Đến Tương Lai, Là Hôn Thê Của Thiếu Tướng

Chương 27



Mà vì nhân sĩ có tài khoản sáng tác riêng tư kia có tên cho tài khoản viết truyện là "Nụ Cười Dần Trở Nên Thiếu Đạo Đức" lại bắt sóng được nhu cầu đồng nhân văn lúc này đang điên cuồng cào phím ảo. Cứ cách hai tiếng lại đăng lên một chương, tốc độ này cứ phải gọi là thần sầu.

Tất nhiên vị nhân sĩ ẩn danh này không phải là Ôn Hòa bởi cậu ta đang vướng tác phẩm "Chuyện tình Tranh Triết" chưa hoàn nên không thể đào hố mới như vậy. Hơn nữa tác phẩm đồng nhân văn này có phong cách hành văn hoàn toàn khác với Ôn Hòa, ai từng đọc những thứ cậu ta viết đều có thể phân biệt được. Chưa kể các tài khoản sáng tác của Ôn Hòa hoàn toàn công khai và không hề đặt tên cho các mảng sáng tác, cũng có nghĩa các tài khoản sáng tác của Ôn Hòa đều có tên là "Ôn Hòa" và mỗi khi cậu ta đăng bài thì tất cả bạn bè và người theo dõi đều có thể nhìn thấy. Khác với chế độ riêng tư cho tài khoản sáng tác vốn chỉ tiếp cận được những người theo dõi trêи mảng sáng tác mà thôi.

Mặc cho mảng sáng tác của "Nụ Cười Dần Trở Nên Thiếu Đạo Đức" đang được lên cao và thậm chí tác phẩm được hệ thống đánh giá hot, kèm với đánh giá này chính là thẻ hot bên dưới tác phẩm. Bản thân nhân sĩ "Nụ Cười Dần Thiếu Đạo Đức" cũng đã được số lượt view, sao vàng lấp lánh và số lượt theo dõi bùng nổ đẩy lên hàng "tiểu thần" chỉ trong nửa ngày.

Trong khi không mảy may biết chính mình lại trở thành nhân vật chính trong tác phẩm đồng nhân văn nào đó, Lục Tranh đang soạn bản thảo lại chẳng hay biết hình tượng của mình đang được người khác đánh giá, nhào nặn, cuối cùng là biến tướng thành sáng tác đồng nhân văn. Hơn nữa cho dù có lên mạng thì Lục Tranh cũng tuyệt đối không thể nhìn thấy bài viết của vị tiểu thần kia bởi Lục Tranh qua sự cố gắng, cậu đã đẩy tài khoản "Lục Tranh" từ hàng "đại thần" mà nguyên chủ đã đạt được tiến lên một bước thành "siêu cấp đại thần" và các tác phẩm được gắn thẻ "siêu hot" và "rất thịnh hành", nổi tiếng ngang hàng với các nhà nghiên cứu sử học, văn học lâu năm và các ca sĩ, diễn viên nổi nhất thời điểm bấy giờ. Tác phẩm của Lục Tranh lại liên quan đến lịch sử nên hệ thống cũng sẽ dựa theo điều này mà đề xuất các tác phẩm nghiên cứu lịch sử và văn hóa trước tiên, còn nguyên chủ đã chẳng mấy khi xem tác phẩm của người khác, hốn hồ Lục Tranh vốn đã ít khi lên mạng.

Đồng nhân văn chỉ có một bộ phận fan couple đọc và ủng hộ, trong khi đó các tác phẩm của Lục Tranh sau khi được thẩm định, đánh giá hoàn toàn sát lịch sử, được gắn thẻ "có tính chất sử học sâu sắc" thì rất được bộ phận học sinh, sinh viên, nghiên cứu lịch sử nghiệp dư và chuyên nghiệp tìm đọc.

Căn bản tác phẩm của Lục Tranh viết theo hơi hướng kể chuyện để đẩy hoàn cảnh lịch sử nổi bật lên nên sẽ dễ dọc và dễ nhớ hơn là các bài giảng lịch sử được thuyết minh cứng nhắc trong sách giáo khoa. Cho dù thứ Lục Tranh viết rất chi tiết, thậm chí mới viết một phần mà so với sách lịch sử được tóm tắt đã nhiều gấp năm thì họ vẫn thích đọc thứ Lục Tranh viết hơn. Dẫu sao đọc truyện một lần thì có thể nhớ được gần hết các sự kiện trong đó nhưng đọc một cuốn sách lịch sử thì không thể một lần mà có thể nhớ hết được. Cho nên tác phẩm của Lục Tranh được số lượng người cày view rất cao và chủ yếu là những người này chứ không phải là fan couple.

Lục Tranh soạn bản thảo liên tục mấy ngày thì cơ bắp đã muốn biểu tình khiến cho cậu ngày càng lười hơn. Cho nên cậu đã dẫn con hổ to lớn đi siêu thị mua đồ. Tất nhiên cũng chỉ mua quần áo và sẵn tiện gặp Lục Cửu ở gian ẩm thực của siêu thị. Lục Cửu này là em họ của nguyên chủ, năm nay 22 tuổi, đang là nghiên cứu sinh chuyên ngành lịch sử.

Lục Cửu có vẻ ngoài rất ngây thơ, hồn nhiên trông đặc biệt đứng đắn và không hiểu sự đời, nhưng ai quen biết hay thuộc dạng "đồng râm" thì sẽ biết cậu ta có một biệt danh và cũng là nghệ danh trong mảng kịch truyền thanh là "Đại thần 69". Cái biệt danh này một phần chữ Lục trong họ vốn là màu xanh lại được hiểu là số 6, còn chữ Cửu hiểu là thứ 9 lại được hiểu là số 9. Thêm một lý do nữa, cậu ta nổi trêи mảng kịch truyền thanh không chỉ vì cái nghệ danh "Đại thần 69" có một không hai mà còn vì cái nghệ danh không đứng đắn này đi kèm với việc thu âm H văn.

Mấy thứ hạn chế độ tuổi người nghe, người đọc này luôn được cài đặt trước. Hệ thống sẽ chọn lọc và không cho phép người đọc/người nghe chưa đủ tuổi nhìn thấy bài đăng này, nếu có nhìn thấy cũng không thể xem/ nghe vì trêи màn hình giả lập sẽ chỉ hiện ra dòng chữ "bạn không đủ tuổi để xem nội dung này". Tính năng có được như vậy cũng vì tài khoản chỉ có thể đăng ký bằng danh tính thật nên người đăng bài không cần phải lo bài viết của mình bị ném đá bởi nội dung nhạy cảm.

Tất nhiên Lục Cửu có không giống tác phong ngày thường, trêи trường, ở nhà và nơi công cộng bao nhiêu trêи tài khoản sáng tác thì trái lại rất nghiêm túc giống y vẻ ngoài "học sinh hiếu học nghiêm túc" trong học thuật và nghiên cứu.

Lục Tranh đến sớm hơn giờ hẹn nên mua quần áo trước. Cậu chỉ mua một số bộ mặc ở nhà cùng quần tây áo sơ mi đen. Thanh toán xong liền đưa quần áo ra xe huyền phù, sau đó lại dắc hổ mặp (mập) quay lại siêu thị lên gian hàng ăn uống. Lúc này vừa gặp Lục Cửu cũng vừa bước đến gian hàng ăn uống.

Lục Cửu nhìn thấy anh họ liền chào, tiếp theo có một cái đầu hổ to thật to với ánh mắt long lanh dí lên gương mặt, hai chân trước của hổ thuận tiện đặt lên vai của "Đại thần 69" một bộ "nựng em đi, em dễ thương lắm". Khuôn mặt của trẻ con nghiêm túc của "Đại thần 69" liền nổi bật hoàn toàn với đôi mắt trợn trắng, tiếp theo để tăng điểm nổi bật là tình huống gương mặt nẻ ra khi nghe thấy anh họ Lục Tranh dùng cái giọng hiển nhiên mà nói rằng: "Nhìn vậy thôi chứ nó hiền lắm"

Hổ mặp (mập) cảm nhận được người trước mắt sợ nó đến ngu người luôn liền buông đôi đệm thịt rời khỏi đôi vai gầy của "Đại thần 69" rồi bước lại phía Lục Tranh dụi dụi vào người cậu một bộ: "Mau thương em đi, an ủi em đi. Em ngoan lắm, em hổng (không) có biết nhai đầu ai cả, anh tin em đi"

Thời đại này người ta nuôi dị thú làm thú cưng không thiếu nhưng thú cưng có tính công kϊƈɦ cao muốn vào được những nơi công cộng và đông người nhất thiết phải có được sự cho phép của bảo an thì mới được, mà cho dù như thế thì dị thú cũng phải được bảo an nhìn chằm chằm. Mà hôm nay Lục Tranh ngang nhiên có thể mang hổ to như vậy vào siêu thị mà không bị giám sát hay có bảo an cầm súng gây mê nhìn chằm chằm thì chỉ có thể thuyết minh con hổ này thuộc về Khiết gia và nó có con chip thân phận đặc quyền để có thể tự do đi khắp nơi, thậm chí là đi một mình mua đồ hay đi dạo cũng không bị quản chế hoặc ngăn cản. Biến dị thú của Khiết gia không phải ngốc, ngày trước cũng không thiếu thông tin chúng tự sử dụng xe huyền phù với chức năng lái tự động rồi một mình đến siêu thị hay cửa hàng mua này nọ, và cách thanh toán thì chính là quét võng mạc để trực tiếp trừ vào tài khoản của chủ, bạn không nhầm, thú cưng ở đế quốc có thể làm vậy, chỉ cần chủ của chúng chịu chi trả và tạo tài khoản là được.

Cho dù biết con hổ này cực kì hiền nhưng Lục Cửu vẫn là sợ hãi kϊƈɦ thước to lớn của hổ mập trước mặt. Mãi đến khi hai người tìm chỗ ngồi thì Lục Cửu lại há mồm trợn mắt nhìn Lục Tranh đưa hẳn vòng tay cho hổ mập để nó tự mua đồ. Trước đó Lục Tranh còn hỏi Lục Cửu muốn ăn gì và cũng cho hổ mập tự chọn đồ ăn nữa, tiếp theo hổ mập thật sự ngậm vòng tay của Lục Tranh một mình đến quầy trưng bày mua đồ ăn.