Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 129: Đêm Thứ Sáu: Chàng Thiếu Niên Nhã Nhặn Và Thiếu Nữ Vưu Vật Biến Thành Mèo (1)



Thư Khuynh Mặc có gia thế tốt, ngoại hình đẹp, ở nhà được mọi người thương yêu, ở trường thì được săn đón, tính cách tiểu thư nhõng nhẽo kiểu cách thất thường.

Vốn dĩ học lực của cô luôn ở mức trung bình, nhưng kì thì tuyển sinh vừa rồi lại may mắn đỗ vào trường trung học tư thục tốt nhất thành phố, vì vậy người nhà đã thưởng cho cô một căn hộ duplex* nhỏ có nhiều tiện ích và an ninh tốt ở gần trường cấp ba của cô.

*duplex: Duplex là thuật ngữ dùng để chỉ căn hộ thông tầng được xây dựng trên các tầng cao của những tòa nhà lớn, có 2 tầng trở lên và cầu thang nằm trọn bên trong. Duplex có đầy đủ tiện nghi, đồ nội thất được chọn đều là của các thương hiệu nổi tiếng. Tiện nghi của căn hộ Duplex được đánh giá là hiện đại và tốt nhất hiện nay.

Sau đó cô dọn ra khỏi nhà với lý do học hành căng thẳng, không còn bị gia đình kiểm soát ngay cả cuộc sống cấp ba quay cuồng cũng trở nên dễ dàng và thú vị hơn đối với Thư Khuynh Mặc.

Từ nhỏ, mọi người và bạn bè đều luôn hữu cầu tất ứng với Thư Khuynh Mặc, ngay cả ý tưởng muốn sống tự lập cũng đã thực hiện được, nên cô cảm thấy cuộc sống của mình rất vô tư và suôn sẻ. Nhưng cô không bao giờ ngờ rằng mình va vào cục sắt...

Đó là một ngày bình thường, cô dạy đánh răng rửa mặt và đi học như mọi ngày, sau đó lặng lẽ trốn tiết tự học cuối cùng để về nhà ngủ bù...

Nhưng cuộc sống của cô bắt đầu thay đổi có sự thay đổi lớn sau khi cô trốn tiết tự học. Tiểu thư cành vàng lá ngọc như cô mà sớm biết, sớm biết sẽ như thế này, chắc chắn, cô, sẽ không bao giờ trốn tiết tự học...

Sau khi Thư Khuynh Mặc trốn tiết tự học cuối cùng, cô lẻn ra từ một góc nhỏ của trường.

Cô vừa đi được khoảng chục bước thì trời bắt đầu nhá nhem tối, không ngờ lại gặp hiện tượng nhật thực toàn pần hiếm có trong năm nay, Thư Khuynh mặc bỗng cảm thấy tối sầm mặt, trong lòng run rẩy, nhưng ngay lập tức nghĩ đến những dự báo về nhật thực đã thấy trước đây, lời định nói ở cổ họng chưa kịp thoát ra thì một giây sau chân đã giẫm lên một cái gì đó mềm mềm.

Thư Khuynh Mặc tưởng rằng mình đã giẫm lên một con vật nhỏ nào đó nên vội vàng thu chân về, nhưng động tác thu chân nhanh quá nên không may giẫm phải thứ gì đó trơn trượt như vỏ chuối, lần này phòng dột đột nhiên hứng cơn mưa đêm* trượt chân té ngã xuống, trán như bị đập vào vật cứng gì đó, sau đó ngất đi lúc nào không biết.

*phòng dột đột nhiên hứng cơn mưa đêm: Có nghĩa là hết bất hạnh này đến bất hạnh khác, đã nghèo còn gặp cái eo.



Thư Khuynh Mặc cảm thấy chóng mặt và cảm giác như mình vừa ngã được mười giây thì đã tỉnh lại, Thư Khuynh Mặc tỉnh dậy và thấy mình đang nằm trên một chiếc giường êm ái.

Lúc này trời đã hửng sáng, cô ngẩng cái đầu vẫn còn hơi choáng váng, thấy mọi thứ xung quanh đều có vẻ xa lạ và to lớn, cô nhớ ra mình bị ngã đập trán xuống đất, đang muốn đưa tay lên sờ xem trán có bị vỡ hay không, kết quả vừa đưa mắt nhìn xuống thì thấy cơ thể trắng mềm mại trắng nõn của cô đã vậy mà đã biến thành màu đen xì! Có lông! Có móng! Còn có miếng thịt màu hồng nhạt...

Chết tiệt, chuyện gì đang diễn ra vậy! Thư Khuynh Mặc sợ tới mức hét lên bất chấp hình tượng, nhưng kết quả là tai chỉ nghe thấy tiếng mèo kêu: "Meo meo... meo meo... Meo meo meo meo meo meo?"

Thư Khuynh Mặc cô là một cô gái thông minh xinh đẹp có nước da trắng trẻo, sao lại có thể biến thành một con mèo, chuyện đùa gì vậy? Chắc là đang mơ giữa ban ngày rồi!

Thư Khuynh Mặc không thể tin được, từ từ đứng dậy khỏi chiếc giường êm ái, và nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ không rõ nguồn gốc...

Có một cái nơ lớn trên tấm da đen, có một tấm vải trắng với ren hồng ở bên cạnh, á, trời ơi, đây chẳng phải là đôi giày và tất bằng da bò của cô? Không phải chứ, cô thực sự bị nhỏ đi, lại còn biến thành một con động vật nhỏ, nhìn móng vuốt mà miếng đệm ở móng vuốt, còn có tiếng kêu meo meo meo, cô thực sự biến thành một con... Một con mèo?

"Meo meo... Meo meo meo meo..." Không thể nào, không thể nào, tuyệt đối không thể...

Thư Khuynh Mặc lắc đầu, đuôi mèo nhung đen nhếch lên phía sau, cô quay đầu nhìn xung quanh, khoan đã, miếng đệm thịt dưới chân hình như đã giẫm lên thứ gì đó, một cái cúc áo?

Cô nhìn chăm chú, cách phối màu của chiếc giường nhỏ êm ái này rất quen thuộc.

Vải cotton trắng, và kẻ sọc đỏ đen lớn, có nhiều tầng, khoan đã, đây không phải là chiếc váy kẻ sọc và áo sơ mi trắng kiểu Anh - đồng phục của cô sao?



Thử dùng móng vuốt nhỏ gẩy nó ra, phát hiện ra chiếc áo lót hoa màu vàng tươi và quần lót cùng màu của cô được giấu trong bộ đồng phục, mặc dù ở trong mắt cô có kích thước khác nhau, nhưng chỉ cần liếc mắc cô đã nhận ra nó, cảm thấy rất xấu hổ...

Giày, đồng phục và đồ lót đều ở đây, bây giờ Thư Khuynh Mặc đã phải tin rằng mình thực sự đã trở thành một chú mèo nhỏ, thế giới này đúng là huyền ảo, thần kỳ, quá là thần kỳ!

Nhưng nhìn đống quần áo và giày dép của mình ở trước mặt mình, Thư Khuynh Mặc không khỏi bàng hoàng vì mình đã trở thành mèo, cô vội vàng dùng chân kéo đồng phục che lấp quần áo trong của cô, quần áo và đồ lót của cô không thể nằm ở giữa đường được...

Cô nghĩ đến đó, đôi mắt biếc tròn xoe nhìn xung quanh, cách đó không xa có một cái thùng rác, có thể giấu quần áo ở phía sau, cô vội vàng dùng miệng và bống chân nhỏ linh hoạt của mình để có thể kéo được đống quần áo lớn này ra phía sau cái thùng rác bên đường.

Sau khi giấu quần áo xong, cô đi đến bên cạnh chiếc giầy, nhìn lại thì thấy có một con búp bê vải màu đen xì nằm cách thùng rác không xa, và có một miếng vỏ chuối lớn màu vàng nằm gần con búp bê...

Thư Khuynh Mặc bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra mình giẫm lên búp bê vải, rồi hoảng hốt nên giẫm lên vỏ chuối, sau đó ngã đập vào thùng rác, nên mới bị ngất xỉu...

Đáng tiếc, cho dù bây giờ biết thì có ích gì? Hối hận không nên giẫm phải vỏ chuối, hay là hối hận không nên lén lút trốn học? Giờ hối hận thì mọi chuyện cũng đều đã muộn, trên đời này không có thuốc hối hận...

Thư Khuynh Mặc khóc không ra nước mắt, cô biết bây giờ có hối hận cũng vô dụng, điều quan trọng nhất bây giờ là phải giấu đồng phục và giầy đi, đã giấu xong đồng phục, giờ còn lại giầy và tất.

Con mèo nhỏ dùng móng vuốt nhỏ kéo đôi tất viền hoa đi về phía góc tường, tất và giày hay thứ gì đó, nếu không phải cô sợ nó bẩn thì đã dùng miệng để kéo? Đành phải dùng bốn cái chân nhỏ bé, dùng sức chín trâu hai hổ mới mang giấu thành công đôi giày da của mình...

Cuối cùng mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp, lúc này Thư Khuynh Mặc mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không khỏi thầm vui mừng vì đây là một ngõ nhỏ hẹp ít người qua lại, nếu không bị người ta nhìn thấy một con mèo nhỏ đang giấu đồng phục cấp ba của nữ sinh, sẽ nghi ngờ không biết con mèo nhỏ này lấy quần áo và giày ở đâu...

Cũng cảm thấy may mắn vì bản thân không mang cặp sách nặng khi trốn học, nếu không với cơ thể bé nhỏ xinh xắn lanh lợi này, dù có dùng chín con mèo nhỏ như này cũng không mang cái cặp sách đó đi giấu được.