Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 150: Chiến đấu chấn động đại lục 3



So với Harold và tu sĩ thủ hạ của hắn, ba vị chủ giáo đại nhân trước mắt, lực chiến đấu và năng lực kháng cự nghiêm hình bức cung chỉ là bã. Tống Mặc không biết giáo hội rốt cuộc bồi dưỡng tu sĩ và kỵ sĩ thế nào, cũng không biết khảo hạch thăng cấp kiểu gì, nếu y là đại chủ giáo, ba vị này, ngay cả áo bào của chủ giáo kiến tập cũng không sờ tới được.

“Lẽ nào, giáo hội thăng chức cũng phải dựa vào quan hệ bám váy?”

Tống Mặc nhìn ba chủ giáo trước mặt đang như ống trút đậu, chỉ thiếu điều nói luôn cả màu quần trong của đại chủ giáo là gì, vẻ mặt hoài nghi không hiểu.

“Harold, rốt cuộc Quang Minh giáo hội là tổ chức thế nào?” Lẽ nào, đám người Harold ban đầu vì quá mức ưu tú, nên bị bài xích, nội tâm bất bình, mới sản sinh tâm lý phản nghịch, lại cướp em gái tìm kích thích, cuối cùng dẫn tới bọn họ bước trên con đường quyết tuyệt với giáo hội, gia nhập vào vòng tay nhân dân Grilan quảng đại?

“Nội bộ giáo hội, hoàn toàn là sự độc đoán của sáu đại chủ giáo.” Harold khinh thường nhìn ba đồng liêu ngày xưa nằm bệt dưới đất run như cầy sấy, nếu hắn không nhớ lầm, một chủ giáo kiến tập trong đó, vào thời kỳ tu sĩ, từng cùng hắn làm việc trong một phân giáo đình. Hắn đi đã lâu như thế, vậy mà vẫn chỉ ở vị trí chủ giáo kiến tập, hắn không biết nên đồng tình tên này, hay là cảm thán giáo hội hiếm khi có một lần trong sạch chính trực.

“Như vậy à, vậy thì, giáo hội có nguyện ý bỏ tiền chuộc vì họ không?”

“Nếu là kỵ sĩ giáo hội, có lẽ chủ giáo chiến đấu và đại chủ giáo còn suy nghĩ, nhưng họ thì, với sức trói gà không chặt, chỉ có thể dùng đầu và miệng lưỡi, đại chủ giáo sẽ không lãng phí tiền. Chỉ cần đề bạc một hai người trong tu sĩ thuộc hạ là có thể bù vào khoảng trống của họ ngay.”

Tống Mặc à một tiếng, tỏ ý đã hiểu.

Cũng có nghĩa là, loại người có lực chiến đấu là bã, năng lực phản ứng cũng là bã, năng lực thừa nhận tâm lý và năng lực chống khảo vấn cũng toàn là bã, trong mắt đại chủ giáo, trên cơ bản không có gì khác biệt với pháo hôi, cho dù thân ở vị trí chủ giáo cũng vậy.

“Có thể nói thế.” Harold cười lạnh một tiếng, “Quang Minh giáo hội phổ ái thế nhân, đại chủ giáo là sứ giả của thần Quang Minh tại nhân gian, rất châm biếm, đúng không?”

Tống Mặc biết Harold vẫn luôn tồn tại oán niệm với giáo hội, hiện tại xem ra, oán niệm này đã thăng cấp lên thành khinh thường. Nếu trước kia Quang Minh giáo hội ở trong mắt đám người Harold còn coi như là đối thủ, hiện tại, tính ta bọn họ đã khinh thường không thèm ngó tới đối thủ thế này rồi.

Nói ra thì, lực lượng vũ trang mạnh nhất của giáo hội, đoàn kỵ sĩ giáo hội, hai lần bị Tống Mặc diệt đoàn, chủ giáo chiến đấu và tập đoàn tu sĩ mạnh nhất giáo hội, đang bị lừa đảo dưới tay Tống Mặc, thông qua hợp tác với Hắc Viêm, Tống Mặc lừa được mấy trăm tới trên triệu kim tệ của giáo hội, hình như, y đã là thành tử địch của giáo hội rồi?

Tống Mặc xoa cằm, nhìn ba chủ giáo đã khai hết kế hoạch và mưu tính của giáo hội, nếu giáo hội sẽ không vì họ trả tiền chuộc, vậy y sẽ nghĩ cách bắt vài kẻ giáo hội nguyện ý trả tiền chuộc. Chuyện ‘đào đất’ hơn một ngàn bảy trăm năm khiến tổ tông Grilan và nhân dân quảng đại Grilan vô cùng đau đớn, khiến Grilan nghèo khó hơn cả ngàn năm, hại y vừa mới xuyên qua, đã phải ăn bánh mì đen cả mấy tháng liền, cũng nên để giáo hội chảy máu một lần.

Tống Mặc biểu thị kỵ sĩ dời chân đang dậm trên người một chủ giáo ra, cúi người, hai tay chống lên đầu gối, cười ha ha nhìn hắn, không nói gì.

Chủ giáo bị Tống Mặc nhìn mà lòng phát lạnh, vội nói: “Các hạ, nên nói ta đều đã nói rồi, ta dùng danh nghĩa thần phát thệ, không che giấu bất cứ điều gì.”

“Ngươi cho rằng ta sẽ tin lời ngươi sao?” Nụ cười của Tống Mặc vẫn không thay đổi, nhưng lời nói ra lại khiến chủ giáo và hai người khác thấy lạnh sống lưng, “Nếu ngươi còn không nói thật, ta sẽ ném ngươi vào trong chiến trường, có thấy không?”

Tống Mặc dùng ngón cái chỉ sau lưng, một con địa hình long đúng lúc tông vào một con cự long, thân hình to lớn của cự long không để cho địa hành long chiếm bất cứ tiện nghi nào, nhưng cũng không thể tông ngã địa hành long. Gai xương sau đầu địa hành long không đâm lủng da dày của cự long, nhưng cũng khiến cự long không dễ chịu gì.

Hai con to xác khổng lồ va mạnh vào nhau, giống như đại lực sĩ đang đấu vật, không hề nhân nhượng. Ma tộc trên lưng địa hành long không ngừng thao túng phù văn trong tay, vung trường thương, nhân khoảng cách đâm cho cự long một cái, trường thương gãy ngang, liền trực tiếp dùng xẻng công binh, thề phải xẻo một miếng thịt của kẻ địch!

Xẻng công binh chém sắt như bùn, trên móng vuốt cự long bị cắt mất hai phiến vảy, lộ ra một phần thịt nhỏ bên dưới. Cự long vô cùng tức giận, ma tộc đáng chết, dám dùng một thứ như cái xẻng, làm vảy của hắn bị thương!

Cự long bạo nộ ngẩng đầu lên, gầm lên một tiếng, long khí nóng bức như nham thạch phun vào địa hành long và ma tộc đối chiến với hắn, ông thiêu chết ngươi!

Trên không trung, cuộc chiến của Rhys và Hắc Viêm đã tiến vào hồi gay cấn, không ai có thể nhìn rõ động tác của hai người hiện tại, thân ảnh hai người nhanh như chớp điện, cứ như hai đường sáng do sức mạnh ngưng kết, không ngừng va vào nhau, chỉ có tiếng kim loại va nhau vang lên, diễn thuyết trận chiến của hai người kịch liệt thế nào.

Tống Mặc dùng roi ngựa ‘mượn’ của kỵ sĩ nâng cằm chủ giáo lên, “Có hứng thú không, đến cự ly gần chiến trường quan sát một chút? Trốn ở sau tảng đá vây coi, không kích thích bằng quan sát cự ly gần.”

Ba chủ giáo bị Tống Mặc dọa giật nảy, chủ giáo gần Tống Mặc nhất đã tái mặt, nếu có thể, hắn thật sự muốn đảo mắt trắng lập tức ngất xỉu. Nhưng hắn không dám, hắn lo vạn nhất mình ngất rồi, lãnh chủ vô huyết vô lệ, lòng đạ đen tối trước mắt, sẽ lập tức ném hắn vào trong chiến trường, cho những con vật to lớn kia dẫm bẹp.

“Các hạ, lãnh chủ các hạ!” Chủ giáo khóc lớn như muốn sụp đổ, “Ta nói toàn là thật, xin ngài nhất định phải tin tưởng ta!”

Giọng chủ giáo đã biến điệu, Tống Mặc hoài nghi, nếu còn bức nữa, chỉ sợ hắn sẽ phun máu trước mặt y. Y vẫn có lòng từ bi, không nhẫn tâm bức chết người ta. Đó không phải tác phong của Tống đại lãnh chủ, cũng không phải mục đích của y. Ba con cá trước mặt vẫn còn có ích, vì câu con cá lớn hơn, để giáo hội chảy máu, bọn họ đều phải còn sống.

“Được rồi, ta tin ngươi.”

Tống Mặc thu roi ngựa lại, thẳng người lên, ý bảo kỵ sĩ Grilan dìu chủ giáo đại nhân dậy, dựa vào hai cái chân mềm như cọng bún của hắn hiện tại, đứng cũng là một vấn đề.

“Lãnh chủ các hạ…”

“Lời cảm tạ tạm không cần nói.” Tống Mặc lấy một cái hộp nhỏ dẹp trong túi áo ra. Mở nắp hộp, nói với chủ giáo vừa rồi xém chút bị dọa hồn bay phách lạc, “Mở miệng.”

Chủ giáo nhất thời không kịp phản ứng, kỵ sĩ đang dìu hắn trực tiếp thực hiện, banh cằm hắn ra, một viên thuốc nhỏ màu trắng được đưa vào miệng hắn, lập tức, một mùi vị đắng chát lan tràn trong miệng, Tống Mặc hảo tâm cầm bình nước tùy thân lên, cho hắn uống vài hớp, giúp viên thuốc trong miệng dễ nuốt hơn.

“Rất đắng?”

Chủ giáo vội gật đầu, Tống Mặc nhếch môi, “Đắng là đúng rồi.”

Giề?

“Đây là thuốc độc, có thể không đắng sao?”

Thuốc độc?!

Phản ứng đầu tiên của chủ giáo là thò tay muốn móc cổ họng mình, muốn phun thuốc đã nuốt đó ra, Tống Mặc giao bình nước cho địa tinh bên cạnh, ôm tay mát mẻ nói: “Đã nuốt xuống rồi, ngươi không thể nhổ ra được.”

“Lãnh chủ các hạ, tại sao?”

Chủ giáo vẻ mặt bi phẫn, Tống Mặc không để ý tới hắn, mà làm theo y hệt đút thuốc cho hai chủ giáo kiến tập kia, ba nhân sĩ giáo hội toàn bộ tái mặt, cứ như giây tiếp theo sẽ ngất đi.

Tống Mặc tung hộp chứa thuốc lên xuống, nói: “Ta biết, bản lĩnh trị liệu của giáo hội rất phát đạt, nhưng, cho dù là chủ giáo y thuật inh nhất, cũng đừng mơ giải được độc trên người các ngươi. Bọn họ thậm chí còn không tra ra được độc các ngươi trúng. Thế nào, có phải trong bụng bắt đầu có cảm giác đảo lộn cuộn trào không?”

Ba chủ giáo không tự chủ sờ bụng mình, quả thật, bọn họ đều có xúc động muốn chạy vào nhà xí.

“Cho nên.” Tống Mặc cười tiếp tục nói, “Nếu muốn lấy được thuốc giải từ tay ta, các ngươi phải nghe theo an bài của ta, làm như ta nói. Nếu không, không quá nửa tháng, các ngươi sẽ toàn thân hư thoát mà chết, đến lúc đó, ngay cả thần Quang Minh cũng không cứu được các ngươi!”

Sắc mặt ba chủ giáo đã không thể dùng tái nhợt hình dung nữa, toàn bộ nhuộm lên màu xám xịt mạng ta sắp đứt.

“Ta sẽ không để các ngươi làm chuyện nằm ngoài phạm vi năng lực của mình.” Tống Mặc hảo tâm bổ sung một câu, “Ta cho các ngươi nửa phút suy nghĩ, nếu đáp ứng điều kiện của ta, ta sẽ cho các ngươi một nửa thuốc giải. Nếu không đáp ứng, các ngươi không chỉ không có được thuốc giải, mà còn bị ném vào đó!”

Tống Mặc chỉ tay ra sau lưng, lời nói ra mạnh mẽ. Ba chủ giáo đã không còn chọn lựa nào khác, so với trung thành cùng giáo hội, vẫn là mạng nhỏ của mình quan trọng hơn chút.

Sau khi đạt được đáp án mình muốn, Tống Mặc thỏa mãn gật đầu, “Tốt lắm.”

Tiếp theo cong lưng xuống, ghé vào tai một chủ giáo thấp giọng nói một hồi thế này thế kia, thế kia thế này, “Chính là như thế, không khó đúng không?”

Hai chủ giáo kiến tập cách rất gần, cũng nghe thấy yêu cầu Tống Mặc đưa ra, ba chủ giáo quay mặt nhìn nhau, chỉ đơn giản như thế?

Tống Mặc nhún vai, “Ta từng nói, sẽ không bảo các ngươi làm chuyện vượt qua phạm vi năng lực của mình, hơn nữa, yêu cầu này cũng không tính là phản bội giáo hội, thế nào?”

Ba chủ giáo biết mục đích của Tống Mặc không đơn giản như y đã nói, nhưng nếu chỉ là dẫn một hai đại chủ giáo tới Grilan… sáu đại chủ giáo, không phải toàn bộ là đối tượng bọn họ hiếu trung, ném đối thủ của cấp trên vào cạm bẫy, có lẽ, đại chủ giáo còn khen thưởng họ…

Nhìn thần sắc biến hóa của ba người trước mặt, Tống Mặc khẳng định, mục đích của mình đã đạt được.

Ba chủ giáo gật đầu, Tống Mặc lập tức thả họ ra, chuyện đầu tiên họ làm sau khi được thả, chính là tìm nhà xí. Thực sự là, không thể nhịn, cũng nhịn không nổi!

“Harold, tìm vài người đi theo họ.” Tống Mặc quay lại nói với Harold, “Giám thị nhất cử nhất động của họ, đừng để họ phát hiện.”



“Tuân lệnh, lãnh chủ đại nhân.” Harold nói xong, có hơi chần chờ hỏi: “Lãnh chủ đại nhân, thứ ngài cho họ uống, thật sự là thuốc độc?”

“Ngươi rất hiếu kỳ?” Tống Mặc lấy hộp đựng thuốc ra, đưa cho Harold, “Có muốn nếm thử một viên không?”

“…” Thuốc độc có thể tùy tiện uống sao? Cho dù có thuốc giải, cũng không thể!

“Đây không phải là thuốc độc.” Tống Mặc cười híp mắt mở nắp hộp ra, bên trong xếp chỉnh tề ba hàng thuốc nhỏ màu trắng lớn cỡ móng tay, “Thật ra, đây là thuốc tiêu hóa.” ‘Thuốc độc’ và ‘thuốc giải’ y cho ba chủ giáo uống, đều lấy từ trong hộp này ra.

“Thuốc tiêu hóa?”

“Đúng.” Tống Mặc đóng hộp lại, “Thật không thể xem thường đám Mies và Roger, thuốc mới nghiên cứu hiệu quả thật tốt.”

Harold: “…”

“Ta đã quyết định đặt tên cho loại thuốc này là thuốc kích thích tiêu hóa bản xxx, Harold, ngươi thấy sao?”

Harold: “…”

Giải quyết ba nhân sĩ giáo hội vây xem xong, lực chú ý của Tống Mặc trở lại trên chiến trường, cự long và địa hành long đánh khó phân, Rhys và Hắc Viêm cũng không phân trên dưới, tiếp tục như thế, trong thời gian ngắn rất khó phân định thắng bại, cho dù có thể phân cao thấp, kết quả cũng là lưỡng bại câu thương.

Tống Mặc sờ cằm, ánh mắt nhìn ngó xung quanh, phải biết, vây xem ở đây, không phải chỉ có ba nhân sĩ giáo hội.

“Touro, dẫn người, giải quyết sạch mấy kẻ xem náo nhiệt đi.”

“Giết chết sao? Ông rất lâu không giết người rồi, tính ra sẽ thấy lạ tay, không còn nhanh lẹ như hồi xưa nữa.”

“… Không cần, đánh bán sống là được.”

“Tuân lệnh!”

Touro dẫn người đi thu thập nhân sĩ vây xem, không bao lâu, xung quanh đã vang lên tiếng khóc như quỷ tru và tiếng cầu tha. Tống Mặc chép miệng, có câu xem trộm có nguy hiểm, vây xem phải cẩn trọng, y coi như dạy miễn phí cho những thám tử này một lớp quan trọng.

Bám đuôi, cũng cần phải phân đối tượng.

Đợi khi Touro giải quyết các thám tử vây xem, Tống Mặc lập tức xoay chuyển họng pháo, nhắm vào chiến trường. Harold có hơi kinh ngạc, “Lãnh chủ đại nhân, ngài là muốn?”

“Cùng pằng pằng.”

“… Như vậy được không?” Một bên trong đó, là người yêu của ngài và thủ hạ của hắn.

“Không có gì không được. Ta không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở đây.” Y còn phải tuần tra lãnh địa mới, cần phải lập tức giải quyết chuyện phiền phức này, nếu không, rất nhiều việc phải kéo dài. Huống hồ, những con cự long nói một đằng làm một nẻo này khiến y rất khó chịu, mà nhắc mới nhớ, lần trước họ chỉ mới trả có một phần tiền chuộc, tiền thiếu còn chưa thanh toán xong đâu!

Dám động thủ với chủ nợ, nhất định phải áy con cự long này biết mặt!

Còn ngộ thương người của mình… Tống Mặc nói rằng, tin rằng Rhys sẽ lý giải y, lý giải vạn tuế mà!

Harold thấy Tống Mặc đã quyết, cũng không nói nữa.

Gần ba mươi khẩu pháo cối toàn bộ lắp đầy đạn, Tống Mặc giơ tay phải lên, vung mạnh xuống, địa hành long và cự long đang đánh náo nhiệt bị nã trúng không khác gì nhau, khác ở chỗ, đạn pháo bắn lên người cự long nhiều hơn một chút, địa hành long phần nhiều chỉ là bị liên lụy, chẳng qua hai bên toàn bộ đều da dày thịt thô, không để ý bị nã vài phát.

Địa hành long lần đầu tiên được chứng kiến uy lực của đại bác, phản ứng y hệt cự long lúc trước, toàn thể ngây ra, cự long thoáng chốc nhớ lại thảm ngộ tại Grilan trước đó, ý thức được tình huống không hay. Tống Mặc không cho cự long cơ hội, sau vòng bắn thử đạn bình thường đầu tiên, toàn thể lắp đạn gây mê, tuy số lượng đạn dược không đủ, nhưng cũng đủ để một nửa cử long ngã, cho dù có địa hành long bị ảnh hưởng cũng không sao, địa hành long và ma tộc còn lại, cộng thêm người mình mang theo, cũng đủ ứng phó.

Tiếng pháo lại vang lên lần nữa, các cự long, lại lần nữa trải nghiệm nỗi đau không thể thừa nhận trong đời rồng…

Dưới sự chứng kiến của thám tử các nước bị đánh chỉ còn lại nửa cái mạng xung quanh, cự long cường đại, liên tiếp ngã xuống dưới họng pháp của lãnh chủ Grilan. Vũ khí nóng, mang tới một lần tẩy lễ triệt để cho cách thức chiến tranh của Quang Minh đại lục…

Màn này, đúng lúc rơi vào mắt Laurent và thân vương Myers vì lo cho con trai mà chạy tới giúp đỡ, hai vợ chồng dừng chân, đồng thời cảm thán, con dâu nhà Myers, quả thật anh võ bá khí!