Dị Thế Tà Quân

Chương 84: Hành động mới của Quân lão gia tử



Mấy ngày sau, Quân lão gia tử bỗng nhiên lại nổi hứng bất tử, lớn tiếng ra lệnh cho hạ nhân bứng sạch cây cối trong hoa viên trung tâm Quân phủ, từ cỏ nhép đến cổ thụ, từ gai hoang đến danh hoa cảnh vật đều chung số phận. Trên nền đất trống đó, sừng sững mọc lên một tòa tháp bảy tầng cao ngất, mà trên đỉnh tháp chễm chệ một chòi canh quân đội tiêu chuẩn, giám sát toàn bộ động tĩnh xung quanh.

Lúc rỗi rãi vô sự, Quân lão gia tử lập tức cưỡi ngựa mang giáp, dẫn theo đại đội nhân mã rầm rập diễu hành quanh mấy phủ đệ lân cận, có khi đang giữa đêm khuya bỗng tiếng vó ngựa vang lên chát chúa, tiếng hô chém giết vang dậy trời đất, sát khí xung thiên - ấy là Quân lão dư thừa huyết khí, muốn luyện binh!

Nhưng đất nước đang yên ổn, cần quái gì phải luyện binh gấp gáp như vậy? Mấy hộ quan viên quanh Quân phủ suốt ngày nơm nớp không yên, cuối cùng chịu không thấu đành bấm bụng hò nhau chuyển nhà tập thể, mà bọn họ vừa chuyển đi, Quân lão gia tử chẳng cần biết có người mới đến mua lại hay chưa, lập tức hạ một mệnh lệnh, trong nháy mắt, những dãy nhà nguy nga kia đã biến thành bãi trống!

Có sân có bãi rồi, Quân lão "luyện binh" càng lúc càng điên cuồng hơn, thậm chí thị vệ trong phủ cũng bị thao luyện sắt máu không khác gì quân đội chính quy khiến không ít kẻ méo mặt nhừ xương. Rồi sau đó, những "tình báo viên" nằm vùng quanh Quân phu rỉ tai nhau một tin tức đáng giá ngàn vàng: dạo này Quân lão gia tử cực kì bê bết, hàng ngày đều nhậu như hũ chìm, nhậu đến khi bốn vó đo trời mới ngưng!

Đáng thương! Người ngoài bây giờ đều chung một loại suy nghĩ, mỗi khi nhắc đến Quân phu lại lắc đầu vẻ thông cảm: Quân lão thành ra như vậy cũng đúng, đang hy vọng bừng bừng bỗng đột nhiên rơi vào hố sâu tuyệt vọng, ai mà chịu nổi, may mà định lực lão còn tốt, không đến nỗi mượn rượu làm càn, tính ra cũng là một đại hạnh trong bất hạnh.

Ngươi ngẫm mà xem...

Đứa cháu duy nhất đang là một phế vật ăn tàn phá hại đột nhiên cải tà quy chính, niềm vui ấy ai đo đếm được?

Mầm hy vọng vừa mới nảy nên, chưa kịp đơm hoa kết trái liền bị phũ phàng vặt cụt: người ta nói đứa cháu ngươi đã bị giết như ngóe, ngươi có thể không tuyệt vọng được sao?

Nỗi tuyệt vọng chưa kịp đầu độc chết tâm hồn ngươi, bỗng nhiên một ánh sáng hy vọng tràn đến kịp thời cứu chữa: hóa ra đứa cháu ấy còn chưa chết! Ngươi hoãn được sự sung sướng vui mừng đến muốn điên đang rộ lên trong lòng chăng?

Thân thể lâng lâng còn chưa kịp ngấm hết cái sung sướng ấy bỗng bị ném vào hố băng đau khổ: đứa cháu đã cải tà quy chính, vừa từ cõi chết trở về ấy nay biến thành một phế nhân không hơn không kém! Số phận trớ trêu, con tạo xoay vần, trời già đã đùa ngươi như vậy, ngươi có thể không điên với trời sao?

Dù tâm ngươi có cứng như thép, có lạnh như băng, có vững vàng như Thái Sơn vĩnh cửu, nhưng thép nung còn chảy, đá lạnh còn tan, Thái Sơn còn bị bào mòn, nói gì đến con người phải trải qua trăm ngàn cung bậc cảm xúc trong quãng thời gian bằng một tiếng thở dài? Ngươi chưa biến thành điên dại, chưa ngẩn ngơ cười nói suốt ngày, người ta đã phải trăm vạn lần kính phục rồi!

Ông trời cũng ác độc, sao nỡ đùa giỡn với lão như vậy?

Ông trót đùa với lão thì cũng đành thôi, nhưng lạy ông, ông đừng có tìm đến cửa nhà ta mà tội nghiệp!

Ai cũng ngẫm như vậy, thậm chí Hoàng đế bệ hạ đầy sáng suốt cũng không ngoại lệ, cho nên....

Trong mắt người thiên hạ, hành động của Quân lão gia tử đầy vẻ bất thường nhưng lại hết sức bình thường.

------------

Trong đại viện Quân phủ, nơi được coi là khu vực cấm kị....

Quân Mạc Tà mặt mũi vui vẻ tươi cười, tay cầm bình rượu, hắn rót đầy chiếc ly của Quân Vô Ý đang ngồi đối diện, hơi rượu mát lạnh bốc lên, ngào ngạt khắp phòng, khiến người ta chưa uống đã muốn say.

- Không ngờ ngươi còn thứ bản lĩnh này! Rượu này quả thậ...t quả thật tuyệt hảo, đúng là thiên hạ đệ nhất tửu! Ha ha, so với nó, mấy thứ rượu ta uống trước kia đúng là rác rưởi!

Quân Vô Ý cười sang sảng, khẽ nhấp một ngụm nhỏ, hai mắt lão nheo lại đầy đê mê hưởng thụ. Trong một góc, bốn gã đại hán to lớn tay cầm búa, tay kéo ống bễ, cánh mũi cũng không ngừng phập phồng lên xuống theo hơi rượu đang lan tỏa, trong lò, ngọn lửa gần như biến thành màu trắng bạc đang nung đỏ khối thép lớn. Lát sau, khối thép được gắp ra ngoài, những tay búa lập tức vung lên hạ xuống đều đặn nhịp nhàng, trên thân hình bọn thợ rèn, mồ hôi đã toát ra đầm đìa, nhưng khối thép gần như chưa hề suy chuyển, độ cứng chắc của nó quả nhiên đáng nể.

"Thiếu gia đã hứa, chỉ cần mỗi ngày rèn đập khối thép này đến mức độ ưng ý, hắn sẽ thưởng mỗi người một hũ mỹ tửu! Trời ạ! Đây là thứ rượu gì? Loại rượu ngon đến mức này, e rằng đến Hoàng thượng lão nhân gia còn chưa có diễm phúc được thử qua ấy chứ!" Suy nghĩ đó làm bốn gã yêu rượu như mạng này điên cuồng làm việc.

- Ủ rượu đúng là công việc nhỏ nhặt nhàn chán nhưng không thể không làm. Nếu không, ngày ngày phải uống loại rượu như nước đái mèo chết tiệt kia thì khác nào tra tấn người ta!

Quân Mạc Tà nói, hắn ưu nhã nâng chén nên hớp một ngụm rồi nheo mắt đầy tinh quái:

- Tam thúc, nghe nói gia gia lúc trước khi uống loại rượu này lần đầu tiên đã say bí tỉ phải không?

- Nghe nói thế...

Quân Vô Ý trả lời, rồi vội nghiêm mặt nhíu mày giáo huấn:

- Không được sau lưng trưởng bối bình luận chuyện của họ!

- Ách!

Quân Tà sờ sờ mũi, nhưng vẫn chưa chịu buông tha:

- Nghe nói gia gia lúc say xỉn đã hát hò ầm ĩ, sau đó còn ôm đầu heo mà ngủ, đúng không thúc?

Quân Vô Ý vừa giận vừa buồn cười:

- Tiểu tử thối, muốn ăn đòn phỏng? Loại chuyện này ngươi cũng dám to gan nói ra sao? Cũng tại ngươi cả, ai bảo ngươi không nói cho gia gia biết trước loại rượu trắng này mạnh yếu ra sao? Nếu có lúc gia gia tìm tới cửa phòng ngươi tính sổ cũng đừng hy vọng cầu cứu ta làm gì, mặt mũi của ông ấy đã bị ngươi một nhát vỗ tuột hết rồi!

- Ô... - Quân Tà ồ lên một tiếng rồi cười đầy xấu xa: - Tửu lượng của gia gia xem chừng cũng không được tốt lắm!

- Không nói chuyện này nữa! - Bàn luận về chủ đề Quân lão gia tử đối với Quân Vô Ý mà nói quả thật mười phần không tình nguyện: - Chuyện cần nói nằm ở chính ngươi đấy, phải chăng ngươi nên có một chút chuẩn bị trước đi?

Vừa nhắc đến nỗi đau của hắn, nét mặt Quân Mạc Tà tức thì cứng ngắc, hắn thở dài đưa chén lên miệng dốc một hơi cạn sạch.

Mấy ngày trước, đang lo lắng bởi không cách nào bồi luyện cho tu vi huyền khí mèo què của đứa cháu yêu, Quân lão gia tử đột nhiên linh cơ linh mẫn, nảy ra một ý quái chiêu: gọi Quản Thanh Hàn đến ngày ngày so chiêu với Quân Mạc Tà! Cuộc sống địa ngục của hắn bắt đầu từ đó!

Gọi là so chiêu, mà thực ra là cháu trai lão bị hành xác mới đúng! Đáng kiếp, ai bảo hắn dám giấu diếm ta lâu như vậy? Hà hà, cho ngươi chịu ít đau khổ nhớ đời, Quân lão cực kì đắc ý với sáng kiến của mình.

Quân Mạc Tà đáng thương không có cách nào, đành cam chịu số phận!

Đấu với chị dâu thân ái của mình, chẳng lẽ lại dùng một đòn hạ sát? Nhưng nếu không dùng bản lĩnh một kích tất sát của sát thủ, hắn liền phải chịu không ít đau khổ. Khai Thiên Tạo Hóa công tuy thần diệu khó lường nhưng mới luyện chưa quá hai tháng, hắn làm cách nào chống được một Quản Thanh Hà vốn tu Huyền khí từ khi mới sinh ra đây? Nhờ công phu gia truyền thần diệu sâu xa, hiện tại Quản Thanh Hà đã sắp sửa đột phá cửa ải Ngân phẩm huyền khí, nên mặc kệ kinh nghiệm chiến đấu chân chính hơn xa bà chị dâu đến một vạn tám ngàn dặm, hắn vẫn không cách nào cải thiện được thực tại bi đát!

Lúc đầu khi mới nghe đề nghị của Quân lão gia tử, Quản Thanh Hà cực kì không muốn nhận, mới nghĩ đến tên tiểu tử Quân Mạc Tà đó nàng đã thấy chán ghét rồi, nhưng vì nể mặt lão nên đành bấm bụng chấp nhận. Ai ngờ nhận "công việc" rồi, nàng đâm ra "nghiện" nó luôn: cảm giác khi hành hạ tên mắc dịch này quả thậ...t. quả thật vô cùng thoải mái, vô cùng "đã"! Mà một chuyện tốt hơn nữa, chính là ánh mắt tên hỗn đản này khi nhìn nàng không còn vẻ muốn ăn tươi nuốt sống như trước, khiến tâm tình nàng được thả lỏng không ít.

Nhưng nguyên do lớn nhất giải thích cho sự nhiệt tình của Quản Thanh Hà thì không phải ai cũng biết. Lần đầu qua đó, tên Quân Tà xấu xa liền mời nàng thứ rượu làm từ hoa quả do hắn chế ra, dù hậu kình của nó không hề nhẹ, nhưng hương vị thì chỉ dùng hai từ để tả: tuyệt hảo! Nó vừa ngọt ngào vừa êm ái, cực kì dễ chịu, thứ rượu này ở bên ngoài đúng là có dùng vàng mua cũng không được!

Cho nên, ban đầu là gượng gạo nể mặt, sau dần biến thành nghiền không chịu nổi, cuối cùng mặc kệ mưa to gió lớn, ngày nào nàng cũng phải đi sang chỗ Quân Mạc Tà!

Sau khi đánh đập dạy dỗ tên tiểu thúc ác tâm ác khí đến sướng tay còn được cầm theo hai hồ rượu ngon mang về thưởng thức, chuyện bổ tâm ích thân thế ai mà không muốn làm? Hơn nữa trên đầu còn mang theo cái ô to đùng mang dòng chữ "làm theo sự phân phó của Quân lão gia tử", nàng tha hồ tùy tâm sở dục tác oai tác quái, cảm thấy mỗi ngày làm đến mười tám lần còn thấy chưa đủ, không làm thì đúng là thiên lý khó dung!

- Ôi!

Quân Mạc Tà thở dài ngán ngẩm, đột nhiên sực nhớ một chuyện, hắn quay sang hỏi:

- Tam thúc, chuyện thúc sai người đi tìm kiếm dược vật làm đến đâu rồi? Thời gian đã lâu như vậy, thu hoạch hẳn là không ít đấy chứ?

Quân Vô Ý lắc đầu than thở:

- Liệt tràng hoa, Thông tâm thảo, Đoạn tục căn đều mua được, số lượng cũng không ít. Nhưng... nhưng về phần Kinh hà ngay cả một chút tin tức cũng không có; Cửu diệp thảo lại khác, loại này khá hiếm, người cần sử dụng nó cũng ít nên càng khó tìm. Mấy ngày trước, khó khăn lắm mới có được tin tức nói rằng Kim Hương thương thành đã phát hiện ra ba gốc, đang vận chuyển về hướng kinh thành, ta vội vàng sai người tới hỏi mua, không ngờ đến đó mới biết nó đã bị người khác mua mất rồi...

- Bị kẻ khác mua mất? - Quân Mạc Tà đứng phắt dậy: - Nếu không phải bị trọng thương làm tắc nghẽn kinh mạch, căn bản không ai cần dùng loại dược thảo này! Sao có chuyện miếng mồi sờ sờ trước mắt mà để kẻ khác nẫng đi như vậy? Không lẽ tin tức đã bị lộ, có người muốn đối đầu với Quân gia ta?

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế