Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 129: Chiến Dư gia (Hạ)



- Tiểu Hắc thiếu gia, chúng ta vẫn sẽ xử lý từ tên yếu nhất trước?

Loan Phụng lao đi nhanh hơn Trương Bất Phàm một chút. Bà ta không muốn vị sư huynh trong lòng mình phải đi tiên phong trong khi đang mang thương thế. Say khi giải quyết xong hai tên huyền cấp của Hổ Lưu Phái và Thanh Hà Môn, dù đã dùng đan dược trị thương của Tiểu Hắc thì lực chiến đấu của Trương chưởng môn cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.

- Không, chúng ta tập trung tiêu diệt ba tên huyền cấp hậu kỳ. Kẻ địch rất mạnh nên không thể dùng chiến lược cũ.

Tiểu Hắc không suy nghĩ đáp. Cho dù tu vi của nó đã đột phá thì bản thân vẫn xa xa chưa thể chọi cứng với huyền cấp cao thủ được chứ đừng nói đến huyền cấp hậu kỳ. Nói ra thì cũng thật thú vị, khi linh lực cạn kiệt, tiểu tử này đã dám đánh một canh bạc khi dùng dược lực còn lại trong cơ thể do phục dụng đan dược của Tư Không Hiền cùng với vài viên Thập Nhất Tăng Đan. Không biết là do trong chiến đấu kích phát tiềm lực hay lý do khác mà Tiểu Hắc lại một đường quá quan, thuận lợi đột phá.

Xét về độ liều mạng thì Tiểu Hắc không hề thua kém ai, gan lì vô cùng. Chính điểm này khiến cho Diệp Thanh Hàn nhiều lúc phải thở dài nhưng cũng lại vô cùng tán thưởng tên đồ đệ của mình. Đã chấp nhận làm một đạo tặc mà không có đảm lược, không có trái tim không biết sợ thì làm sao làm nên việc lớn...à nhầm làm sao trộm được bảo vật mới đúng. Một tu tiên giả không dám bước ra khỏi vùng an toàn làm sao nghịch thiên để tiến đến trường sinh, bất hủ bất diệt?

Vung tay lên một cái, trong người Tiểu Hắc ám khí bay ra hàng loạt bắn thẳng về phía một tên huyền cấp hậu kỳ. Tên này dường như là kẻ lợi hại nhất trong ba tên, từ đầu chí cuối hắn cùng với Dư Quản đều không hiển lượt thân thủ khi chém giết đám người Uông Bá Điền. Càng như vậy, Tiểu Hắc càng muốn đánh bại hắn ta đầu tiên.

- Hừ, dám ra tay với ta? Thật là can đảm, đã vậy lão phu sẽ cho các ngươi biết lựa chọn của mình ngu ngốc đến thế nào

Đứng trong sương mù, Dư Bộc Liệt cảm nhận được ám khi đánh đến, khóe miệng lão ta cười lạnh. Một tay rút kiếm cực nhanh, nội khí mạnh mẽ tràn ra, đánh bật tất cả phi tiêu của Tiểu Hắc. Dù bị trúng độc Phổ Nhĩ, lão già này vẫn tự tin dùng nội khí áp chế xuống, nhất thời không bị ảnh hưởng quá nhiều, chỉ có tốc độ bị giảm đi chút ít. Ngoài ra, thân là cao tầng của Dư gia, lão ta trong người cũng có giải độc đan, tuy không thể giải độc Phổ Nhĩ nhưng cũng đã giúp kìm hãm không ít.

Sở dĩ hiệu quả của độc Phổ Nhĩ đối với huyền cấp cao thủ không lợi hại như lời Diệp Thanh Hàn đã quảng cáo là do vài nguyên do. Đầu tiên chính là chất lượng của củ phổ Nhĩ ở địa cầu không thể so sánh với linh giới được. Ở một nơi mà linh khí quá mỏng manh thì linh thảo hay thứ gì đều không thể phát triển tươi tốt được, phẩm cấp vì thế bị rớt đến đáng thương.

Vấn đề thứ hai là tài liệu dùng để tạo ra độc cũng không đầy đủ, Yên quốc thiếu thốn nên đã ảnh hưởng không nhỏ đến thành phẩm. Và cuối cùng là do trong tay Tiểu Hắc không có nhiều độc Phổ Nhỉ nên nó đành phải chế tác rất tiết kiệm, không dám dùng lượng quá lớn độc vào mỗi quả bom Phổ Nhỉ của mình.

Nếu như Tiểu Hắc dám tất tay dùng đại lượng độc Phổ Nhĩ vào trong một quả bom độc của mình thì huyền cấp cao thủ cũng phải ngã nhào. Dù sao thì nội khí của phàm nhân không có tác dụng giải độc như linh khí của tu tiên giả được.

- Lão tặc tử, hãy đỡ một kiếm của ta

Loan Phụng từ bên hông bất ngờ chém tới, tốc độ như vũ bão. Tiếc là Dư Bộc Liệt là một huyền cấp hậu kỳ lâu năm, một chân đã sắm bước vào địa cấp nên phản ứng rất tinh nhạy. Chỉ cần một hơi thở, lão ta đã nghiêng mình tránh sang một bên, còn vung kiếm đánh bật Loan Phụng lại.

- Mạnh thật

Cảm nhận nội lực truyền đến khiến cho bàn tay cầm kiếm bị đau đến tê dại, Loan Phụng cảm giác vô cùng trầm trọng. Rõ ràng lão già trước mắt chính là địch thủ lợi hại nhất mà ba ta gặp phải. Cho dù đã bị vây khốn, không thề chủ động nhưng muốn đánh hạ đối phương là việc vô cùng khó khăn. Nếu ở trạng thái bình thường, Loan Phụng tin rằng vị Dư gia cao thủ này có thể đánh bại bà ta và Trương Bất Phàm chỉ trong vài hiệp.

- Dám đả thương Loan muội, hãy đỡ tuyệt kỹ của lão phu

Hét lớn một tiếng, Trương Bất Phàm khinh công từ trên cao chém xuống, lưỡi kiếm uốn lượn như rắn, rất khó nắm bắt. Đây là một tuyệt kỹ thành danh mà ông ta đã khổ tâm nhiều năm sáng tạo ra.

- Không tệ, tiếc là vẫn chưa đủ làm khó ta được đâu haha

Dư Bộc Liệt cười to, thanh kiếm trong tay nhanh như chớp hóa thành một loạt toàn ảnh đối chiến với kiếm chiêu của Trương Bất Phàm. Nói về kiếm thuật, vị Dư gia trưởng lão này cũng là một trong những cao thủ có tiếng, cho nên mọi chiêu thức của song kiếm thánh Mạc Kiếm Môn đều không qua được pháp nhãn của ông ta.

- Không ổn

Trương Bất Phàm nhìn thấy tuyệt kỹ bị phá thì trong lòng run lên. Do đang trên không trung rớt xuống nên nếu kiếm chiêu bị phá thì ông ta sẽ như cá nằm trên thớt, nguy hiểm vô cùng.

- Haha, đi chết đi cho ta

Miêu tả thì lâu nhưng màn đối kiếm chỉ diễn ra trong vài hơi thở, Dư Bộc Liệt dựa vào kinh nghiệm và nội khí vượt trội đã đánh văng thanh kiếm trên tay của Trương Bất Phàm. Đồng thời lão ta cũng vung kiếm đâm thẳng, ý định kết liễu đối thủ. Đúng lúc này một con gió nhẹ rít lên, cảm nhận được nguy hiểm theo bản năng, họ Dư bỗng tái mặt, không chút chần chừ liền thu tay lại vội vàng tránh né sang một bên

"Phập"

Tiếng gió qua đi, Dư Bộc Liệt đau đớn nhìn một mảng thịt lớn trên cánh tay trái của mình đã bị cắt lìa. Còn thanh kiếm lão dùng để che chắn cũng bị đứt một đoạn nhỏ. Vừa rồi nếu lão ta không quyết đoán né tránh thì e là bản thân đã bị chặt đôi làm hai phần rồi.

- Khốn kiếp, hết dùng độc dược lại đến ám khí. Rốt cuộc ngươi là ai?

Vừa rồi nếu không phải đột nhiên độc Phổ Nhĩ đột nhiên ảnh hưởng tăng lên thì với tốc độ của mình, Dư Bộc Liệt hoàn toàn có thể thoát được, chứ không bị trúng đòn như thế này.

Không có một ai trả lời họ Dư cả. Tiểu Hắc vẫn im lặng ẩn mình trong sương mù. Nó không thể nào cứ như Loan Phụng và Trương Bất Phàm được, cứ đánh một đòn lại hét lên một câu làm nền. Thế chẳng phải nhắc nhở kẻ địch của mình à? Đánh nhau không phải chỉ cần giết chết đối thủ bất chấp thủ đoạn hay sao? Mấy trò chính nhân quân tử giang hồ đó sẽ hại chết người đấy.

Vừa rồi, Tiểu Hắc đã tung ra một đòn Phong Đao Thuật mạnh nhất của mình. Đáng tiếc lão già kia đã nhanh trí tránh đi, nếu không nó đã đắc thủ, diệt gọn được một tên địch khó nhằn rồi. Có điều, Tiểu Hắc cũng âm thầm kinh hãi trước phản xạ của huyền cấp hậu kỳ cao thủ, nếu như đối chiến trong tình huống bình thường thì e là đao gió của nó không thể tổn thương đối phương một chút nào được.

- Xem ra vẫn phải nỗ lực nhanh chóng đột phá luyện khí tầng ba

Như Diệp Thanh Hàn từng giảng giải, mỗi khi tu vi đột phá một tiểu cảnh giới thì pháp thuật và linh lực sẽ tăng cao. Không giống như từ luyện khí tầng hai trung kỳ lên hậu kỳ, tăng lên luyện khí tầng ba sẽ khiến cho pháp lực của Tiểu Hắc tăng mạnh hơn rất nhiều.

Có trong tay Cỏ Ngân Thảo, con đường vượt qua luyện khí tầng ba đã trải sẵn. Tiểu Hắc chỉ cần thêm vài tài liệu trong đan phương nữa là có thể khai lò luyện đan.

Lượm lại thanh kiếm của mình, Trương Bất Phàm liếc Loan Phụng một cái, cả hai đồng thời gật đầu liền cùng chia ra bất ngờ tiếp tục tập kích trước sau của Dư Bộc Liệt. Hiện tại, lão ta đã bị thương, cần phải dồn ép không cho họ Dư một cơ hội nghỉ ngơi chữa thương nào cả. Phi tiêu của Tiểu Hắc cũng không rảnh rỗi mà càng mãnh liệt như mưa bắn tới trợ chiến. Cả ba đều hiểu nếu không thể tốc chiến tốc thắng thì kẻ thất bại chính là bọn họ.

Phía Dư Bộc Liệt thì đang điên tiết lên, đường đường là cao thủ huyền cấp hậu kỳ, là một trong những người có cơ hội đột phá địa cấp nhất trong mười năm tới của Dư gia. Thế mà giờ lão lại bị hai tên huyền cấp sơ kỳ ở Yên quốc cùng một kẻ ẩn mình ám toán đánh cho bị thương. Nếu đồn ra thì làm sao Dư Bộc Liệt lão có thể đi lại trên giang hồ được nữa.

- Giết, giết, giết, ta phải giết chết hết các ngươi

Một huyền cấp hậu kỳ nổi điên không phải chuyện đơn giản, tất cả tuyệt kỹ, sát chiêu đều bị lão ta mang ra. Dư Bộc Liệt cũng biết nếu càng kéo dài, độc tố càng ảnh hưởng đến lão ta nhiều hơn. Cho nên lão càng không thể kéo dài trận chiến này được.

Toàn lực ra tay, Dư Bộc Liệt khiến cho Loan Trương hai người kêu khổ không thôi, vừa đánh vài chiêu cả hai đã bị vài vết thương nhẹ. Nếu không có gì đột phá, họ buộc lòng phải thối lui, còn đánh tiếp e là sẽ mất mang chứ chẳng đùa.

Trong thời gian này, Tiểu Hắc trừ dùng ám khí ra thì đang toàn niệm niệm pháp quyết, không biết là muốn làm gì. Cuối cùng thì quá trình thi pháp cũng xong, nó liền hô to:

- Thổ Lao Thuật, khốn đối phương cho ta

"Ầm ầm"

Pháp quyết vừa dứt, mặt đất dưới chân Dư Bộc Liệt bỗng rung lắc rồi nứt ra, một loạt những tảng đá hình gai nhọn nhỏ đâm lên khiến lão ta lúng túng. Dù có là cao thủ huyền cấp hậu kỳ, họ Dư cũng không nghĩ ra có chiêu thức gì lại khiến cho mặt đất "mọc gai" như thế này. Không lẽ đây là bẫy rập cơ quan mà đối phương đã chuẩn bị sẵn?

Ngay cả Loan Phụng và Trương Bất Phàm cũng ngỡ ngàng trước hiện tượng trước mắt. Hai người rất rõ ràng là Mạc Kiếm Môn của họ không hề có loại bẫy này, không lẽ là do Tiểu Hắc thiếu gia đã chuẩn bị. Nhưng mà sức một người làm sao có thể đặt loại bẫy đá này ở khắp cả quảng trường rộng lớn. Lại có thể khởi động chính xác ngay vị trí của Dư Bộc Liệt nữa chứ, điều này cũng quá là hoang đường đi.

Tuy nhiên, hai ngươi không có thời gian để mà thắc mắc, cả hai không hẹn mà cùng tận dụng thời cơ để phản đòn dữ dội. Khiến cho Dư Bộc Liệt không còn cách nào buộc phải tung người nhảy lên để né tránh. Chỉ là khi lão vừa rời khỏi mặt đất thì một loạt ngọn lửa nhỏ từ bốn phương tám hướng đánh tới, không cho Dư Bộc Liệt một kẻ hỡ nào, nhất là khi lão ta đang ở trên không, không hề có điểm tựa.

- Hừ, muốn ta thúc thủ không dễ đâu

Gầm lên một tiếng, họ Dư vận dụng hết nội khí trong người phóng ra xung quanh, đồng thời huy vũ thanh kiếm để ngăn cản. Lão ta tin chắc không ám khí nào có thể đả thương được mình trong tình cảnh này nữa. Đáng tiếc, những đốm lửa kia dường như không bị ảnh hưởng gì bởi nội khí của lão ta mà vẫn thản nhiên lao tới. Khi chạm đến thanh kiếm của lão thì.....

- Bảo kiếm của ta. Ma quỷ....aaaaaaaaaaaaaa

Thanh kiếm trên tay của Dư Bộc Liệt giống như bị bỏ vào lò nung ngàn độ. Vừa chạm vào ngọn lửa đã tay chảy ngay, lão ta quá hoảng sợ nên vội vàng ném đi. Không còn gì để ngăn cản nữa, một loạt ngọn lửa nhỏ như quả trứng gà đánh thẳng vào người của lão. Sau đó.......

Sau đó thì chắc ai cũng đoán được, họ Dư bị đốt cháy thành một bó đuốc sống, kêu la đáng sợ trong tuyệt vọng. Sau vài hơi thở, khi rớt xuống, lão ta đã cháy thành than. Một cao thủ huyền cấp hậu kỳ, kẻ có thể quét ngang võ đạo Yên quốc. Ngay cả ở Triệu quốc cũng là tồn tại đáng sợ đã kết thúc thê thảm như vậy.

Kể cả hai vị Loan Trương lần đầu thấy hỏa cầu thuật chi uy cũng tái cả mặt, chỉ có Tiểu Hắc là tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Nó ra hiệu cho hai người theo nó tiếp tục giải quyết tên huyền cấp hậu kỳ tiếp theo, thời gian của họ không còn nhiều nữa.

Ngay lúc này, bất ngờ mưa lớn đổ xuống như thác trên đỉnh Kiếm Sơn, khóe miệng của Tiểu Hắc chợt vểnh lên. Nó nhìn lên trời, mặt cho hạt mưa xối xả vào mặt mình, cười nhạt nói:

- Ngay cả ông trời cũng muốn giúp ta.