Địa Cầu Online

Chương 95: Nào, mau nắm lấy bàn tay bé nhỏ này đi



Từ rất lâu về trước Phó Văn Đoạt đã nhận thấy được dị năng của Đường Mạch dường như rất kỳ lạ.

Dọc đường đi từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, Phó Văn Đoạt gặp qua không ít người chơi lợi hại, cũng biết rất nhiều loại dị năng rất mạnh. Ví dụ như tên thủ lĩnh của tổ chức Khách lén qua sông mạnh nhất Bắc Kinh kia, dị năng của cậu ta rất đặc biệt, khiến Phó Văn Đoạt cũng không dám khinh thường. Nhưng dị năng của Đường Mạch dường như có chút không giống với dị năng của những người khác.

Điểm quan trọng nhất là: Phó Văn Đoạt chưa từng nhìn thấy Đường Mạch tập trung sử dụng một loại dị năng nào cả.

Người chơi bình thường đều sẽ thường xuyên sử dụng dị năng của chính mình. Ví dụ như trong phó bản Đoàn xiếc thú kỳ quái, khi bốn tên Khách lén qua sông kia giết người, thủ đoạn lôi ra phần lớn đều là không đổi. Dị năng của tên thiếu niên đẹp trai có liên quan tới sâu đen, của gã đầu trọc là khả năng biến thân gấu nâu. Chỉ có Đường Mạch, khi hắn giết người thủ pháp rất nhiều, nhưng lại chưa bao giờ sử dụng cùng một loại trong thời gian dài. Nguyên nhân cho loại tình huống này có thể là do dị năng của đối phương có giới hạn về thời gian, ví dụ như một ngày chỉ có thể sử dụng vài lần, không thể sử dụng liên tục. Ngoại trừ điều này, còn có một loại khả năng……

“Cho nên, cậu có được rất nhiều loại dị năng?” Tuy rằng đang hỏi Đường Mạch, nhưng trong giọng nói Phó Văn Đoạt lại không có lấy một tia kinh ngạc.

Đường Mạch nhìn biểu tình trên mặt đối phương, tự mình hiểu rõ người này đã sớm có suy đoán về dị năng của mình. Nếu đã là đồng đội, vậy cũng không cần tiếp tục che dấu nữa. Phó Văn Đoạt dù gì không có khả năng sẽ giết hắn. Đường Mạch nói: “Nói đúng ra, tôi chỉ có một loại dị năng thôi, chính là dị năng có thể đi thu thập dị năng của người khác. Trước mắt tôi tổng cộng có được hơn hai mươi loại dị năng, nhưng đại đa số trong đó cũng không hữu dụng lắm, thật sự không đáng nhắc đến, hơn nữa hạn chế cũng rất nhiều.”

Phó Văn Đoạt: “Đã có thể thu thập dị năng của người khác mà còn không tăng thêm hạn chế, như vậy sẽ rất không công bằng đối với các trò chơi của Hắc tháp.” Dừng một chút, Phó Văn Đoạt nghĩ đến: “Bốn tháng trước, khi lần đầu tiên cậu tham gia trò chơi công tháp, cậu đã tự mình sửa lại tên, lúc đó cậu đổi thành Mạch Mạch nhỉ?”

Đường Mạch thành thật thừa nhận: “…… Ừ, đó là một trong những dị năng của tôi.”

Trong trò chơi đánh chuột đất, Đường Mạch sử dụng dị năng đổi tên của mình thành Mạch Mạch, lúc ấy hắn nói với Phó Văn Đoạt, hắn đã dùng một đạo cụ để sửa tên.

Cẩn thận nhớ lại mọi chuyện sau khi đã biết chân tướng, Phó Văn Đoạt nói: “Phun lửa, sử dụng gió lớn, di chuyển đồ vật che trước mặt cũng đều là dị năng à?”

Trí nhớ của người này sao lại tốt đến vậy cơ chứ? Hay là sau khi có điều hoài nghi, liền vẫn luôn chú ý đến mình? Đường Mạch bất đắc dĩ nói: “Ừ, tất cả đều là dị năng. Nhưng những loại dị năng có tính công kích rất ít, đại đa số dị năng đều giống như dị năng đổi tên lần đó, có thiên hướng phụ trợ hơn. Phương thức để tôi đạt được dị năng có hai cách. Cách thứ nhất tôi tạm thời không dám khẳng định, đại thể là lấy được một đồ vật nào đó trên người người khác, liền có thể đạt được dị năng của họ. Cách thứ hai……” Dừng một chút, hắn nhìn về phía thi thể của người phụ nữ và gã đàn ông trên mặt đất.

Giọng nói trầm thấp của Phó Văn Đoạt vang lên: “Giết người.”

Cho nên Đường Mạch mới nói, về sau nếu đụng phải tình huống nhất định phải giết người, hy vọng Phó Văn Đoạt hãy để cho hắn tự tay làm việc đó.

Nhưng thật ra có một chuyện Phó Văn Đoạt đã nói sai rồi, cho dù “Ăn sạch sẽ không trả tiền” có hạn chế, thì nó cũng vẫn là một thứ dị năng vô cùng lợi hại. Thậm chí rất có thể, nó là dị năng mạnh nhất trên toàn thế giới. Chỉ cần người chơi sở hữu loại dị năng này không ngừng giết người, liền có thể đạt được càng nhiều dị năng.

Địa cầu online nửa năm, Đường Mạch tổng cộng chỉ có được 22 dị năng, bao gồm cả dị năng “Ăn sạch sẽ không trả tiền’. Bởi vì hắn cũng không muốn dùng thủ đoạn giết người, để sưu tập dị năng. Hắn chưa bao giờ vì dị năng mà đi giết người, hắn là vì giết người nên mới có được dị năng. Đổi lại là một người chơi độc ác tàn nhẫn khác, trên quyển Sổ dị năng điên rồ kia tuyệt đối không thể keo kiệt chỉ viết 22 loại dị năng như vậy. Một trăm, thậm chí một ngàn loại dị năng, cũng đều chẳng có gì lạ cả.

Ngay khi nghe thấy Đường Mạch giết người có thể đạt được dị năng, Phó Văn Đoạt cũng không biểu biện ra bất kì loại cảm xúc đặc biệt nào. Sau khi phát hiện Đường Mạch đang nhìn thi thể hai người chơi kia, Phó Văn Đoạt liền hỏi: “Dị năng của cô ta là cái gì?” Phó Văn Đoạt chỉ vào thi thể người phụ nữ.

Đường Mạch vừa rồi là tự tay giết chết ả ta, hắn đương nhiên biết được dị năng của ả là cái dạng gì. Đường Mạch nói: “Dị năng của ả ta thực ra cũng rất lông gà vỏ tỏi, có chút giống với dị năng của tôi. Ả có khả năng biết được dị năng của người khác, hơn nữa còn có thể sử dụng dị năng của đối phương trong một khoảng thời gian ngắn.”

“Cho nên những quang cầu vừa rồi xuất hiện trong lòng bàn tay ả, chính là đại biểu cho những dị năng mà cậu sở hữu ?”

“Đúng vậy.”

Chẳng trách vừa rồi ả lại sợ tới mức mặt mũi trắng bệch như vậy. Ả ta chỉ sợ đến chết cũng không thể hiểu nổi, tại sao một người lại có thể sở hữu nhiều dị năng đến vậy.

Phó Văn Đoạt bình tĩnh nói: “Vừa rồi trong lòng bàn tay ả toát ra 21 quang cầu, tổng cộng chia thành bốn loại màu sắc. Trắng, đen, xanh, và một loại trông khá giống màu vàng. Bốn màu sắc này có khả năng là đại biểu cho sự phân chia trình độ mạnh yếu của dị năng, hoặc cũng có khả năng đại biểu cho những loại dị năng khác nhau.”

Điểm này Đường Mạch thật ra có biết, hắn nói: “Bốn loại màu sắc kia chính là đại biểu cho những loại hình dị năng khác nhau. Sổ dị năng tôi vừa lấy ra kia đã tiến hành phân loại 22 dị năng mà tôi có được thành bốn loại hình —— gien hình, duy độ hình, nguyên tử hình và đặc thù hình. Bốn loại màu sắc kia chính là đại biểu cho bốn loại hình này. Dị năng của người phụ nữ thuộc về đặc thù hình, dị năng của tôi cũng là đặc thù hình. Trong số những dị năng mà tôi có được, dị năng liên quan đến phun lửa thuộc về nguyên tử hình, dị năng di chuyển vật thể là duy độ hình, còn dị năng tăng cường trí lực là gien hình.”

“Dị năng của tôi thuộc loại hình gì?”

Đường Mạch đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn Phó Văn Đoạt.

Trong đêm đen, cây ngô đồng to lớn rậm rạp phát ra tiếng xào xạc trong gió. Hai tay Phó Văn Đoạt cắm trong túi, bình tĩnh nhìn Đường Mạch, trên mặt là một nụ cười nhẹ. Thời điểm nói ra lời này sắc mặt Phó Văn Đoạt cực kì bình tĩnh, tựa như chỉ là thuận miệng hỏi thôi vậy. Ánh mắt đối phương thâm trầm cố định trên mặt Đường Mạch, Đường Mạch cũng lẳng lặng nhìn lại Phó Văn Đoạt.

Một lát sau, Đường Mạch dời tầm mắt: “Tôi thực ra cũng không quá hiểu biết về dị năng của anh. Tôi chỉ biết anh có thể biến ra vũ khí.”

“Đó chỉ là một phần của nó thôi.”

Đường Mạch kinh ngạc nhìn Phó Văn Đoạt. Chỉ thấy Phó Văn Đoạt vươn tay phải, giơ tay lên đặt trước mặt hai người. Đường Mạch cho rằng đối phương lại muốn biến tay mình thành thứ vũ khí đen nhánh hình chóp tam giác kia, ai ngờ ngón tay Phó Văn Đoạt vừa động, một mạt màu bạc thoáng cái đã hiện ra trên cổ tay. Ngay sau đó, làn da cứng như sắt từ cổ tay lan dần lên trên, nhanh chóng bao phủ toàn bộ cánh tay phải. Gần như chỉ tốn hai giây, cả một bên tay của Phó Văn Đoạt liền đã biến thành một màu bạc thuần túy.

Đường Mạch kinh ngạc trợn to hai mắt, Phó Văn Đoạt duỗi tay sắt đến trước mặt hắn: “Sờ thử một chút đi.”

Đường Mạch làm theo.

Thật sự là sắt. Không, không nhất định phải là sắt, cũng có thể là một thứ kim loại khác. Nhưng đây chắc chắn không phải da người, đây thực sự là kim loại!

“Dị năng của anh không chỉ có thể biến ra thứ vũ khi màu đen kia, mà còn có thể biến ra đồ vật khác sao ? Chỉ giới hạn trong cánh tay phải này?” Giây tiếp theo ngay khi lời kia vừa nói ra, Đường Mạch tận mắt nhìn thấy trên má Phó Văn Đoạt phản xạ ra một tia sáng bạc cực kì lạnh lẽo, một phần da đã biến thành kim loại. Hắn mở to hai mắt, rất nhanh, Phó Văn Đoạt lại khiến ánh bạc này biến mất.

Đường Mạch qua vài giây mới tiêu hóa được sự thật này: “……Anh có thể khiến cho bất kì bộ phận nào trên cơ thể mình, đều biến được thành như vậy?” Hắn lại nghĩ đến thứ vũ khí màu đen sắc bén, “Không chỉ là biến thành kim loại, mà còn có thể tùy ý thay đổi hình dạng?”

“Tôi không biết.”

Đường Mạch sửng sốt.

Phó Văn Đoạt nói: “Giống như cậu biết giết người có thể đạt được dị năng, nhưng phương thức khác để đạt được dị năng kia cậu lại không biết. Tôi cũng không xác định được dị năng của tôi rốt cuộc là cái gì. Cho nên…… Cậu có thể nói cho tôi biết không? Giống như ả ta vừa rồi biết được dị năng của cậu ấy, dị năng của tôi là cái gì, cậu hãy nói cho tôi biết đi.”

Đường Mạch đầu tiên là ngẩn người, một lát sau, vẻ mặt hắn bắt đầu trở nên cực kì phong phú: “……”

Phó Văn Đoạt chủ động bảo Đường Mạch tới xem xét dị năng của mình, một mặt là vì quả thật giống như Đường Mạch, đối với dị năng của bản thân cái biết cái không, nhân cơ hội này có thể hiểu biết rõ ràng hơn. Một mặt khác, là bởi vì Phó Văn Đoạt cũng muốn nói rõ ngọn ngành với Đường Mạch.

Đường Mạch nói dị năng của bản thân cho hắn, hắn đương nhiên không thể lại giấu đi. Đây là đồng đội phải cho nhau sự tín nhiệm.

Nhưng phản ứng của Đường Mạch khiến Phó Văn Đoạt cảm thấy có chút thú vị.

Loại vẻ mặt này…… Chẳng lẽ dị năng của người phụ nữ kia rất đặc biệt, sẽ khiến cậu ta cảm thấy khó xử sao?

Phó Văn Đoạt bắt đầu động não suy đoán. Trước kia Đường Mạch cảm thấy phương thức tư duy của bản thân có chút khác biệt so với Phó Văn Đoạt, hắn luôn thích căn cứ vào manh mối từng bước đưa ra suy đoán, tất cả các kết luận đưa ra đều dựa trên cơ sở sự thật, hoặc ít nhất cũng phải là những phỏng đoán hợp lý. Phó Văn Đoạt lại không giống vậy. Thời điểm đối phương suy nghĩ một vấn đề nào đó, nói dễ nghe một chút thì là lớn mật suy đoán, xảo diệu phỏng đoán, nói khó nghe chính là trí tưởng tượng quá mức phong phú, cực kỳ không đáng tin. Chỉ là những điều này lại luôn có thể giúp Phó Văn Đoạt phán đoán đúng mọi chuyện.

Phó Văn Đoạt bình tĩnh nhìn Đường Mạch, trên mặt không thể hiện ra bất kỳ cảm xúc gì, nhưng trong lòng cũng đã có một suy đoán: Đường Mạch nếu muốn sử dụng dị năng của người phụ nữ kia để xem xét dị năng của mình, hạn chế rất lớn. Dường như nó khiến cậu ta có chút khó xử. Loại hạn chế gì mà lại có thể khiến đối phương lộ ra loại vẻ mặt này đây……

Phó Văn Đoạt như suy tư gì đó mà nhìn Đường Mạch, ngay khi hắn đang chuẩn bị dò hỏi đối phương, Đường Mạch đã bình tĩnh nói: “Để tôi xem cho anh.”

Phó Văn Đoạt sửng sốt: “Được.”

Đường Mạch vươn tay mình ra: “Anh đưa tay đây.”

Phó Văn Đoạt kỳ quái nhìn sang, sau đó cũng thuận ý vươn tay.

Đường Mạch một phen cầm lấy.

Thân thể Phó Văn Đoạt cứng đờ.

Đường Mạch bình tĩnh nói: “Dị năng của người phụ nữ kia yêu cầu phải tiếp xúc thân thể với người khác trong một khoảng thời gian nhất định, cho nên vừa rồi ả ta mới luôn sờ mặt và cổ tôi, còn mượn cơ hội sờ cả tay nữa, tất cả những điều đó chính là để đạt thành điều kiện sử dụng dị năng.”

Phó Văn Đoạt trầm mặc một lát: “…… Ừm.”

Trong gió đêm lạnh lẽo, bàn tay Phó Văn Đoạt lại cực kỳ nóng ấm. Ánh mắt Đường Mạch rũ xuống, nhìn chằm chằm đôi tay đang gắt gao nắm lấy nhau của hai người. Trong đầu hắn bỗng hiện lên một câu ——

『 *Huyết khí phương cương 』.

*血气方刚: khí huyết thịnh vượng, dồi dào sinh lực.

Rất nhanh, Đường Mạch đã tự mình quên đi ý nghĩ cổ quái này.

Trong ghi chú của dị năng kia có nói, cần phải tiếp xúc thân thể với người khác, bộ phận tiếp xúc càng riêng tư, càng ái muội, hiệu quả đạt được càng tốt. Nhưng trên thực tế, chỉ cần tiếp xúc thân thể, Đường Mạch đã có thể biết được dị năng của đối phương là gì. Chỉ là tiếp xúc trong thời gian dài hay ngắn mà thôi.

Mặt và cổ là hai bộ phận thân mật hơn nhiều so với bàn tay, cho nên người phụ nữ kia sờ soạng Đường Mạch một hồi liền đã biết được dị năng của hắn. Mà hiện giờ Đường Mạch đang sờ tay Phó Văn Đoạt, tuy rằng tay không phải bộ phận riêng tư, nhưng hắn sẽ dùng gấp đôi thời gian, nhiều nhất là gấp ba, dị năng của Phó Văn Đoạt chắc sẽ không đến mức dùng gấp ba lần thời gian để sờ mà vẫn không thể chiếm được đi?

Hơn nữa hắn là gay, Phó Văn Đoạt lại không phải. Này chỉ là đồng đội vì nhau xem xét dị năng mà sờ tay tí thôi, không có gì ghê gớm. Nếu hắn chuyện bé xé ra to, hoặc quá nghiêm túc, ngược lại sẽ là nghĩ quá nhiều rồi.

Không muốn lãng phí thời gian, Đường Mạch giải thích nói: “Nếu dị năng của đối phương quá lợi hại, thời gian tiếp xúc thân thể yêu cầu cũng càng nhiều hơn. Chúng ta trước tiên hãy rời khỏi nơi này đã.”

“Được.”

Hai người nắm tay nhau, rời khỏi ngã tư đường này.

Phụ cận nơi này vừa khéo lại là một khu phố buôn bán rất nhộn nhịp ở Nam Kinh, hai bên đường lúc nào cũng có thể nhìn thấy trung tâm thương mại cực lớn, rạp chiếu phim và nhà hàng các loại. Hai người nắm tay đi trên phố, vừa mới bắt đầu còn không thấy gì, đi thêm một lúc, trong lòng Đường Mạch lại xuất hiện một loại cảm giác quai quái.

…… Thần mẹ nó, thật giống như một cặp đôi đang hẹn hò nha…..

Nếu Đường Mạch là nữ, Phó Văn Đoạt lại nắm tay hắn như vậy, một nam một nữ liền càng giống như đang hẹn hò. Nhưng cho dù là hai người đàn ông cầm tay nhau, đặt trên người Đường Mạch cũng cực kì giống hẹn hò rồi. Bởi vì hắn thích đàn ông mà. Hắn căn bản không thể hẹn hò với phụ nữ, chỉ có thể tay trong tay nói chuyện yêu đương với đàn ông thôi.

Đường Mạch thầm mắng chửi dị năng của người phụ nữ kia vài lần. Dị năng này nhìn qua liền thấy rất hữu dụng, không cần nói đến việc có thể biết được dị năng của đối thủ, phục chế sử dụng, mà chỉ cần tìm một đồng đội lợi hại, mỗi lần trước khi chiến đấu thu hoạch dị năng từ người đồng đội đó, liền có thể tăng cường sức chiến đấu của chính mình. Nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ lại một chút, liền nhận ra nó thật ra rất vô dụng. Bởi vì dị năng của đồng đội càng mạnh, thời gian tiếp xúc thân thể yêu cầu càng dài.

Đường Mạch trước khi chiến đấu nếu muốn mượn dị năng của Phó Văn đoạt dùng một chút, vậy phải sờ bộ phận nào mới có thể lập tức đạt được dị năng của đối phương đây?!

Dị năng này thật vô cùng nhảm nhí mà!!!!

Thời gian cứ thế trôi qua, Phó Văn Đoạt bình tĩnh nắm tay Đường Mạch đi trên con phố buôn bán từng nhộn nhịp một thời. Trong bóng tối thỉnh thoảng truyền đến tiếng bước chân, nhưng đối phương cũng không dám hiện thân. Chỉ là từ xa liếc mắt nhìn Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, suy đoán một chút chiến lực hai bên, sau đó lặng lẽ rời đi, tránh không chạm mặt nhau.

Trò chơi tổng vệ sinh rác rưởi đã qua đi chín tiếng đồng hồ, chỉ còn dư lại ba giờ.

Đường Mạch lại phát hiện một người chơi nhanh chóng chạy về phía trước, không dám trực diện va chạm với bọn họ. Hắn trầm tư nói: “Xem ra hiện tại người chơi Nam Kinh đã biết được, giết người cũng có thể đạt được huy hiệu. Người chơi ngoại lai có thể tới Nam Kinh tham dự trò chơi, tất nhiên thực lực sẽ rất mạnh, hơn nữa còn rất có dã tâm. Có khả năng nhất chính là Khách lén qua sông. Khách lén qua sông bình thường nếu đụng phải người chơi, nhất định sẽ không tùy tiện rời đi, mà sẽ thử xong lên một phen.” Cho nên những người vừa rồi đều là  người chơi Nam Kinh, Đường Mạch tiếp tục nói: “Kế tiếp còn ba đợt người đầu thỏ nữa.”

Phó Văn Đoạt: “Chỉ thiếu một chữ I nữa là chúng ta sẽ gom đủ hai bộ ““Surprise”” hoàn chỉnh.”

“Vừa rồi chúng ta từ trong tay hai người chơi Vô Tích kia có được một chữ I. Có hai loại khả năng, thứ nhất, huy hiệu chữ I rất ít, tỷ lệ thu hoạch được nó rất thấp, cho nên chúng ta mới vẫn luôn không thể có được nó. Loại thứ hai chính là…… Giết chết người đầu thỏ không thể đạt được huy hiệu chữ I. Hai người kia là giết chết người chơi khác mới được đạt nó, chúng ta lúc trước không hề giết người chơi, cho nên không thể thu hoạch được huy hiệu chữ I.”

Phó Văn Đoạt hơi nhướn mày: “Chỉ có giết người, mới có thể gom đủ huy hiệu?”

“Phó Văn Đoạt, “Surprise” rốt cuộc là cái gì?”

Đường Mạch đột nhiên dừng bước chân. Phó Văn Đoạt còn đang tiếp tục đi về phía trước, bàn tay bỗng nhiên bị người sau giữ chặt lại. Phó Văn Đoạt dừng bước, quay đầu nhìn Đường Mạch. Đường Mạch lúc này mới phát hiện chính mình vừa rồi đã túm lấy Phó Văn Đoạt, hắn theo bản năng muốn buông tay, thế nhưng Phó Văn Đoạt lại trở tay lôi kéo, trực tiếp cầm lấy tay hắn, càng nắm chặt hơn.

Đường Mạch ngẩng đầu nhìn đối phương, Phó Văn Đoạt nhàn nhạt nói: “Thời gian còn chưa hết à?”

Đường Mạch: “……”

“Ừ, thời gian còn chưa hết.”

Hai người tiếp tục nắm tay nhau, Đường Mạch nói: “Hắc tháp không nên đưa ra loại đáp án ‘ giết người mới có thể thông quan’, trận trò chơi này chắc chắn còn có cách khác để thông quan. Hiện tại chúng ta đã có thể dùng huy hiệu để xếp thành chữ “Surprise”, theo lý thuyết, “Surprise” trong miệng Hắc Tháp chắc hẳn là những huy hiệu này. Đem huy hiệu sưu tập được bỏ vào trạm xử lý rác rưởi, rất có khả năng có liên quan tới quang đoàn màu vàng treo lơ lửng ở đằng trước trạm xử lý. Bỏ vào đó, là có thể thông quan trò chơi. Nhưng đây khẳng định không phải phương pháp thông quan duy nhất.”

Phó Văn Đoạt: “Surprise” cũng có thể không phải là những chiếc huy hiệu gỗ kia.”

Đường Mạch nhanh chóng động não, sau một hồi suy tư, hắn nói: “Ý anh là, quy tắc trò chơi điều thứ năm, “Đem “Surprise” của ngươi đưa vào trạm xử lý rác rưởi, có thể thông quan trò chơi”. Cái “Surprise” này, không phải là huy hiệu?”

“Hắc tháp cũng không hề nói phải đem hiệu huy “Surprise” của ngươi đưa vào trạm xử lý rác rưởi thì mới được.”

Đường Mạch nghĩ nghĩ: “Vậy “Surprise” kia là cái gì?”

Ánh mắt Phó Văn Đoạt ngưng lại, đối phương cũng không trả lời câu hỏi của Đường Mạch. Hai người vừa đi vừa suy nghĩ về câu hỏi này. Trong tất cả các thông tin Hắc Tháp đưa ra, bọn họ đều không thể phán định “Surprise” rốt cuộc là cái gì. Chỉ có một loại khả năng, những chiếc huy hiệu gỗ này chính là “Surprise”. Đây dường như cũng chính là đáp án mà Hắc tháp đưa ra. Nhưng giả thiết những huy hiệu gỗ đó không phải thì sao, vậy cái gì mới là “Surprise” trong miệng Hắc tháp đây?

“Đối với người chơi toàn Nam Kinh và người chơi ở chín khu khác mà nói, trận trò chơi tổng vệ sinh rác rưởi này chính là một hồi “Surprise” mà Hắc tháp dành cho bọn họ.”

Đường Mạch đang tự hỏi đối với Hắc tháp, “Surprise” có thể là một số đạo cụ hay đồ vật đặc biệt gì đó hay không. Nghe được lời này của Phó Văn Đoạt, hắn ngẩng đầu nhìn đối phương. Phó Văn Đoạt cũng nhìn lại hắn.Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, bọn họ không hề nói gì, nhưng lại đồng thời hiểu rõ suy nghĩ trong đầu nhau.

Đường Mạch: “Tất cả mọi thứ trên thế giới này, đều có thể được gọi là “Surprise”.”

“Đúng vậy, cho nên chúng ta phải đoán xem, “Surprise” mà Hắc tháp muốn rốt cuộc là cái gì. Hoặc là nói, trạm xử lý rác rưởi yêu cầu cái “Surprise” gì.”

Môi Đường Mạch khẽ động nhẹ, hắn đang chuẩn bị mở miệng, bỗng nhiên, một bài đồng dao quen thuộc vang lên trên bầu trời Nam Kinh. Đường Mạch nhanh chóng quay đầu, nhìn về tòa Hắc tháp đang treo lở lửng trên không. Giai điệu của bài hát 《 Thợ trát vữa 》 vang lên khắp cả Nam Kinh, vô số người chơi đồng thời dừng bước chân, đưa mắt nhìn về phía tòa tháp kia.

Sau khi bài hát kết thúc, một giọng trẻ con thanh thúy vang lên, trong giọng nói dường như còn có một loại vui sướng khi người gặp họa——

“Leng keng! Trung Quốc khu 6, Người chơi chính thức Phó Văn Thanh thành công thông quan ‘Trò chơi tổng vệ sinh rác rưởi của các mạt vị giả’. Vì là người đầu tiên thông quan trò chơi, cho nên đạt được khen thưởng thêm vào ‘Cái nhìn chằm chằm của rác rưởi’. Tất cả rác rưởi nhìn thấy người chơi này, đều sẽ cầm lòng không đậu mà nhìn về phía hắn, hiệu quả liên tục ba giây. Run rẩy đi, lũ rác rưởi, đây chính là sự khinh bỉ đến từ kẻ chiến thắng.”

Âm thanh nhắc nhở của Hắc tháp kết thúc, Đường Mạch trong lòng cả kinh, quay sang nhìn về phía Phó Văn Đoạt. Quả nhiên, chỉ thấy Phó Văn Đoạt hoàn toàn đen mặt, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm tòa cự tháp đang nặng trĩu treo trên không trung. Giây tiếp theo, Phó Văn Đoạt gắt gao nắm chặt tay Đường Mạch, dưới chân vừa giẫm, chạy về phía trước.

“Đi!”

Hai người hóa thành một đạo tia chớp, nhanh chóng biến mất trên đường phố.