Đi Qua Xuân Hạ

Chương 14



Lửa bén lên đốt cháy mọi ngóc ngách trong nhà, chất liệu gỗ như đổ thêm dầu vào lửa, cách mặt ba bước đã bị khói hun đến nỗi không nhìn thấy gì.

“Kiên? Con ở đâu thế?”

Cô gái cầm một cái áo đã thấm nước để quật mạnh, ngọn lửa nhất thời bị tách làm hai ra, để lộ một khoảng không nho nhỏ có thể lách người vào. Cô ngay lập tức nhảy vào chỗ trống đó, chạy vội tới nơi đứa trẻ đang khóc lớn gọi mẹ.

“Mẹ ơi.”

“Mẹ đây.”

“Con sợ lắm.”

Cô gái ôm lấy cậu con trai nhỏ của mình, cái áo ướt duy nhất để tránh lửa cũng mặc lên cho thằng bé. “Không sao đâu con. Mẹ ở đây rồi. Ngồi ngoan một chút, chúng ta ra khỏi đây ngay.”

Cậu bé thút thít tựa vào lòng mẹ. Cô gái nhìn căn phòng một lần nữa, nơi nơi đều là lửa cháy dữ dội, không có áo, người cô bị lửa liếm lên, hai tay, hai chân, mặt đều bỏng rát. Khói đang điền vào các chỗ chưa bị cháy đến, chỉ hai phút nữa thôi, họ sẽ không còn chỗ nào thoát thân cả.

Cô gái mím chặt môi, hạ thấp thân mình để tránh hít phải khói độc, chạy ào ra khỏi căn phòng.

Rầm!

Khói và bụi bốc lên cao khi thanh rầm rơi xuống đất rồi bị lửa nuốt sạch. Thanh rầm gẫy ra làm đôi, chắn chéo ở cửa, hơi nóng từ nó bốc lên ập vào mặt hai người. Con đường duy nhất để trốn thoát của họ đã bị chặt đứt.

Cô gái hoảng loạn, vòng tay đang ôm con trai còn run hơn cả thằng bé. Cô có thể nghe thấy tiếng tiếng tim đập của chính mình, tiếng kêu gào của mọi người bên ngoài, nhưng lời kêu cứu của cô lại bị lửa át đi.

“Mẹ ơi. Con sắp chết rồi phải không mẹ?”

Thằng bé Kiên ở trong lòng cô rên rỉ, do hít phải khỏi độc, nên nó cứ nói mê sảng những câu vô nghĩa.

“Không. Con đừng ngủ, mẹ đưa con ra khỏi đây.”

Cô gái hít sâu một hơi, ôm chặt con lao vào biển lửa. Các thanh gỗ tỏa nhiệt ghê gớm, muốn thiêu cháy cô. Cô gái có cảm giác như da mình đã bị nướng chín mất rồi, hoặc giả các sợi dây thần kinh của cô cũng sắp đứt bởi cơn đau quá sức chịu đựng.

“Đưa tay đây cho tôi!”

Cô gái mở to mắt, khói và cái màu vàng trầm của lửa hắt lên làm cô không rõ người đến là ai. Nhưng cô biết anh là người đến cứu mình. Hơn nữa câu nói “Đưa tay đây cho tôi!” làm cô bất giác xúc động đến nỗi rơi lệ.

Một chiếc áo quàng lên người cô. Nó ướt sũng, vừa hay có thể làm dịu cảm giác đau nhức của cô. Người đàn ông hỏi cô:

“Còn đi được không?”

Cô gật đầu, ban nãy một thanh gỗ đã rơi trúng chân của cô, nhưng chút đau đớn này chẳng là gì so với mạng sống cả.

Người đàn ông nhìn quanh, chợt nói:

“Ôm chặt thằng bé. Cẩn thận che mặt mình đi.”

Anh nói xong, ôm eo của cô gái đặt lên vai mình, băng băng đi qua mấy tầng lửa. Cô muốn hỏi xem anh lấy đâu ra sức lực lớn như vậy mà không dám hỏi. Ở đây nguy hiểm thế này, khiến anh phân tâm chỉ một chút thôi thì cả ba người sẽ chôn thây ở đây mất thôi.

Đi được một quãng, cô bắt đầu ngửi thấy mùi gió, mùi nước và nhìn thấy màu xanh của bầu trời. Cùng lúc đó, cả căn nhà mà họ vừa ở bên trong đã sụp xuống, mang theo gia sản tích góp cả đời của một gia đình. Nhân viên cứu hỏa giờ mới chạy đến nơi, chỉ kịp ngăn đám cháy ảnh hưởng đến các hộ xung quanh.

Chủ ngôi nhà đang đứng bên ngoài khóc lóc thảm thiết, những người xung quanh an ủi bà ấy cũng không khiến mọi chuyện trở nên tốt jown. Cô gái không có thời gian để quan tâm, kiểm tra người con trai mình một lượt. Khi thấy thằng bé chỉ đang ngủ thiếp đi thôi, cô mới thở phào nhẹ nhõm, dõi theo người đàn ông đang dội từng từng chai nước vào người để giảm nóng.

Quần áo trên người anh đã cháy mấy lỗ, để lộ phần da bị bỏng ở bên trong.

“Anh có sao không?”

Người đàn ông đó chính là Thành.

Thành uống thêm một ngụm nước, không ngẩng đầu lên để nhìn cô gái, đáp cụt lủn:

“Tôi không sao.”

“Tôi…”

Cô gái đang ngập ngừng thì Thành chợt đứng lên. Anh nhìn về phía một chiếc xe ô tô gần đó, bên trong xe là một cậu nhóc đang đập cửa kính.

“Tôi ra đây trước, con trai tôi đang đợi.”

“Đợi đã.” Cô gái vội đứng lên: “Anh tên là gì vậy? Để tôi…”

Thành biết trước cô sẽ nói gì, bèn xua tay:

“Không cần trả ơn đâu. Thấy việc tiện thì làm thôi.”

Bước chân của Thành sải nhanh, cô gái vươn tay ra, như muốn níu anh lại, cuối cùng buông thõng xuống bất lực.

Cô thì thầm, đủ để anh nghe rõ:

“Nếu có duyên gặp lại, tôi muốn mời anh ăn cơm. Tôi là Trần Doanh Minh, phó tổng nhà xuất bản Thời đại.”

“Đã nhớ.”

Bóng của Thành khuất xa trong đoàn người rồi dừng trước cửa xe ô tô. Cô gái chỉ nhìn thấy một sườn mặt của anh khi anh nghiêng mình mở cửa.

Đó là một khuôn mặt cương nghị và trầm lặng, bị sóng gió tháng năm hun đúc. Anh không còn sự hoạt bát của thời trẻ tuổi, chỉ còn vẻ ổn định và thành thục.

“Xin lỗi. Làm ơn tránh đường.”

Một người đàn ông khác xuất hiện, dẹp tan đám đông đang ồn ào ra. Anh ấy hớt hải nhìn quanh tìm kiếm với đôi mắt đầy lo lắng, Doanh Minh giơ tay yếu ớt gọi:

“Em ở đây!”

“Sao lại cháy như thế này? Em bị thương rồi.” Người đàn ông sờ khắp người Minh, tay anh vô tình chạm vào vết thương càng khiến cô đau hơn. “Nhân viên cứu hộ làm việc kiểu gì thế?”

Cô nhăn mày lại, lắc đầu bảo không sao cho anh yên tâm.

“May có người cứu em, nếu không chắc em tróc một tầng da rồi.”

“Ai? Người đó đâu?”

“Anh ấy đi rồi.” Doanh Minh cười tươi, “Anh ấy là người tốt, chỉ tiếc là em không biết tên anh ấy là gì. Sau này có duyên gặp lại phải mời anh ấy một bữa thật ngon.”

“Được được. Giọng em khàn lắm rồi. Không chờ xe của bệnh viện nữa, để anh chở hai mẹ con đi. Chúng ta đi nhanh về nhanh, Nhã đang đợi sắp khóc lên rồi đấy.”

Doanh Minh gật đầu bế Kiên lên, thằng bé ôm cô không rời, dù muốn đưa cho bố cũng không được. Cô chỉ đành bảo:

“Anh Tuấn, anh nhặt giúp em chiếc áo kia lên với.”