Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 161: Đêm Thứ Tám (6)



Cô gái nhỏ vốn đã không rõ tình hình tại sao muốn tìm thuốc lại phải cởi quần lót của nàng, nàng chưa kịp phản ứng lại đã cảm thấy thứ dữ tợn nóng như đang bốc khói dưới thân nhiếp chính vương kia phút chốc đẩy về phía trước một cái.

Phần trước thứ thô dài to lớn nóng rực ướt át hơi chìm vào múi hoa chân tâm đầy nhựa hoa trong suốt của nàng, cứng rắn chống lên hạt châu nhỏ nhắn nấp dưới cánh hoa ở miệng huyệt chọc vào bên trong, nước ấm nhựa hoa vừa chen vào va chạm đã vào được một nửa...

Thân thể Thư Khuynh Mặc đã mềm mất một nửa, nàng nhất thời bị đau mềm nhũn nũng nịu giãy giụa tránh né, nhưng hoàn toàn không tránh thoát được vòng ôm nóng rực của người đàn ông, chỉ có thể không làm được gì khác mặc cho thứ thô to nóng bỏng cứng rắn này càng đâm càng sâu càng đâm càng nặng, khiến nàng không chịu đựng nổi hỗn loạn đến nước mắt tràn mi.

Môi đỏ kiều diễm ướt át nhẹ nhàng hé ra, không kiềm được tràn ra một tiếng thở dốc khàn khàn khó nhịn: "A... Rõ ràng là đi tìm thuốc chữa bỏng mà, cần gì phải cởi quần lót của người ta chứ? Này... Làm gì vậy? Nóng quá, cứng quá... Đừng chọc... Ôi chao, không phải bị bỏng sao, sao có thể cứng rắn chen vào chân tâm người ta như vậy, nhiếp chính vương ngài không đau sao? Ta rất đâu hu hu... Thứ này quá to quá dài, thật sự không chịu nổi... Không được đẩy vào trong nữa..."

Thân thể mềm mại của Thư Khuynh Mặc đã mềm đến nát nhừ, nấm đầu thô to tròn trịa này cọ vào hai cánh hoa ở cửa huyệt mềm mại hợp cùng với thịt hoa chống đến mức lỗ tròn mở rộng ra, vô cùng đáng thương.

Mặc dù không đâm cả cây to lớn vào cùng một lúc, nhưng bên dưới bị nhét một thứ nóng bỏng như vậy vào trong, quả thật khiến múi non chật hẹp này trướng đến cực điểm, dường như thứ thô to này cắm sâu thêm một chút nặng thêm chút nữa thôi, toàn bộ đóa hoa hồng xinh xắn trong chân tâm sẽ bị căng đến mức hoa kính tan nát rách hỏng...

Nhất là lúc này Hoa Tỷ Thần hít sâu một hơi lại nặng nề đẩy eo về phía trước, dương vật đỏ tím chôn trong đó chọc một cái mà sâu đến mức một lần phá tan được lớp màng mỏng trinh nữ như có như không, quả thật giống như đống tuyết tích tụ nặng nề đè sập lên cành mai nhẹ nhàng cong lên một cách dễ dàng.

Gương mặt Hoa Tỷ Thần thoải mái giãn ra, trong miệng cũng thở dài một hơi thỏa mãn, nhưng lại làm khổ nữ phò mã mới Thư tiểu thư ngày thường được nuông chiều đã quen này, đau đớn khi phá trinh lần đầu khiến nàng luôn miệng kêu đau không thể chịu nổi, nước mắt tràn mi giống như chuỗi hạt châu rơi xuống: "Đừng... Đau chết mất, đau quá... Sắp vỡ bụng rồi, sắp rách mất, đau như xé rách vậy, người ta không chịu nổi, mau rút thứ kia ra..."

Thấy trên gương mặt xinh đẹp tinh xảo của cô gái mình yêu chứa đầy ý xuân nước mắt lã chã, Hoa Tỷ Thần vẫn rất đau lòng, có điều giờ phút này thứ dưới hàng dâng trào ứ máu chôn sâu trong chỗ mất hồn nũng nịu non mềm kia, hắn không thể kiềm chế được nữa, vì toan tính lát nữa sẽ sung sướng cứng rắn gạt mở tầng tầng lớp lớp thịt non trên tường hoa này đánh thẳng vào trong...

Thịt hoa trong đó triền miên chặt chẽ vùi sâu bên trong chỉ thấy nõn nà ấm áp, mút chặt thứ thô cứng kia mềm xốp cực kỳ sung sướng, có điều vì đánh vỡ thứ tượng trưng cho trinh tiết kia, cô gái nhỏ vô cùng đau đớn, thịt non trong hoa kính cũng theo đó rung lên run rẩy.

Cả thân cây Thanh Long bị non kính chật hẹp ẩm ướt ấm áp quấn người này vặn xoắn đến mức càng ngày càng dữ dội, dường như muốn đẩy thứ to lớn này ra ngoài, lại giống như muốn quấn lấy nó kéo vào sâu hơn nữa để cắn mút...

Vách hoa trơn mềm giống như có vô số cái miệng nhỏ không ngừng mút vào đẩy ra, quấn quýt si mê thật chặt cắn mút khiến thứ kia kẹt lại nửa vời, thịt hoa nũng nịu động lòng người như vậy tra tấn quấn chắt quả thật như sắp lấy mạng Hoa Tỷ Thần vậy.



Nhiếp chính vương đại nhân xưa nay trong sạch không gần nữ sắc, hôm nay nếm được mùi vị mất hồn của con gái, máu nóng kích động, múi hoa nơi kia tuy rằng chặt muốn chết cũng lan tràn ra tuyệt diệu vô hạn, khiến người ta muốn ngừng mà không được...

Hoa Tỷ Thần nhẫn nại rất vất vả, ngay cả trên trán cũng không kiềm được đổ mồ hôi dầy đặc, hắn nhẹ nhàng đặt môi mỏng hôn lên nước mắt thấp thoáng trên má người đẹp, bàn tay cũng không kiềm được leo lên hai vú lớn vểnh cao mềm mại trước ngực người đẹo, nhẹ nhàng xoa nắn.

Miệng hắn trầm thấp nói: "Ngoan, thả lỏng... Đồ háo sắc trong chân tâm nàng quấn quýt dương vật bản vương không tha, ngậm cực kỳ chặt không chịu hé ra chút nào, như vậy làm sao rút ra được chứ... Báu vật ngoan nào, bản vương lấy thứ to lớn sưng nóng này đặt ở chỗ giữa hai chân ấm áp của nàng..."

Nói xong bàn tay hắn vung lên hất đổ toàn bộ chén trà xuống đất, hắn đặt người đẹp trong lòng lên chiếc bàn bốn cạnh, trong miệng vẫn còn nói những lời giả dối lừa gạt cô gái nhỏ ngây thơ chưa hiểu sự đời này: "Vậy dùng nước mà chỗ chân tâm này của nàng dâu chảy ra, ngâm thấm cho trơn, lúc này mới có thể nhanh hơn chút được... Ngoan, nàng kẹp chặt như vậy, thứ này của bản vương vốn đã bị nóng đến sưng lên, lại bị chân tâm chặt chẽ của nàng chen chúc kẹp lại, sợ là sẽ bị thương nặng hơn nữa... Nàng dâu nói đau, nàng xem trên trán bản vương đổ mồ hôi vì kiềm chế không trút ra được, bản vương bị bỏng chỗ quan trọng cũng cực kỳ đau nhức đấy..."

Thư Khuynh Mặc không hiểu chuyện nam nữ, thật sự tin nhiếp chính vương mở miệng vàng nói linh tinh, người đàn ông hạ xuống nụ hôn nhẹ lên gò má nàng đi theo chóp mũi xuống khóe miệng xuống cằm xuống cổ một đường uốn lượn, lại quyến luyến không rời nơi xương quai xanh của nàng.

Nụ hôn nhẹ ướt sũng mút xuống từng chút từng, cực kỳ dịu dàng quyến luyến khiến trái tim nàng hỗn loạn, còn có ngón tay có vết chai mỏng đang xoa nắn nơi lắc lư trước ngực nàng, khiến nàng khó nhịn đáng thương, đau đớn dưới thân cũng theo đó hơi rút đi một chút...

Nàng nhíu mày liễu nhẹ nhàng rên lên: "Đừng... Ngươi đau ta cũng đau, hai người chúng ta đều đau không bằng đừng chữa trị kiểu này nữa... Nhiếp chính vương ngài sang trọng cao quý, trong cung chắc chắn có tiến cống thuốc chữa bỏng tốt nhất trên đời, đừng làm như vậy... Khó chịu, rất khó chịu... Đừng chọc vào bên trong có được không..."

Vừa dứt lời, hai vú ngọc ở ngực Thư Khuynh Mặc được bàn tay người đàn ông nâng lên đã bị môi lưỡi người đàn ông vừa vặn nuốt vào, thịt vú trắng nõn như tuyết mềm mại, xốp ẩm như son ngậm trong miệng thật sự khiến giữa môi răng Hoa Tỷ Thần tỏa hương.

Lưỡi to quấn nhẹ lại liếm lên đỉnh anh đào trắng nhọn xinh đẹp trên đỉnh vú trắng, nơi nhỏ bé màu hồng anh đào bị hắn mút đến mức ẩm ướt sáng lên sống động xinh đẹp đứng thẳng, bụng dưới cũng theo đó đột ngột run rẩy, Thư Khuynh Mặc chỉ cảm thấy ngực căng đau, toàn thân khô nóng: "Còn nữa, ngươi đừng, đừng sờ ngực người ta, có phần... Có phần... Khó chịu... Ôi chao, đừng véo đầu vú, a... Ngươi thật hư hỏng... Đừng liếm, rất ngứa... Ôi chao... Đừng... A..."

Toàn thân người đẹp lộ ra vẻ mệt mỏi mềm nhũn, giống như tảng băng gặp phải ánh mặt trời ấm áp ngày xuân nhất thời tan ra thành một vũng nước xuân, chân tâm cũng theo đó dâng lên khoái cảm khó tả không kiềm chế được, nước xuân giàn giụa chảy ra khắp nơi...

Hoa Tỷ Thần nhìn người đẹp rơi nước mắt dịu dàng thân thể mềm mại như ngọc, lại phát hiện ra nhựa hoa trong non kính kéo dài, nhân cơ hội nhờ nước xuân trơn trượt này đâm thứ to lớn dưới háng đã bị đè nén đã lâu này vào một cái thật sâu.

Giống như sao băng tóe lửa, dưới sự bao bọc của vách hoa đầy nước trơn trượt này, vội vàng đâm cả cây vào bên trong, lập tức đâm vào hoa tâm linh hoạt sau đó lại nhanh chóng thấy nước xiết lùi bước lui ra đến miệng hoa, lặp lại như vậy đúng là vô cùng mất hồn cực kỳ sung sướng, thật sự khiến hắn mạnh mẽ như rồng hổ đã ăn là không quên được.