Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 9130: Mày đã chết rồi đấy



Hiếu Dương kinh ngạc phát hiện Hứa Hạo Nhiên gầm lên một tiếng đáng sợ, sau đó lập tức thay bộ quần áo trên người.

Lúc này, Hứa Hạo Nhiên mặc một bộ áo giáo bằng da trông khá thô ráp, trên tay cầm một con dao bình thường.

Loại dao này nếu đặt trong ‘Tam quốc diễn nghĩa’ hoặc ‘Thủy hử’ thì chính là con dao mà mấy tên lính đứng bên cạnh các vị tướng quân hay cầm.

Nếu so sánh thì quần áo của Hứa Mộc Tình và Liễu Ngọc Phân trông đẹp hơn một chút, bọn họ mặc trang phục chỉ dành riêng cho phụ nữ cổ đại.

Đây cũng là lần đầu tiên Hứa Hiếu Dương nhìn thấy Liễu Ngọc Phân mặc đồ cổ trang, mặc dù đã có chút tuổi rồi nhưng bây giờ bà ấy trông rất có hương vị riêng.

“Lực Phách Hoa Sơn!”

Sau khi Hứa Hạo Nhiên gầm lên một tiếng, cậu ta nắm lấy con dao bằng cả hai tay và nhảy lên cao, sau đó chém mạnh về phía hai gã đàn ông.

Lúc đầu, bọn chúng chỉ đứng đó không nhúc nhích, nhưng khi Hứa Hạo Nhiên ra tay, hai người lập tức tấn công Hứa Hạo Nhiên cùng lúc.

Cách đánh này trông có vẻ hơi cứng nhắc và vụng về.

Nhưng Hứa Hạo Nhiên đã kịp thời hóa giải đòn tấn công của đối thủ, cậu ta đã chiến đấu rất kiên cường.

Ngược lại hai người Liễu Ngọc Phân và Hứa Mộc Tình có những đòn tấn công rất khác nhau.

Nghề nghiệp của Hứa Mộc Tình và Liễu Ngọc Phân khác nhau, trong mắt Hứa Hiếu Dương, cơ thể của Hứa Mộc Tình dường như đang phát ra một tia sáng trắng mờ mờ ảo ảo.

Lúc này, Hứa Mộc Tình đột nhiên vươn tay nắm lấy cây thường xuân mà cô trồng, cây thường xuân này lớn rất nhanh.

Tốc độ phát triển đã vượt xa giới hạn của thực vậy, lớn lên bằng tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, cuốn vào cơ thể của hai cung thủ.

Sau đó, Liễu Ngọc Phân hét lên một tiếng, trên tay cầm một con dao làm bếp, giống như một đứa trẻ đang chơi đùa, băm về hai phía của hai cung thủ.

Liễu Ngọc Phân chặt xuống hai nhát, trên cổ của hai cung thủ xuất hiện những vết máu.

Sau đó, bọn chúng nhanh chóng biến thành làn khói xanh và tan biến trong không khí.

Hứa Mộc Tình nhanh chóng kết thúc cuộc giao đấu. Hứa Hạo Nhiên chiến đấu rất nỗ lực cuối cùng hai người đàn ông đó cũng tỏ ra mệt mỏi.

Ngay sau đó Hứa Hạo Nhiên gầm lên một tiếng.

Hứa Hạo Nhiên phi con dao trên tay lên thành một vòng tròn, chém nát hai người đó thành tro!

“Hi hi, bố ơi, con ngầu không?”, Hứa Hạo Nhiên cười nhăn nhở hỏi Hứa Hiếu Dương.

Tuy nhiên, ngay khi Hứa Hạo Nhiên quay đầu khoe khoang với bố, boss lớn lúc đầu không động đậy gì cuối cùng đã ra tay.

Boss lớn này không phải là hình mẫu, thân hình cao hơn ba mét, lúc này gã đột nhiên tóm lấy con dao bằng bạc.

Con dao trong tay gã cực kỳ lớn, gã cầm dao bằng cả hai tay, bổ xuống người Hứa Hạo Nhiên.

Lúc này, Hứa Hiếu Dương không nghĩ được nhiều, là một người bố, theo bản năng ông ấy xông về phía Hứa Hạo Nhiên, hét lớn: “Mau chạy đi!”

Lúc Hứa Hiếu Dương lao về phía Hứa Hạo Nhiên, Lý Phong đứng bên cạnh bắt đầu di chuyển.

Lý Phong chỉ khẽ động nhẹ, một luồng sáng lập tức xuất hiện sau lưng Hứa Hiếu Dương.

Anh nhanh chóng vươn tay, tóm lấy Hứa Hiếu Dương và Hứa Hạo Nhiên, trong nháy mắt, anh đã đưa bọn họ đến khu vực an toàn.

Lúc này cũng là lần đầu tiên Hứa Hiếu Dương nhìn thấy sự hợp tác của Liễu Ngọc Phân và Hứa Mộc Tình, dường như đây không phải là lần đầu tiên Hứa Hạo Nhiên gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy.

Mặc dù là một người mẹ nhưng Liễu Ngọc Phân tỏ ra rất bình tĩnh, lúc này bà ấy hét lớn với Hứa Mộc Tình: “Con gái, con quấn chân nó, mẹ thắt cổ nó”.

Hứa Mộc Tình lập tức gật đâu, giữa hai tay Hứa Mộc Tình đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng cực mạnh, sau đó cô nhanh chóng đặt hai tay xuống cỏ.

Lúc này, bãi cỏ dưới chân boss lớn vốn dĩ chỉ là một bãi cỏ bình thường với ngọn cỏ dài năm sáu phân.

Nhưng sau động tác của Hứa Mộc Tình, đám cỏ này bỗng chốc lớn nhanh như thổi, trong nháy mắt đã cao hơn nửa thước rồi.

Lớp cỏ này cũng như được tiếp thêm một luồng sinh khí mới, chúng nhanh chóng quấn lấy, cố định hai chân của boss lớn một cách vững vàng trên mặt đất.

Cùng lúc đó, một nhánh cây thường xuân chồm tới từ phía sau nhanh chóng cuốn lấy cánh tay phải của boss lớn.

Thấy cơ hội trước mắt, Liễu Ngọc Phân hét lớn: “Cơ hội tốt”, sau đó lập tức cầm con dao làm bếp xông lên.

Chương 888: Mày đã chết rồi đấy

Trên không trung lóe lên ánh dao xinh đẹp, cổ tay phải của đại boss trực tiếp bị Liễu Ngọc Phân chặt đứt, con dao trên tay cũng rơi xuống.

Con dao lớn dài vài mét đã biến thành một con dao bình thường sau khi rơi xuống đất.

Tuy nhiên, con dao lúc này đang lơ lửng cách mặt đất khoảng nửa mét, tỏa ra ánh sáng vàng.

Hứa Mộc Tình quay sang Tina và nói: "Tina, đến lượt em đấy!"

“Được!”, hai tay Tina rung nhẹ.

Sau đó, hai con dao trông rất sắc bén liền xuất hiện giữa hai lòng bàn tay cô ấy.

Hai con dao nhỏ được Tina phi ra rất chính xác, chúng đâm thẳng vào tròng mắt của tên đại boss với tốc độ cực nhanh.

Sau đó Lý Phong đứng tại chỗ, hai tay chậm rãi mở ra, làm tư thế như kéo cung.

Trong nháy mắt, một cây cung ngắn trông rất bình thường xuất hiện trong tay Lý Phong.

“Phập!”, dây cung rung lên, mũi tên nhanh chóng lao đi và xuyên qua cổ họng của đại boss với độ chính xác cao.

Ngay sau đó, đại boss thốt ra một tiếng hét rất quái dị, rồi nhanh chóng biến mất trong không trung.

Sau khi làm xong, tất cả mọi người bao gồm cả Hứa Hạo Nhiên đều được tắm trong ánh sáng vàng, trên khuôn mặt ai nấy đều hiện rõ biểu cảm thích thú.

Nếu so sánh, Lý Phong có vẻ thản nhiên hơn một chút, trong khi Hứa Hạo Nhiên thậm chí rõ ràng là làm lố hơn, như thể cậu ta vừa ‘xoạc’ xong vậy.

Sau khi Hứa Hạo Nhiên làm xong, cậu ta cười nói: "Ồ, cảm giác được thăng cấp thật tốt! Loại cảm giác này gây nghiện thật đấy, ai da! Mẹ, sao mẹ lại đánh con?"

Trước khi Hứa Hạo Nhiên nói xong, Liễu Ngọc Phân đã đi tới đá Hứa Hạo Nhiên một cái.

Liễu Ngọc Phân bên cạnh mắng như tát nước: "Thằng nhóc hôi hám này! Mẹ đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, lúc đánh nhau thì đừng chỉ lo đùa nghịch".

"Làm thế mày sẽ liên lụy đến mọi người, mày có hiểu không? Nếu không có bố và anh rể thì mày đã chết rồi đấy".

Hứa Hạo Nhiên cười khúc khích, cậu ta đã quen bị Liễu Ngọc