Đế Vương Luyến

Quyển 1 - Chương 53: Điềm vương mưu phản



Lã gia gửi mật tín cho Cảnh Tịch chỉ sau sự kiện Lã Khuê Thư được nàng ở lại tẩm cung bốn ngày, Lã Kiệt từ Lã thừa tướng thành quốc trượng, người thân của Cảnh Tịch. Ván tài xỉu này ông đặt phía Cảnh Tịch, hi vọng mạng nhỏ của mình và gia đình còn lưu được. Không phải Cảnh Tịch không biết Điềm vương nuôi binh mưu phản, mà là nàng không trà trộn vào được quân doanh, không biết được căn cứ chính của họ là ở đâu.

Vừa hay, mật thư của Lã gia chỉ nàng tường tận.

Cảnh Tịch sau khi nhận được mật thư liền trao quân cho tướng quân Trì Huy Mẫn, triệt để phá đi trại nuôi binh của Điềm vương. Điềm vương con cáo già ranh mãnh đó thành lập một trang trại nuôi trồng lương thực hệt như nàng, nhưng mỗi tối 'dân lành' đều duyệt binh, tập võ, bàn thế trận. Cảnh Tịch nghĩ mình mà chậm một chút nữa chắc vận nước cũng xong.

Nhược Vân mang một ly trà nóng từ trên khay của nha hoàn khác để xuống bàn cho Cảnh Tịch. Chỉ thấy Cảnh Tịch nhíu mày nhìn vào bản đồ trận địa, hắn ta muốn đánh chiếm Cảnh quốc phải nằm ở gần kinh thành, sao lại đặt quân ở gần khu biên giới Thạnh Khương – Cảnh quốc – Nam quốc như thế?.

Trà để trên bàn vẫn còn nóng nhưng Cảnh Tịch lại chẳng muốn dùng, nàng ấy để tay nhẹ lên nắp trà cảm nhận hơi ấm của nó, Nhược Vân nghĩ nếu để một chút sẽ phỏng nên nàng cầm tay Cảnh Tịch lên, ủ tay Cảnh Tịch trong bàn tay mình. Nàng ấy muốn ấm, vậy cứ dùng tay nàng tạm.

Hơi liếc mắt qua nhìn nhu tình trên mặt Nhược Vân, Cảnh Tịch mỉm cười, dỗ dành:

- Nàng đừng lo, trẫm không sao.

Nàng cũng cười nhẹ đáp lại Cảnh Tịch, làm sao mà không sao, trên mặt Cảnh Tịch đang ghi 'ta đang rất phiền não' thật lớn.

Đôi mày thanh mảnh nhíu chặt lại nhìn trận địa mô phỏng ở trên bàn, đầu hơi choáng, Cảnh Tịch nhắm mắt lại.

"Ta muốn ngày ta đánh Nam quốc, ta có thể đi ngang Cảnh quốc".

Hoàn hồn, nàng biết được tại sao hắn lại nuôi binh ở đó rồi, là Triển Nghi đang mưu đồ đánh Nam quốc. Lần này Điềm vương muốn mượn binh của mình phối hợp với Triển Nghi công chúa, Triển Nghi công chúa vừa muốn tranh quyền đoạt vị ở Thạnh Khương, vừa muốn đoạt thê tử của Tô gia. Còn Điềm vương hắn chỉ muốn hưởng lợi trong loạn lạc, mà lợi của hắn ở đây chính là Cảnh quốc.

Thạnh Khương muốn đánh được Nam quốc nhất định phải đi qua nước trung gian là Cảnh quốc. Nàng khi ấy không giao dịch với Triển Nghi công chúa, cho nên nàng ta tìm kiếm Điềm vương cũng là chuyện dễ hiểu.

Binh của Trì Huy Mẫn ngày đêm cấp báo về cho nàng một phong thư, nói đã tóm gọn được tay sai của Điềm vương, duy chỉ Điềm Vương thì không thấy đâu. Cảnh Tịch lệnh bắt cả nhà Cảnh Điềm, trong đó ngoại trừ một người là con Cảnh Điềm – Cảnh Nhiễm Tâm, một người là cháu ngoại của Cảnh Điềm – Tô An Trúc. Còn lại đều giết và bêu đầu thị chúng.

Có những chuyện Cảnh Tịch có thể hóa nhỏ và lướt qua được, còn chuyện mưu phản nếu nàng hành động nhu nhược, ắt hẳn sẽ gây ra họa lớn. Bêu đầu người vô tội là để dọa những người đang nhìn chằm chằm vào quyền vị của nàng, cũng như giữ ghế của nàng vững chãi cho đến khi nàng ba mươi hai tuổi.

Điềm vương và đồng đảng còn lưu lạc một hai tên bị truy nã gắt gao, lúc này hắn đang đội nón rơm đi trên con đường giao thương đến Thạnh Khương quốc. Triển Nghi công chúa thu nhận hắn về, cấp cho hắn chỗ ăn chỗ ở. Nét mặt Triển Nghi vẫn như trước ám muội nhìn hắn, nói:

- Ngươi kì thực là chọn nhầm người để tin tưởng rồi.

Điềm vương sao không biết hắn tin nhầm Lã gia, đành ngậm bồ hòn làm ngọt, tên Lã Kiệt đáng chết này rồi cũng sẽ một ngày chết dưới tay hắn. Tiếng răng rắc do bàn tay nắm chặt lại, kêu lên trong căn phòng trống. Triển Nghi phe phẩy quạt đi ra ngoài, không lưu lại một lời cho Điềm vương.

Cảnh Nhiễm Tâm biết phụ thân mình bị truy nã cũng chẳng có nửa điểm bất ngờ, nàng đứng ở gốc cây bứt đi mấy nhánh lá hư. Chậu cây này là đích thân Cảnh Tịch kêu người mang từ Sở quốc qua cho nàng, không thể nào để nó chết đi, phàm là quà Cảnh Tịch tặng Nhiễm Tâm trước giờ vẫn luôn trân quý.

Nghe tin ngoại tổ phụ bị truy nã, Hiền phi đi sang Cảnh Nhân cung của Nhiễm Tâm, tìm nàng hỏi chuyện. Chỉ thấy Nhiễm Tâm thong thả đem lá héo bứt sạch, chỉ còn một chút lá xót lại trên cây, trông của chẳng có mấy vẻ đau buồn.

- Tâm di, người có thấy ngoại tổ phụ bị truy nã không? Có chuyện gì vậy?

Một chiếc lá lại rơi xuống rổ nhỏ, Nhiễm Tâm nói như có, như không:

- Ta có thấy, nhưng chung quy cũng là kiếp số của hắn.

Giọng Nhiễm Tâm lạnh như băng sơn ngàn năm, không tìm thấy được một chút hơi ấm, cũng không tìm thấy được một chút tình phụ tử. Hệt như Cảnh Huân mẫu thân của nàng, khi nhắc về ngoại tổ phụ đều đem một vẻ mặt lạnh nhạt hết cỡ mà nói. Hiền phi thôi không hỏi nữa, lấy chiếc ghế mây bên cạnh chậu cây ngồi xuống, kiếm chuyện bát quái cùng Nhiễm Tâm.

Điện Cần Khải, Nhược Vân ngồi trên đùi Cảnh Tịch cùng nàng xem tấu chương, nếu ai đó mà thấy cảnh này thế nào cũng nói Cảnh Tịch chỉ ham mê tửu sắc bỏ bê công sự. Nhưng đây là điện Cần Khải, là nơi làm việc của chỉ riêng Cảnh Tịch, nàng không lên tiếng gọi không có ai dám tiến vào. Người ngọc ngồi trên đùi cũng không làm phiền gì, chỉ lẳng lặng nhìn Cảnh Tịch phê duyệt vào tấu chương.

- Nhược Vân, nàng đói chưa?

Gấp lại tấu chương, Cảnh Tịch ném nó qua chỗ đã xử lí rồi. Nhược Vân lắc đầu, dựa nhẹ nhàng vào bờ vai nàng, nói:

- Không đói, nàng làm tiếp đi.

Khóe miệng vẽ nên một nụ cười, Cảnh Tịch hôn nhẹ vào trán nàng sau đó tiếp tục xem tiếp tấu chương của mình.

- Chừng nào đói thì nói ta.

Hai người lúc nào cũng lặng im ngồi bên nhau như thế, khi nào Cảnh Tịch cần, không bao giờ Nhược Vân không có mặt. Hai người từ trước đến giờ đều khắng khít như hình với bóng, ái tình đâm chồi từ lâu, chỉ là người trong cuộc không để ý tới.

- Hoàng thượng..

Nhược Vân dùng ngón tay trỏ vẽ từng vòng tròn trên ngực Cảnh Tịch, giọng nói của nàng nhỏ nhẹ khi vào tai Cảnh Tịch liền thấy êm ấm lan tỏa trong tim.

- Trong tim nàng.. có chứa ta không?

Cảnh Tịch bắt lấy ngón tay của nàng đưa lên miệng hôn, nụ hôn nhẹ nhưng ấp ôm tâm ý của nàng dành cho Nhược Vân.

- Đương nhiên có.

Năm nay Cảnh Tịch đã hai mươi ba tuổi, Nhược Vân cùng nàng giao hảo từ năm nàng mười sáu, cũng sáu bảy năm rồi hai người bên nhau. Bao nhiêu lần Cảnh Tịch muốn phong phi nàng, Nhược Vân đều từ chối. Nhược Vân muốn cuộc sống tự do không bó buộc, nàng cũng không ép, chỉ nói khi nào nàng sẵn sàng thì Cảnh Tịch sẽ rước nàng về.

- Thiếp..

Tiếng gõ cửa cắt ngang lời nói của hai người, Nhược Vân quy củ bước xuống khỏi đùi Cảnh Tịch, lùi lại đứng sau lưng nàng. Cảnh Tịch cho truyền. Xuân Phúc công công cùng Nghinh Xuân nha hoàn của Nhiễm Tâm vào bên trong điện Cần Khải. Nghinh Xuân vốn định đến bẩm báo hoàng thượng nhưng tới đại điện Cần Khải thấy Cảnh Tịch liền khóc hu hu, muốn nói mà không nói được.

- Hoàng.. hoàng thượng... hức..

Xuân Phúc công công lườm nàng một cái, nhanh nhẩu nói:

- Hoàng thượng, hồ ly của Lã tài nhân cắn Tâm mỹ nhân, hiện tại Tâm mỹ nhân ngất xỉu rồi ạ.