Đêm Nay Có Kịch Hay

Chương 181: "Triển Hồng, là tôi."  



Tôi cứ nhìn đi nhìn lại mấy bức ảnh này, những bức ảnh này về cơ bản đều liên quan đến một người phụ nữ, mà người này chính là Tô Nhược Thủy.



Advertisement

Tô Nhược Thủy trong ảnh trông khác hẳn với bình thường, rất nghiêm túc, như một nữ hoàng kiêu ngạo. Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Cao Phong vậy mà cũng ở trong ảnh, hơn nữa còn rất lễ phép với Tô Nhược Thủy.



Ví dụ một bức ảnh trong đó, Tô Nhược Thủy và một người đàn ông ngồi đối diện nhau, vì người đó quay lưng vào tôi, tôi không nhận ra được hắn là ai, còn Cao Phong thì đứng ở sau Tô Nhược Thủy, mặt mũi nghiêm túc cúi đầu, không nhìn ngang ngó dọc, như một vệ sĩ xứng chức.

Advertisement



Lật qua bức ảnh này, trong ảnh chụp ở dưới, Cao Phong cong người rót trà cho Tô Nhược Thủy, rồi tiếp theo, chính là Cao Phong mở cửa cho Tô Nhược Thủy, cuối cùng một bức ảnh cực kỳ gai mắt tôi, vì địa điểm của bức ảnh này chính là cửa sau quán bar, Tô Nhược Thủy đi xuống từ xe Cao Phong, hơn nữa vẫn là Cao Phong mở cửa cho cô ấy.



Tay tôi run rẩy không ngừng, lòng rối như tơ vò, não lại cực kỳ tỉnh táo. Tôi không ngốc, từ tương tác của Tô Nhược Thủy và Cao Phong trong ảnh, không khó nhận ra Cao Phong rất lễ phép với cô ấy.



Nhưng Cao Phong mà tôi biết lại là bạn trai cũ của Tô Nhược Thủy, lợi dụng Tô Nhược Thủy, hết lần này đến lần khác tổn thương Tô Nhược Thủy, rốt cuộc là có chuyện gì vậy chứ? Chẳng lẽ Tô Nhược Thủy và Cao Phong luôn đóng kịch? Họ luôn lừa tôi?



Sao có thể như vậy? Trước tiên không bàn đến chuyện diễn xuất thế nào, chỉ riêng việc Tô Nhược Thủy cô ấy đối xử với tôi tốt như vậy, lương thiện ngây thơ như vậy, hết lần này đến lần khác cứu tôi từ trong nước sôi lửa bỏng, thậm chí không tiếc quỳ xuống vì tôi, trở thành kẻ thù của Bào Văn vì tôi, sao cô ấy có thể lừa tôi chứ?



Nghĩ đến đây, tôi nhìn ảnh chụp, ôm hi vọng nghĩ, tôi không thể chỉ dựa vào mấy bức ảnh mà định tội Tô Nhược Thủy, có lẽ, ảnh này là giả, là ghép, là có người có ý muốn ly gián quan hệ của tôi và chị Thủy thì sao?



Càng nghĩ càng thấy có khả năng này, tôi nhủ thầm tôi không thể để kẻ tiểu nhân ác độc châm ngòi quan hệ của chúng tôi. Tôi vừa định hỏi thằng bé kia là ai đưa ảnh cho nó, ngẩng đầu lên lại nhận ra nó đã đi mất rồi.



Tôi gọi ngay cho Triệu Côn Bằng, hỏi anh ấy có biết chỗ nào có thể giám định ảnh chụp không? Anh ấy nói anh ấy có một người bạn biết, hỏi tôi làm gì? Tôi bảo anh ấy đến đây một lát.



Sau khi Triệu Côn Bằng đến, tôi đưa ảnh chụp cho anh ấy, anh ấy xem xong thì sức mặt cứng lại nói: "Đi, tôi dẫn cậu đi tìm bạn tôi."



Tôi gật đầu, lúc này, điện thoại tôi đổ chuông, là Tô Nhược Thủy gọi đến. Mặc dù vẫn chưa xác định ảnh kia có phải thật không, nhưng thấy cuộc gọi của cô ấy, tôi vẫn có cảm giác khó nói thành lời.



Ấn nút nghe, tôi nói với Tô Nhược Thủy tôi có việc phải ra ngoài một chuyến, cô ấy yểu điệu nói ở đầu kia: "Không đúng lúc vậy, chị vừa mới tắm xong, mặc váy ngủ mà tôi chuẩn bị riêng cho cậu đấy, giờ xem ra cậu không nhìn thấy được rồi."



Giọng cô ấy vốn đã mềm mại, lúc này lại cố tình yểu điệu, càng khiến tôi tê dại vào tận xương, nếu là trước đây, tôi có lẽ đã xông lên nhìn cô ấy ngay, nhưng giờ, tôi không có cảm giác gì, chỉ nói một câu "không sao, đời còn dài", rồi dập máy.







Dập máy xong, tôi lên xe Triệu Côn Bằng, tay nắm chặt ảnh, hồi hộp vô cùng. Phải biết là, con người tôi rất khó tin tưởng người khác, Tô Nhược Thủy lại là người tôi dốc lòng tin tưởng, còn là người con gái tôi thích, nếu cô ấy chỉ đang lừa tôi thật, thì tôi không thể chấp nhận nổi.







Dọc đường đi không nói gì, khoảng nửa tiếng sau, Triệu Côn Bằng dẫn tôi đến một hàng chụp ảnh. Anh ấy gõ cửa, bên trong truyền tới giọng nói thiếu kiên nhẫn, hỏi chúng tôi là ai, Triệu Côn Bằng đẩy luôn cửa đi vào, ra hiệu tôi đi theo, sau đó nói: "Triển Hồng, là tôi."







Một người đàn ông đang nhìn máy tính sửa ảnh đứng bật dậy khỏi ghế, xoay người xông đến chỗ Triệu Côn Bằng, tạo dạng ôm anh ấy, kích động hét: "Bằng Bằng..."







Triệu Côn Bằng đặt tay lên đầu anh ấy, khống chế anh ấy, không cho phép anh ấy tiến lên trước, nói: "Giám định ảnh cho người anh em của tôi."