Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 120: Đêm Thứ Năm (17) Người Ta Muốn Lấy Chỉ Có Một Mình Nàng Mà Thôi



Thư Khuynh Mặc tìm kiếm quần áo, đầu nàng như nổ tung một cái, nàng đột nhiên ngoái đầu lại nhìn Hoa Tỷ Thần, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh ngạc, sự thông minh và mồm miệng ban đầu đã trở nên lắp bắp: "Ngươi nói cái gì, ngươi muốn lấy ta làm chính thê.. Cô nương mà ngươi ái mộ từ nhỏ, cô nương mà ngươi thích... là... là Thư... tiểu thư của Thư gia?"

Hoa Tỷ Thần chờ đợi sự chất vấn của nàng để có thể thuận lợi nói ra mối tình đơn phương mười năm mà mình giấu kín trong lòng.

Hắn dùng đôi mắt sâu xa và sáng như vì sao, chăm chú nhìn vào gò má tinh xảo của Thư Khuynh Mặc, ánh sáng bên ngoài xuyên qua cửa sổ soi sáng đường nét xinh đẹp tuyệt trần của nàng: "Nói ra không sợ nàng chê cười, thực ra từ khi còn nhỏ ta đã thích Thư tiểu thư... Có tiểu hài tử nào thích đọc sách chứ? Nhưng ta thì lại chỉ thích đọc sách, thích cầm sách đi tới đi lui, lúc rảnh rỗi còn vùi đầu vào trong đống sách trong một thời gian dài, thích đi theo thái phó mỗi ngày hỏi hắn những câu khó hiểu phức tạp trong sách... Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì đó là họ của Thư Thư, sách là tứ thư ngũ kinh, ta đây còn ngu ngốc nghĩ sách chính là hiện thân của Thư Thư, ta thích Thư Thư, cho nên ta thích đọc sách, nên thích tứ thư ngũ kinh kinh sử tử tịch, thích ôm sách vở mỗi ngày, thích hiểu tất cả những kiến thức tối nghĩa khó hiểu trong sách..."

Nhớ lại khi còn nhỏ đã từng như thế, khóe miệng Hoa Tỷ Thần cong lên cao: "Thái phó dạy nam nữ thụ thụ bất tương thân, ta không thể mỗi ngày nhìn chằm chằm Thư Thư - một cô nương, nhưng ta có thể đọc sách mỗi ngày, chỉ cần nghĩ như vậy ta liền cảm thấy rất thỏa mãn... Người khác gọi nàng là Khuynh Mặc, Mặc Nhi, còn ta thì đặc biệt gọi nàng là Thư Thư, bởi vì Thư Thư luôn cười nhạo gọi ta là con mọt sách, ta gọi nàng ấy là Thư Thư, gọi vậy nghe cũng rất hợp đôi, nàng gọi ta con mọt sách rất giống ta gọi nàng Thư Thư ngốc... Nhưng về sau ta phát hiện thực ra Thư Thư không thích đọc sách viết chữ, nàng ấy thích nhất là đánh đấm luyện công phu... Và các bạn bè của ta đều thích chơi với Thư Thư, ta vừa thấp bé lại vừa gầy không dễ thấy..."

Hắn lắc đầu, cười khẽ: "Vì vậy, ta cố ý đối đầu với Thư Thư, tranh cãi với nàng chọc nàng tức giận, như vậy thì Thư Thư mới chú ý tới người gầy yếu như ta... Bây giờ nghĩ lại cảm thấy đúng là ngốc, ta vẫn cảm thấy Thư Thư của ta là cô nương tốt nhất thế gian, nàng nên có một vị hôn phu tốt nhất yêu nàng thương nàng, cho nên ta chăm chỉ học tập để đạt được vị trí cao, cũng cố gắng rèn luyện cơ thể khỏe mạnh, hi vọng mình có thể trở thành người nam nhân tốt nhất thiên hạ, để có thể xứng đôi với Thư Thư của ta, có thể cùng bạc đầu giai lão với Thư Thư của ta." Hơn nửa ngày rồi mà Thư Khuynh Mặc vẫn chưa lấy lại được tinh thần, đây là lần đầu tiên nàng nghe được giọng nói chân thành thâm tình của con mọt sách, con mọt sách xấu xa, hắn, hắn, hắn từ nhỏ đã thích nàng?

Lời tỏ tình thâm tình khiến lòng nàng xao động, môi không nhịn được mà nở ra một nụ cười nhỏ, sau đó lập tức mím chặt môi, quay đầu ra chỗ khác rồi tùy tiện lấy một bộ y phục màu đen trông có vẻ bé và đo lên người, thấy kích thước vừa vặn liền cầm sang gian nhà bên cạnh, tìm được một chỗ mà Hoa Tỷ Thần không nhìn thấy, thay quần áo.

Trong đầu nàng như một mớ hỗn độn, vui buồn lẫn lộn. Con mọt sách xấu xa này thích nàng nhiều năm như vậy, hắn còn nói nàng là nữ tử tốt nhất thế gian, vậy... mắt nhìn người của hắn tốt như vậy, nên hình như tên mọt sách này, cũng không có đáng ghét như vậy... Thư Khuynh Mặc vội vàng kéo tấm rèm quấn trên người xuống, ngón tay máy móc mặc quần áo lên người, nhiều lần buộc dây lưng áo lót ra bên ngoài, đột nhiên nhìn thấy những vết bầm tím loang lổ trên cơ thể, mắt đột nhiên sáng lên mới nhớ ra thân phận hiện tại của mình.



Bây giờ nàng không phải Thư Thư, nàng là một tên trộm nhỏ vô danh, vừa rồi con mọt sách xấu xa nói rằng sẽ chịu trách nhiệm với tên trộm là nàng, muốn lấy nàng làm chính thê... Trong lòng đột nhiên cảm thấy chua xót, không biết là ghen vì con mọt sách xấu xa đã giao hợp với một nữ kẻ trộm là nàng, rồi lại ở trước mặt nàng nhớ đến người bạn chơi từ thuở nhỏ đã đính hôn với hắn, hay là ghen vì miệng thì nói có tình cảm sâu đậm với Thư tiểu thư, nhưng trên thực tế thì từ đêm qua cho đến sáng nay đều ở đây mây mưa với một nữ tử khác, miệt mài hoang đường... Nàng cảm thấy buồn bực, buộc cái nút ở eo một cách qua loa, miệng lẩm bẩm tức giận nói: "Nếu ngươi thích Thư Thư nhà ngươi như vậy, vậy... vậy sao ngươi lại muốn lấy ta? Đêm qua ngươi làm ta... Hừ, xem ra ngươi cũng không có tình cảm sâu đậm gì với Thư tiểu thư như đã nói, tình cảm đã ăn sâu... Ngươi phong lưu bại hoại hạ lưu không biết xấu hổ, ta, ta mặc dù chỉ là một tên trộm vô danh, nhưng cũng là người chính trực có khí phách, ai muốn ngươi phụ trách, ngươi muốn lấy ta làm thê tử, ngươi, ngươi muốn lấy ta không có nghĩa là ta sẽ phải gả cho ngươi..."

Hoa Tỷ Thần nghe những lời thẹn quá hóa giận của Thư Khuynh Mặc, có thể nghe ra được một tia ghen tuông không giấu được ở trong đó, khóe miệng càng cong lên cao: "Cô nương ghen sao? Ta, ban đầu ta cũng tưởng rằng mình có tình cảm sâu đậm với Thư Thư, nhưng... Nhưng ta vừa gặp cô nương, ta liền nhất kiến chung tình với cô nương, vừa gặp đã yêu... Không biết tại sao, mặc dù chúng ta mới chỉ gặp nhau một đêm, nhưng khi nhìn mặt của ngươi, nghe giọng nói của ngươi, thậm chí ngửi được mùi hương trên người ngươi, thì hô hấp trở nên dồn dập, trái tim cũng liên tục đập thình thịch thình thịch... Mặc dù ta không muốn thừa nhận, nếu so sánh tình cảm ta dành cho ngươi với Thư Thư, thì tình cảm ta dành cho Thư Thư có vẻ như chỉ là hài đồng trẻ người non dạ, yêu đơn phương mà thôi..." Không nghe thấy Thư Khuynh Mặc nói gì, chỉ nghe thấy tiếng mặc quần áo, Hoa Tỷ Thần nghĩ về điều đó và tiếp tục nói, cắn răng mở miệng nói kích Thư Thư mấy câu: "Mặc dù cô nương không bằng Thư Thư, không xinh như Thư Thư, không dịu dàng bằng, không đáng yêu như Thư Thư, không thông minh như Thư Thư, không có gia thế tốt như Thư Thư... Tính khí thì xấu hay giận dữ, võ công cũng không cao, lại còn là một tên trộm nhỏ, trộm đồ vụng về bị chủ nhân phát hiện, nhưng không hiểu sao, theo lời ngươi nói thì xuân dược ban đầu là thuốc mê, nhưng cuối cùng thì lại lăn lộn cùng ngươi... Hay là ngươi vốn ái mộ ta từ trước, cho nên mới cố ý mang xuân dược đến câu dẫn ta..."

Thư Khuynh Mặc nghe vậy liền nổi trận lôi đình, bàn tay đang nắm búi tóc của nam tử cũng tức giận run lên, nàng lao ra từ phía sau tấm bình phong như một con mèo dựng lông, thản nhiên cầm chiếc trâm gỗ do Hoa Tỷ Thần cài ở trên đầu xuống, sau đó đi đến trước mặt Hoa Tỷ Thầm, tay định điểm á huyệt của con mọt sách xấu xa: "Ngươi… Đúng đó đúng đó đúng đó, Thư Thư nhà ngươi là nữ tử tốt nhất thế gian, ta không thể nào sánh bằng được..."

Hoa Tỷ Thần nhìn khuôn mặt tức giận đến thở hổn hển của Thư Thư, mỉm cười dịu dàng, trong con ngươi chỉ có một mình nàng, tràn đầy yêu thương, cực kỳ nghiêm túc và tập trung, vô tận sâu sắc và bất diệt, hắn từ từ nói, giọng điệu chân thành chưa từng có: "Nhưng những điều đó đều không quan trọng, thân phận tướng mạo khí chất tính tình, nữ tử tốt nhất thế gian cũng được, nữ tử xấu nhất thế gian cũng được, vì đâu có... liên quan đến ta, nữ tử mà Hoa Tỷ Thần ta muốn lấy, chỉ có duy nhất một người mà thôi..."

Thư Khuynh Mặc chớp chớp đôi mi dài vong vút, ngón tay định vươn ra để điểm huyệt dừng lại trong không trung, ngược lại nàng giống như bị điểm huyệt đạo, không nhúc nhích.

Nàng nhìn những vì sao ẩn hiện trong ánh mắt của Hoa Tỷ Thần, vì sao sâu thẳm tha thiết và tập trung, dường như có thể hút cả người nàng vào, lời nói của hắn tuy đơn giản, nhưng lần nào cũng khiến nàng động tâm, nhìn đôi mắt dường như che giấu toàn bộ thăng trầm của cuộc sống, nàng cảm thấy mình không thể từ chối.

Nàng cảm giác lúc này trong lồng ngực như có một con nai đang chạy loạn, rầm, rầm, rầm, nhảy rất nhanh, rất nhanh, nàng không dám mở miệng nói chuyện, sợ vừa mở miệng thì trái tim sẽ bật ra khỏi cổ họng...