nói: "Nhìn dáng vẻ của ngươi chính là không đợi được nữa rồi, lão tử sẽ lập tức tới ngay." Nói xong, hắn cởi quần mình, lộ ra hai cái chân thon gầy.

Đúng lúc này, sau lưng ập đến một trận gió lạnh mang theo sát khí lẫm liệt, Nhị Ma Tử co rúm lại, hai chân suýt nữa đứng không vững. Hắn chợt quay đầu lại, nhìn thấy một bóng đen cách đó không xa đang tiến về hướng này, trong cặp mắt tràn ngập sát khí.

Vân Yên nhìn bóng đen kia, ánh mắt mê ly, cười khúc khích, hắn là ai?