Đế Vương Luyến

Quyển 2 - Chương 46: Truy thê



- Tôi nghĩ, điều khoản này chỉ cần chỉnh sửa một chút theo ý ngài là ổn- Cổ Tịch ngồi bên cạnh Huyền Cơ nhìn đối tác lớn, nàng thấy điều khoản có chút bất ổn thật, nên nàng nói thế.

Thái độ của Huyền Cơ đối với đối tác cũng rất lạnh nhạt, chỉ buông ra một câu theo ý ngài rồi không nói nữa. Cổ Tịch không biết làm thế nào mà Huyền Cơ dùng thái độ đó kí cả lô lốc hợp đồng bảo hiểm.

- Ok, cám ơn Cổ tiểu thư. Có gì chúng ta trao đổi qua mail- Đối tác giọng nói hơi mang ý cười, đứng lên bắt tay Cổ Tịch và Huyền Cơ rồi cáo từ.

Sau khi đối tác đi rồi, Cổ Tịch mới đứng lên thu tài liệu với bút của mình, Huyền Cơ cũng vậy. Thấy vậy nên Cổ Tịch hỏi: - Cô ăn trưa không?

- Không đói- Huyền Cơ không nhanh không chậm buông ra hai chữ, sau đó mở cửa đi mất. Giày cao gót lại giậm xuống sàn vang từng tiếng cốp cốp.

Không đói thì không đói, Cổ Tịch đang đói sắp chết đây, nàng kêu thầm trong lòng. Sau đó đem tài liệu về phòng mình, khóa lại, đi ra căn tin mua chút đồ ăn. Tới căn tin lại ngoài ý muốn thấy người 'không đói' kia. Nàng ấy đang ngồi trong góc ăn đồ ăn trưa một mình, nhân viên thì đông thế kia nhưng không ai muốn ngồi cùng.

Nàng còn nhớ Khả Thanh kiếp trước là người tùy tiện như thế nào, nhưng Khả Thanh cũng chỉ có một mình mình là bạn, không có thêm người thứ hai. Cổ Tịch mua xong phần ăn của mình, mang lại bàn của Huyền Cơ rồi nói:

- Cho tôi ngồi cùng nhé- Vừa nói Cổ Tịch vừa ngồi xuống, vốn không để cho Huyền Cơ có cơ hội nói không.

Hai người ăn qua bữa ăn kì lạ này cùng nhau, cả hai không nói gì, chỉ im lặng ăn cho xong phần cơm của mình. Vốn dĩ Huyền Cơ cũng không hay ăn cơm ở căn tin, chỉ vì thấy hôm nay có món vừa ý nàng, nàng mới dùng.

- Tại sao cô không làm bác sĩ nữa mà đổi nghề?- Cổ Tịch biết nếu mình hỏi như vậy sẽ rất quá phận, nhưng nàng không kiềm được mà hỏi. Không ngờ Huyền Cơ lại dằn đũa xuống bàn, đứng lên bỏ lại Cổ Tịch ngồi ăn cơm một mình.

Tiểu Hiệp ngồi kế bên thấy vậy bèn chậc lưỡi trêu Cổ Tịch: - Chị hỏi gì không hỏi? Hỏi vậy bả chửi cho.

- Ừ- Cổ Tịch nhìn theo bóng lưng Huyền Cơ đi ra khỏi căn tin, chỉ thấy rất tang thương, giống như nỗi buồn kiếp trước vẫn vương trên mình nàng ấy kiếp này.

Mà Cổ Tịch không biết rằng Khả Thanh đã từng thề rằng sẽ không làm ngự y nữa ở kiếp trước, nàng làm ngự y nhưng không thể cứu được sinh mạng của người thương, điều này khiến nàng ân hận biết bao nhiêu. Thế nên nàng kiếp này vẫn có ác cảm với nghề y, nàng cũng đã cố học qua nhưng không thể.

Khổng Huyền Thịnh từng yêu cầu Huyền Cơ học ngành giải phẫu, hay ít nhất là cấp cứu đa khoa, nàng lại viết vào giấy hai chữ phụ sản, báo hại cha nàng tức đến thổ huyết. Thế nhưng cho được con ngựa bất kham Huyền Cơ vào được trường y ông cũng thấy hài lòng, không ngờ chỉ mới làm hai năm Huyền Cơ lại dọn đồ nửa đêm ra khỏi nhà đầu quân vào Nguyên Thụy, báo hại ông thêm một lần nữa thổ huyết.

Những chuyện này, về sau Cổ Tịch mới biết.

Sáng hôm sau, Cổ Tịch theo thói quen chở Ngữ Ngưng đi ăn sáng, hai người chọn một nhà hàng chay có vẻ thanh đạm một chút. Vừa đi vào trong quán đã thấy Khổng Huyền Cơ đang ăn, Cổ Tịch phải phép gật đầu chào, không ngờ Ngữ Ngưng cũng chào hỏi Huyền Cơ.

- Cô cũng ăn ở đây à?- Huyền Cơ hỏi, nhìn một lượt Ngữ Ngưng và Cổ Tịch.

Ngữ Ngưng giọng nói mang ý cười, trả lời: - Vâng, lâu lâu đổi món một chút.

- Tên yếu đuối kia đâu?- Nhìn Cổ Tịch ở bên cạnh Ngữ Ngưng, có chút tương xứng, nhìn rất đẹp đôi. Thế nhưng Huyền Cơ vẫn không nghĩ xa, dù sao Ngữ Ngưng cũng là Tiết đại tiểu thư, không giống là người có thể trái với luân thường, đạo lý.

Giọng hơi mang ý cười của Ngữ Ngưng đột nhiên biến đổi, nàng nói: - À, hai người làm chung đúng không? Khổng tiểu thư không ngại nếu ngồi chung chứ?

- Ừ, ngồi đi.

Mặc dù Ngữ Ngưng là người không ưa lấy lòng người khác, nhưng giờ phút này Cổ Tịch cũng xem như là dưới trướng Huyền Cơ, không thể không coi trọng.

Huyền Cơ nhìn Cổ Tịch, lần đầu tiên nàng mỉm cười nhẹ với Cổ Tịch, hỏi: - Người yêu của cô à?

- Đúng vậy- Cổ Tịch xác nhận, sau đó quay qua dặn phục vụ các món ăn Ngữ Ngưng thích ăn. Hai người phụ nữ kia làm như có vẻ thân thiết với nhau, nói chuyện từ công việc đến tình cảm. Cổ Tịch vô tình biết được Khổng Huyền Cơ đang có mối quan hệ mập mờ với Lục Hiểu Mẫn, dù sao có vẻ Huyền Cơ không hề che đậy trước Ngữ Ngưng. Giống như hai người đều biết bí mật của nhau, không cố kị.

Mà Lục Hiểu Mẫn này, nếu không phải Lục tiểu thư Lục gia thì còn có thể là ai. Cổ Tịch nghe vậy bèn chen vô câu chuyện của hai người, hỏi: - Lục Hiểu Mẫn hay đi tuần ở Yên Lãng?

- Ừ, sao cô biết?

- Không có gì, một đợt nhà tôi có trộm nên biết thôi.

- Vậy sao chị không biết?- Ngữ Ngưng nheo mắt nhìn Cổ Tịch, trông đáng yêu đến nổi Cổ Tịch chỉ muốn bẹo má.

Làm sao Ngữ Ngưng có thể biết được? Người đó là bạn thân của Mạn Hy.

Mà Lục Hiểu Mẫn nàng ấy đang quen với chị pha chế ở RP, Cổ Tịch có thể đoán được Huyền Cơ lại một lần nữa đơn phương người khác. Huyền Cơ gương mặt tuy thanh lãnh nhưng đượm buồn, có thể trong người nàng có quá nhiều tâm tư. Sau khi dùng bữa cơm xong, ba người chia nhau thành hai hướng, Cổ Tịch chở Ngữ Ngưng về IKEA, còn Huyền Cơ thì đi uống cà phê sáng.

Sau khi chở Ngữ Ngưng đến công ty, Cổ Tịch cũng vào làm việc sớm, vừa tới đã thấy Tiểu Hiệp xách một giỏ trái cây to đến cho nàng, hào hứng nói: - Tịch tỷ! Đối tác hôm qua gửi cho chị trái cây đây nè, ngon chưa?

Trong văn phòng giờ này cũng chỉ có Tiểu Hiệp và nàng, thế nên Cổ Tịch cầm tấm thiệp trên giỏ trái cây đọc sơ qua, quả thật là gửi cho nàng.

- Thế của Khổng tiểu thư đâu?

Tiểu Hiệp ngơ ngác, ban nãy trước cửa nàng chỉ thấy mỗi giỏ trái cây của Cổ tiểu thư, không hề có giỏ thứ hai.

- Không có, em thấy có một giỏ à.

Cổ Tịch lấy tấm thiệp bỏ vào trong túi áo của mình, sau đó mỉm cười với Tiểu Hiệp, dặn dò: - Em đem qua để lên bàn cho Khổng tiểu thư, nhớ, chuyện này không được để ai biết.

- Vậy sao được, đại ma đầu có được gửi đâu, chỉ gửi cho chị thôi mà.

- Cứ để đi, chị nhận tấm thiệp này là được. Không để cho ai biết hết nhé.

Nàng không muốn chỉ vì một giỏ trái cây mà tổn thương lòng tự trọng của Khổng Huyền Cơ, dù sao Khổng Huyền Cơ cũng làm lâu hơn nàng, chỉ mình nàng nhận giỏ trái cây này không chừng sẽ tạo ra mâu thuẫn giữa cả hai. Huống hồ nàng ấy còn là Khả Thanh, người con gái năm ấy nàng đã chấp nhận yêu đương.

Nàng, đã quyết định truy Huyền Cơ. Thê tử của nàng tất cả đều phải về tay nàng.