Đế Tôn

Chương 2907: Tuẫn đạo (1)



Thanh Liên Tiên Tôn cười phá lên:

- Không có lần sau? Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngươi thật sự cho rằng mình đã vô địch sao? Hôm nay ngươi diệt đạo thống của Vô Cực, Đạo Không, lại định diệt đạo thống của ta và Đế Lân. Đạo thống của ngươi cũng khó tránh khỏi kết cuộc bị diệt!

Giang Nam lạnh lùng liếc Thanh Liên Tiên Tôn, thản nhiên nói:

- Ta vẫn giữ câu cũ, ta không nhúng tay vào đệ tử tranh thủ. Thiên Tôn diệt đạo thống của ta thì ta diệt Thiên Tôn.

Thanh Liên Tiên Tôn chán nản, hai tay run run nhưng không đánh tiếp.

Nếu bốn Thiên Tôn Thanh Liên Tiên Tôn, Đế Lân, Đạo Không Thiên Tôn, Vô Cực Thiên Tôn cùng ra tay 47ư tiêu diệt Giang Nam nhưng cái giá phải trả là hai mạng người.

Thực lực Giang Nam bây giờ quá cường đại, nếu bùng nổ cuộc chiến Thiên Tôn thì bất cứ Thiên Tôn nào khó thoát khỏi chiến đấu. Đây là lý do tại sao Giang Nam không xuống tay giết Thiên Tôn khác.

Giang Nam mạnh nhất, bốn Thiên Tôn vây công hắn là chuyện đương nhiên.

Nhưng dù Giang Nam chết trận, không ai dám chắc hai người nào trong bốn Thiên Tôn đó có tên mình không.

Cho nên Thanh Liên Tiên Tôn không dám ra tay, chờ tịch diệt kiếp cuối cùng của Giang Nam bùng nổ, khi đó hắn khó giữ mình, đó là thời cơ tiêu diệt hắn tốt nhất.

Hiện giờ đạo thống của Thanh Liên Tiên Tôn đã định sẵn bị hủy diệt, gã không nhịn được.

Đế Lân khẽ kêu:

- Đạo huynh...

Thanh Liên Tiên Tôn hít sâu tán đi dao động dữ dội quanh thân, trầm giọng nói:

- Yên tâm, ta biết chừng mực, sẽ không bị hắn quấy nhiễu tinh thần. Nhưng đệ tử của hai ta sợ là khó tránh kiếp nạn này..

Phục Sá giáo chủ chết, con rồng to lại xuất chiến, đệ tử của Thanh Liên Tiên Tôn khó thể chống đỡ. Trong vô nhân cấm khu, Ngọc Kinh thánh giáo chủ đánh với Giang Tuyết Tình. Giang Tuyết ở mép cấm khu chạm mặt với đám người Côn Luân Thiên Quân.

Đám Côn Luân Thiên Quân, Xảnh Nguyệt là đệ tử thân truyền của Đế và Tôn, đều là cảnh giới Thiên Quân, tham gia vào Ngọc Kinh thánh giáo. Cộng thêm mấy Thiên Quân khác của Ngọc Kinh thánh giáo, tông cộng mấy trăm người. Còn có Ngọc Lâm Tử, 3Đông Cực.

Ngọc Kinh thánh giáo chủ và Giang Tuyết Tình huyết chiến ngay giữa vô nhân cấm khu, bọn họ thì vây công Giang Tuyết.

Giang Tuyết biến thành hồ ly trắng chín đuôi, phần đầu cái đuôi lắc một cái xoay tú cầu. Tú cầu bay ra, Cảnh Nguyệt bị đánh nát bấy. Giang Tuyết sải bước thoáng chốc đến bên cạnh Ngọc Tiên Nhi, nàng bị đập nát.

Cho đến nay trừ Thái Nhất Đạo Tôn, Càn Nguyên Đạo Tôn, Ngọc Kinh Đạo Tôn, Thái Chân, Tự Nhiên ra, mười mấy đệ tử còn sống của Đế và Tôn đều tụ tập trong biên giới vô nhân cấm khu, lần lượt bị chém.

Mặt Thanh Liên Tiên Tôn xanh mét, giây lát sau Càn Nguyên Đạo Tôn bình thường.

Trận ác chiến này Đạo Quân phe Đế và Tôn lần lượt bị chém chỉ còn đám người Thái Nhất Đạo Tôn, Càn Nguyên Đạo Tôn, Ngọc Kinh Đạo Tôn, Mông Tốn Đạo Quân, Tử Hạm Đạo Mẫu là còn đánh túi bụi.

Đột nhiên Tự Nhiên Lão Quân bay ra đại trận, thoát khỏi chiến đấu, chạy nhanh ra ngoài. Thái Chân Đạo Quân cũng thoát khỏi đối thủ bay ra chiến trường, đi theo Tự Nhiên Lão Quân.

Hai Đạo Quân dưng bước nhìn chiến trường phía xa, thấy sát kiếp đang hừng hực, phe Đế và Tôn thua chắc. Trong đại trận có truy binh giết ra.

Chợt giọng Nguyên Thủy Thiên Tôn vang lên:

- Đừng đuổi theo, cứ để bọn họ đi.

Hai người mình đầy máu, bị thương rất nặng vái hướng Giang Nam:

- Hai ta không muốn chiến đấu, bây giờ chỉ mong rời xa mảnh đất sát kiếp này, đa tạ Thiên Tôn thành toàn.

Giang Nam phất tay, Thái Chân, Tự Nhiên Lão Quân lại vái hướng Thế Giới thụ, hồng mông thanh liên tạ ân sư, nói:

- Không phải đệ tử không muốn nghe lệnh mà vì thế thua đã định. Hai chúng ta muốn rời khỏi vũ trụ tiên đạo bước vào hư không, bước lên đường cũ của hai vị sư tôn. Nếu có thể tìm được một vùng đất lành không chừng sẽ giữ được mạng sống.

Thế Giới thụ, hồng mông thanh liên im lặng, Đế và Tôn không lộ mặt.

Hai người bái tự ân sư xong đứng lên bay ra vũ trụ tiên đạo, bước vào hư vô mênh mông không giới hạn.

Thái Chân, Tự Nhiên Lão Quân đi trong hư vô mênh mông mấy trăm vạn năm. Hai người thấy trong hư vô không có gì, trên không trời, dưới không đất, không có linh khí, không có đại đạo nào, càng đừng nói trời trăng sao.

Qua ngàn vạn năm, Tự Nhiên Lão Quân, Thái Chân Đạo Quân đi xa thật xa, cách vũ trụ tiên đạo không biết bao xa, vẫn không tìm ra chỗ đặt chân.

Cuối cùng hôm nay một đợt sóng kiếp vọt đến quấn lấy hai vị Đạo Quân.

Thái Chân Đạo Quân, Tự Nhiên Lão Quân tẩm trong kiếp quang, kiếp vũ, bên tai nghe kiếp âm thùng thùngd. Tịch diệt ma nhãn như vòng xoáy nuốt hai vị Đạo Quân vào.

Thái Chân Đạo Quân, Tự Nhiên Lão Quân nhìn nhau, cười to, thanh âm tràn ngập bi thương:

- Rốt cuộc vẫn không chạy thoát.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Thái Chân Đạo Quân, Tự Nhiên Lão Quân rơi vào kiếp, bị nghiền thành tro. Sóng kiếp nghiền nát hai Đạo Quân rồi dần bình lặng, biến mất. Hư vô vẫn là hư vô.

Vũ trụ tiên đạo, chiến đấu gần đến cuối. Giang Tuyết ở trong ranh giới cấm khu giết gần hết cao tầng Ngọc Kinh thánh giáo. Trong vô nhân cấm khu, Giang Tuyết Tình chém chết Ngọc Kinh Đạo Tôn, máu nhuộm cấm khu.

Thần hồn Ngọc Kinh Đạo Tôn trốn đi, dung nhập vào cấm khu, ký thác thần hồn vào vô nhân cấm khu. Giang Tuyết Tình đang định tìm thần hồn của Thái Chân Đạo Quân để giết gã, Giang Tuyết bay tới.

Giang Tuyết lắc đầu, nói:

- Tình nhi, ngươi không thể làm chuyện này.

Giang Tuyết Tình khựng lại:

- Mẫu thân?

Giang Tuyết lấy tú cầu ra đánh vào vô nhân cấm khu. Trong tú cầu phát ra từng đợt linh quang, không lâu sau tìm được thần hồn của Ngọc Kinh Đạo Tôn.

Thần hồn Ngọc Kinh Đạo Tôn hét to:

- Đông Cực yêu hồ, ngươi giết ta? Sư tôn của ta tuyệt đối không tha cho ngươi!

Tú cầu rung lên, chấn giết thần hồn Ngọc Kinh Đạo Tôn.

Giang Tuyết thu tú cầu, cười nói với Giang Tuyết Tình:

- Phụ thân của ngươi sẽ đối diện tịch diệt kiếp cuối cùng, nếu ngươi giết Ngọc Kinh thì Thanh Liên và Đế Lân sẽ đến giết ngươi. Mẫu thân giết Ngọc Kinh thay ngươi, cho ngươi có cơ hội sống. Ta giết hơn một nửa đệ tử Đế và Tôn, thêm Ngọc Kinh không nhiều, thiếu Ngọc Kinh cũng không ít.

Lòng Giang Tuyết Tình rung động:

- Mẫu thân...

Giang Tuyết hóa thành yêu hồ lao nhanh vào chiến trường khác, giết các Thiên Quân. Đại chiến này đã định kết cuộc. Có Vân Liên nữ đế, Nguyệt Bột Nữ Quân, Định Quang, cá Đạo Quân thế hệ trẻ trợ chiến, Mông Tốn Đạo Quân bị bắt. Khổ Hạnh giáo chủ dẫn đám người Thánh Ma Thiên Tôn, Lê Hoa Thánh Mẫu, Hậu Tôn giết Thiên Hoang Đạo Tôn, Vô Tà Đạo Tôn. Tử Hạm Đạo Mẫu bị Quân Đạo Nhân bắt.

Thái Nhất Đạo Tôn và Vạn Vật Đạo Tổ chiến đấu, hai người bị thương nạng, thực lực không còn bao nhiêu. Con rồng to xông lên đánh nát Thái Nhất Đạo Tôn.

Vạn Vật Đạo Tổ trách con rồng to xen vào, con rồng không thèm nghe, ngoe nguẩy bỏ đi.

Càn Nguyên Đạo Tôn vất vả đánh với Hồng Đạo Nhân, hai người khó chia thắng thua.

Càn Nguyên Đạo Tôn liếc nhìn qua, lòng lạnh lẽo. Chiến cuộc đã bình ổn, các chân tiên, Tiên Vương, Tiên Quân phe Đại La Thiên dọn dẹp chiến đấu. Phe Đế và Tôn hoặc chết hoặc bị bắt hoặc chạy trốn, chỉ còn một mình Càn Nguyên Đạo Tôn.