Dị Thế Chi Thành Thần Lộ | Con Đường Trở Thành Thần

Chương 47: Phượng hoàng phá xác



Sau khi tu luyện xong, Lục Vũ hãy hồi pháp trận che giấu khí tức bên cạnh mình, pháp trận này cũng là hắn gần đây mới đổi với người khác trong Hệ thống vị diện giao dịch, có thể tiêu trừ mọi dao động khi hắn tu luyện.

Lúc này là buổi tối, Caroline cũng không có ở đây, có lẽ Lâm Tái đang ngủ, Lục Vũ nghĩ nghĩ, liền vào Hệ thống vị diện giao dịch, lấy ra ngọc giản lúc trước.

Xem thật lâu, sau khi học thuộc lòng đoạn tiếp theo của công pháp, Lục Vũ liền muốn mở ra chiếc nhẫn không gian mà trước kia không mở được. Lần này hắn có thể dễ dàng mở ra!

Biến hóa như vậy khiến cho Lục Vũ phản ứng có chút không kịp. Chiếc nhẫn này, Tái Sinh đan và công pháp cùng lúc rơi vào trong tay hắn, nhưng hắn vẫn không mở ra được, mà hiện tại, cứ dễ dàng mở ra như vậy sao?

Lục Vũ không biết cũng phải, trong mắt tu chân giả, người thường không phải tu chân giả thì không hề có địa vị, bởi vậy bọn họ luyện chế ra nhẫn không gian, đương nhiên người thường cũng không thể mở ra, lúc trước Lục Vũ còn luẩn quẩn tại Luyện Khí kỳ, ngay cả cánh cửa tu chân cũng chưa bước vào, nên không thể mở ra chiếc nhẫn không gian này cũng là chuyện đương nhiên.

Nếu đã có thể mở ra, thì phải xem trong đó có những bảo bối gì đây, Lục Vũ phân ra một cỗ tinh thần lực, xâm nhập vào trong đó, lập tức quan sát tình huống bên trong không sót gì cả.

Tạp vật bên trong rất ít, có lẽ những thứ được giữ lại, đều là những vật phẩm mà sư phụ lọt mắt. Trong những bảo bối này, phần lớn là tiên thạch ẩn chứa năng lượng mà tu chân giả có thể hấp thu, cũng có một ít pháp khí.

Những pháp khí linh tinh này nọ, dựa vào tu vi hiện giờ của Lục Vũ, phần lớn đều không thể dùng, nhưng trong đó cũng có vài vật nhỏ hắn có thể sử dụng. Ví dụ như một cái Kính Chiếu Yêu trong đó, nghe nói là có thể nhìn thấu mọi hư ảo. Còn có một viên Thần Thú đan, dùng rất nhiều thiên tài địa bảo và một viên nội đan linh thú hi hữu mà luyện thành, chỉ cần tích huyết tế luyện, rồi đem Thần Thú đan đút cho ma thú của mình ăn, không chỉ có thể nâng cao thực lực của ma thú, mà còn có thể tăng cao hảo cảm của ma thú đối với chủ nhân thậm chí còn tâm linh tương thông.

Nhìn thấy viên Thần Thú đan này, Lục Vũ lập tức nghĩ đến quả trứng Thôn Phệ thú kia mỗi ngày dính trên người hắn mà hấp thu linh lực, dựa theo ghi chép, thì ma thú được cho ăn Thần Thú đan chưa bao giờ phản bội lại chủ nhân, nếu hắn và Thôn Phệ thú không có ký kết khế ước gì cả, như vậy, đến lúc đó cho nó ăn viên Thần Thú đan này là được rồi.

Nghĩ như vậy, Lục Vũ liền tế luyện Thần Thú đan một lần, về phần Kính Chiếu Yêu chỉ có thể cầm trong tay thưởng thức, hắn tạm coi là đồ chơi.

“Trong tay ngươi là cái gì vậy?” Lúc Lục Vũ đi ra ngoài, không ngoài sở liệu, người thứ nhất nhìn thấy chính là Lâm Tái.

“Một cái gương…” Lục Vũ đột nhiên nghĩ tới tình huống của Lâm Tái, thân phận hiện tại của đối phương, không phải giống với yêu quái lắm sao? “Ngươi nhìn vô thử đi, xem có thể nhìn thấy cái gì đây.” Vừa nói, hắn liền ném Kính Chiếu Yêu trong tay cho Lâm Tái.

Lục Vũ yêu sạch sẽ, nên không cho người khác tùy tiện chạm vào đồ đạc của mình, Lâm Tái vô cùng ngạc nhiên khi đối phương hào phóng mà ném đồ cho hắn, mà sau khi hắn tiếp nhận cái gương kia, lập tức ngây ngẩn cả người: “Đây là cái gì?”

Lục Vũ đứng phía sau Lâm Tái, nên thấy được ảnh phản chiếu trong gương, trong đó, là  một Tiểu Long đang ngơ ngác nhìn ra ngoài, biểu tình giống hệt Lâm Tái.

Đương nhiên, đây là ảnh phản chiếu của Lâm Tái, nếu không giống thì rất kỳ quái rồi!

“Đây là… chân thân của ngươi.” Móng vuốt của Tiểu Long còn rất nhỏ, không có cảm giác sắc bén gì cả, không chỉ không uy vũ, mà còn vô cùng đáng yêu. (kawaii~~)

“Tại sao ta lại có hình dạng này chứ?” Lâm Tái hoàn toàn không tin, mà sau đó, hình ảnh trong gương lại thay đổi, Lâm Tái lại biến thành hình dạng mình người đuôi rắn, giống hệt với hình dạng của Caroline khi lần đầu xuất hiện trước mặt bọn họ.

Lục Vũ có chút kinh ngạc mà nhìn hình dạng của Lâm Tái trong Kính Chiếu Yêu, Lục Vũ đã hiểu rõ, hình dạng hiện tại của Lâm Tái giống với nhân loại, là bởi vì đối phương bị Caroline phong ấn… Cũng không biết sau khi Lâm Tái cởi bỏ phong ấn sẽ biến thành dạng gì nữa.

“Hughes, ngươi có cảm thấy hình dạng này của ta rất anh tuấn không?” Lâm Tái hoàn toàn không thể chấp nhận vừa rồi mình biến thành hình dạng Tiểu Long đáng yêu kia, nhưng hình dạng hiện tại, hắn cảm thấy vô cùng đẹp trai.

“Cũng vậy mà … Nhưng hình dạng hiện tại đẹp hơn chút… Đương nhiên, ngươi vẫn phải giao tiền thuê nhà.” Lục Vũ trực tiếp xòe tay ra, đã hai tháng, tửu lâu của bọn họ cũng bắt đầu mở cửa, nhưng vẫn cho có chưa có thu tiền lời, cho nên hiện tại, hắn không thể bỏ qua cho Lâm Tái được.

“…” Lâm Tái ngoan ngoãn giao tiền, nhìn Lục Vũ dùng khăn tay lau tinh hạch sạch sẽ mới bỏ vào túi, vừa định nói gì đó, quả trứng trong ngực đột nhiên giật giật.

“Trứng của ta, nó cử động!” Lâm Tái vội vàng lấy ra quả ttứng phượng hoàng trong áo, vẻ mặt ngạc nhiên.

Trứng… Lục Vũ cảm thấy có chút đau trứng, không thể không nói, cái từ này thật sự có rất nhiều nghĩa nha: “Chẳng lẽ nó sắp nở?” Thật đúng là khiến người khác ghen tị, Thôn Phệ thú của hắn bây giờ còn chưa có một chút động tĩnh nữa!

“Ta cảm giác phượng hoàng có động tĩnh, là Tiểu Hồng muốn phá xác ra sao?” Caroline đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hai người, lúc này, chính là thời gian mà nàng trở về Quán Ăn Ngon.

“Đúng vậy, hiện tại có cần làm gì không?” Lâm Tái vội vàng hỏi, Lục Vũ thường xuyên đưa linh khí vào trứng của mình, còn hắn thì không có làm cái gì hết trơn, bởi vậy hắn có chút lo lắng trứng của mình sẽ không thân với mình.

Phượng hoàng đó, đây chính là phượng hoàng của hắn đó, hiện tại Lâm Tái hận không thể đập trứng ra.

“Không cần, thật ra trong khoảng thời gian phượng hoàng còn trong bụng mẹ đã hấp thu đầy đủ năng lượng, theo lý thì trong vòng vài ngày sẽ có thể phá xác, sở dĩ đến hiện tại nó mới phá xác, có lẽ vì cơ thể bẩm sinh có chút yếu ớt.” Lúc trước phượng hoàng một lần mang thai hai quả trứng, cũng vì vậy, thời gian sinh sản kéo dài và hai quả trứng cũng có chút yếu ớt. Caroline vừa trả lời, vừa nhìn chằm chằm quả trứng kia, phượng hoàng phá xác, cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy đó!

Vỏ trứng xuất hiện một cái cái khe, dần dần, cái khe càng lúc càng lớn, sau đó, một con chim nhỏ hồng sắc trần trụi từ trong quả trứng chui ra.

Theo Lục Vũ thấy, thì con chim nhỏ trước mắt này, chính là một con gà trụi lông. Nhưng cho dù nó là gà, cũng tuyệt đối là một con gà vô cùng cường đại, bởi vì cảm giác của đối phương dành cho Lục Vũ, giống hệt với Bizani.

Vừa nhắc tới hắn, thì hắn liền xuất hiện.

Thời điểm Phượng hoàng phá xác, năng lượng dị động dĩ nhiên là phải có, hiện giờ có nhiều người chú ý đến Lâm Tái như vậy, thậm chí vị pháp thần kia của ma pháp nghiệp đoàn hoàn toàn chướng mắt Lâm Tái còn đặc biệt ở lại vì trứng phượng hoàng, những người này tuyệt đối sẽ chú ý đến những chuyện liên quan đến trứng phượng hoàng.

Cho nên, con chim nhỏ ướt sũng dấy lên một ít ngọn lửa hơ khô lông của mình, sau đó ăn hết vỏ trứng bên cạnh vào bụng, bên ngoài cũng có vô số người vì nó mà đến.

Dựa theo thực lực, người đầu tiên đi vào, đương nhiên chính là Khải Tát, lúc đến thấy phượng hoàng, hắn hít sâu một hơi: “Phượng hoàng cường đại như vậy, nhưng quá xui xẻo, lại đụng phải một chủ nhân như vậy!” Lấy thực lực của Lâm Tái, sợ là không thể sống đến khi con phượng hoàng này thành niên! Rõ ràng là một con ma thú hỏa hệ cường đại như vậy, tại sao lại ký kết khế ước với một tên phế vật chứ?

Khi yến tiệc diễn ra, Khải Tát đã đi đến sào huyệt phượng hoàng, sau đó liền ở trong phân hội của ma pháp nghiệp đoàn, hắn chỉ gặp được Lâm Tái vài lần, nhưng đều không hề có sắc mặt hoà nhã, cho nên phản ứng hiện tại, cũng nằm trong dự liệu của mọi người.

Khải Tát bày ra thái độ như vậy, người khác liền không dám khen tặng Lâm Tái, nhưng cũng có thể khen tặng tiểu phượng hoàng trong tay Lâm Tái, cho nên kế tiếp, Lâm Tái liền bị bỏ qua một bên, mà mọi người thì khen lấy khen để tiểu phượng hoàng chỉ vừa phá xác không lâu cái gì cũng đều không hiểu.

Tuy người khác không chú ý mình mà là phượng hoàng trong lòng ngực mình, nhưng Lâm Tái vẫn tươi cười đón chào. Sau khi chào hỏi xong, hắn còn muốn mời mọi người đến tửu lâu mình mới khai trương ăn một bữa.

“Tính tình của ngươi thật tốt. ” Lục Vũ nhịn không được mở miệng, “Mời khách ăn cơm tốn bao nhiêu tiền biết không hả?”

“Ngươi yên tâm, tuy hiện tại không thu tiền, nhưng sau này sẽ moi lại rất nhiều tiền từ bọn họ! Đúng rồi, thịt ngươi đưa tới rất tốt, một chút ma pháp nguyên tố cũng không có, nói cách khác, hoàn toàn vô hại với ma pháp sư… Ta tin tưởng những người này nhất định sẽ rất thích.” Lâm Tái lập tức mở miệng, làm người thì ai không muốn hưởng thụ, mà muốn hưởng thụ, thì không thể không có tiền. Huống chi Lục Vũ yêu tiền như vậy, dù thế nào hắn cũng muốn kiếm thật nhiều tiền cho đối phương.

Sau khi phượng hoàng phá xác, người đến thăm hỏi Lâm Tái ngày càng nhiều, Quán Ăn Ngon quá nhỏ, vì có thể thuận tiện mời chào khách, nên Lâm Tái đề nghị dọn tới tửu lâu mình mới mở, sau khi hắn vừa năn nỉ vừa kiên quyết, cộng thêm dưới sự suy xét, tửu lâu quả thật rộng lớn hơn, rốt cuộc Lục Vũ quyết định dọn nhà.

“Tiểu Hồng! Ngươi quay lại coi!” Mới sáng sớm, Lâm Tái liền đuổi theo một con chim nhỏ, vừa đuổi theo vừa lớn tiếng hô, con chim nhỏ kia lại không để ý tới hắn, ngược lại là chạy về phía trước, kè kè theo Lục Vũ, đập đập cánh dự định bay lên người Lục Vũ.

Lục Vũ cũng rất thích tiểu phượng hoàng này, hiện giờ hắn vẫn trùm kín mít, liền thuận thế cho đối phương đứng trên cánh tay của mình, lại lấy ra trứng Thôn Phệ thú trong lòng ngực của mình cho đối phương nhìn.

Con phượng hoàng này, lúc mới đầu, hoàn toàn theo sát Lâm Tái, cho đến một ngày nó nhìn thấy quả trứng trong tay Lục Vũ, từ đó về sau, chỉ cần có cơ hội, nó sẽ kiên trì bám theo Lục Vũ, đợi Lục Vũ lấy ra trứng Thôn Phệ thú, nó sẽ nhìn chằm chằm, còn thật cẩn thận mà lấy móng vuốt đánh vài cái lên vỏ trứng.

Đối với chuyện này, Lâm Tái không thể hiểu nổi, Caroline lập tức giải đáp thắc mắc cho hắn: “Nó có một đứa em.”

Thì ra, nó coi quả trứng này là em sao? Nghe Caroline nói, Lục Vũ cùng Lâm Tái đều hiểu rõ mà gật đầu, nhưng Caroline cũng một bụng nghi hoặc — cảm giác mà hai quả trứng này mang lại cho nhau rất kỳ lạ, cho dù phượng hoàng mới phá xác hẳn là cũng không thể phân rõ… Chẳng lẽ là do chúng thân cận với nhau sao?

“Tiểu Hồng, mày chơi cùng Tiểu Hắc đi.” Lục Vũ bỏ quả trứng trong tay vào một cái nôi thật lớn bên cạnh, cái nôi này là có người lấy đến cho phượng hoàng ngủ, nhưng Tiểu Hồng lại khẳng khái mà đem nó tặng cho Tiểu Hắc, còn bản thân thì chỉ đứng trên lan can mà thôi.

Thấy tiểu đản đản đã được đặt trong nôi, Tiểu Hồng lập tức nhảy khỏi người Lục Vũ, sau đó đậu trên lan can của cái nôi.

Sau khi Tiểu Hồng đứng vững, thì Lục Vũ cũng không quản bọn nó nữa, liền đi ăn cơm với Lâm Tái.

Bọn họ dọn đến đây đã gần một tháng, Lục Vũ cũng đã thích nghi, không thể không nói, có thể ở cùng một con phượng hoàng, cũng rất vui.

Chờ Lục Vũ bưng lên bữa sáng do đầu bếp tỉ mỉ chế biến tuyệt đối sạch sẽ, Caroline đã về.

Mấy ngày nay, buổi tối cũng không thấy Caroline ngủ trong phòng, ngay từ đầu Lâm Tái còn rất tò mò, sau đó trong lúc vô tình nghe quản gia phủ thành chủ nói cha mình hình như đang thông đồng với một tình nhân xuất quỷ nhập thần, hắn liền hiểu rõ.

Ba người cùng nhau ăn điểm tâm, mới ăn được một nửa, đột nhiên truyền đến một tiếng kêu “Dát! Cạc cạc cạc cạc!” thảm thiết.

“Cái gì vậy?” Caroline tò mò hỏi han.

Sắc mặt Lâm Tái cũng đột nhiên thay đổi, nhảy dựng lên: “Tiểu Hồng!”

Kêu thảm thiết, đúng là phượng hoàng Tiểu Hồng, nhưng cũng không phải nó gặp địch nhân hoặc là gặp nguy hiểm, mà là bị một con vật đen thui cắn đuôi.

“Đây là ma thú gì vậy? Ngay cả phượng hoàng cũng dám cắn?” Caroline kỳ quái mà mở miệng.

Tốc độ của Lâm Tái càng nhanh, lập tức cứu giúp cái đuôi của Tiểu Hồng ra khỏi miệng tiểu ma thú kia, sau đó nhìn về phía Lục Vũ: “Hughes, ma thú của ngươi phá xác.”

Lục Vũ cũng đã cảm giác được, nhưng hình tượng của Thôn Phệ thú lại làm cho hắn chần chờ, vốn dĩ phượng hoàng giống gà con cũng đủ khiến người ta buồn bực, hiện tại, Thôn Phệ thú, lại giống… Rái cá biển?

Bất quá, tuy hình dáng giống rái cá biển, nhưng miệng lại lớn hơn rái cá biển một chút, trên thân thể tròn vo lú ra bốn cái chân ngắn củn, sau này trưởng thành, có lẽ sẽ đổi hình tượng nhỉ?

Lục Vũ còn đang rối rắm, thì Thôn Phệ thú được Lục Vũ đặt tên là Tiểu Hắc cũng tìm Lục Vũ khắp nơi, lập tức kêu lên “Ác ác”, sau khi nhìn Lục Vũ vài lần, nó còn dùng ánh mắt thèm nhỏ dãi mà nhìn con phượng hoàng bên cạnh…

Lục Vũ xấu hổ mà cười cười, rất muốn nói với tên tiểu tử kia, phượng hoàng không phải ngươi muốn ăn là có thể ăn…