Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 8267: Rốt cuộc cũng vì còn trẻ nên tinh lực dồi dào.



Miêu Hướng Đông giận đến tím người: "Cô ấy là mẹ kế của mày, là mẹ mày đấy!"

"Trước đây thôi, giờ thì hết rồi”.

"Hơn nữa không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao”.

"Với địa vị của bố, bỏ ra vài triệu thì có thể rước thêm một cô nữa về mà”.

"Hơn nữa bố không nghe thấy cậu Lôi ở trên lầu rất vui vẻ hay sao? Mẹ kế cũng bắt đầu tận hưởng rồi kìa”.

Trên lầu, cửa không đóng.

Đây là Lôi Nhất Minh cố tình làm thế.

Hắn thích vừa cắm sừng vừa cho người ta nghe.

Âm thanh trên lầu ngay từ đầu đã rất náo loạn.

Luôn có thể nghe thấy người phụ nữ hét lên "đừng đừng".

Nhưng, dần dần.

Sau chữ ‘đừng’ còn thêm cả ‘dừng lại’ nữa.

Lôi Nhất Minh giống như một con trâu rừng, cày cuốc hùng hục.

Còn Miêu Hướng Đông ở tầng dưới, lấy tay bịt lỗ tai lại, khuôn mặt méo xệch đi.

Sau đó là tiếng la hét của người phụ nữ.

Không lâu sau, liền nhìn thấy Lôi Nhất Minh dắt thắt lưng, siêu vẹo đi từ trên lầu xuống.

Hắn sảng khoái ngồi giữa Miêu Hướng Đông và Miêu Lạc.

Hắn ta đưa tay ra vỗ vỗ vai Miêu Hướng Đông, nói: "Ông Miêu, ông dạy dỗ rất được đấy, người phụ nữ này rất hợp với khẩu vị của tôi, từ này về sau sẽ là người của tôi”.

Hống hách.

Kiêu ngạo.

Vô cùng ngông cuồng!

Đây là con trai của Lôi Vũ Giáp, vị vua tương lai của thế giới ngầm ở tỉnh Giang Châu!

Chương 155: Theo tôi đi Đông Hải

Miêu Hướng Đông kiềm chế cơn tức giận, ông ta không nói gì mà chỉ gật đầu.

Nhưng Lôi Nhất Minh đột ngột phá ra cười vang.

“Ông Miêu thú vị thật! Tôi nói đùa với ông mà thôi”.

“Bà ta là vợ của ông Miêu, làm sao tôi có thể đưa bà ta đi được kia chứ?”

“Ông chỉ cần cho tôi mượn chơi vài ngày, đến lúc đi thì tôi sẽ trả bà ta lại cho ông”.

“Về phần báo đáp, nếu như nhà họ Miêu có kẻ thù nào thì bây giờ ông có thể nói cho tôi biết, tôi lập tức cử người đi chặt đứt tay chân của nó ngay!”

Thứ Miêu Lạc chờ đợi chính là câu nói này của Lôi Nhất Minh.

“Nói ra thì nhà của chúng tôi có kẻ thù thật, người này đang ở Đông Hải”.

“Nó chẳng xem ai ra gì, ngông cuồng lắm, em trai của tôi đã bị nó giết chết rồi”.

Người phụ nữ vừa bị Lôi Nhất Minh chà đạp ban nãy đã mặc xong quần áo, đang đi xuống lầu.

Lúc nghe câu nói của Miêu Lạc, đột nhiên bà ta kích động mà sấn đến bên cạnh Lôi Nhất Minh.

Cơ thể mềm mại ấy dựa hẳn vào người Lôi Nhất Minh, bà ta khóc lóc thảm thương.

“Cậu Lôi, cầu xin cậu báo thù thay con trai của tôi đi, chỉ cần cậu có thể giết cái thằng Lý Phong gì đó, cậu muốn tôi làm gì cũng được!”

Người phụ nữ này vừa nói chuyện vừa dùng bộ phận mềm mại trên cơ thể mình cọ vào người Lôi Nhất Minh.

Lôi Nhất Minh vừa mới giải tỏa ngọn lửa trong lòng xong, bây giờ lại nổi bùng lên lần nữa.

Hắn ta bế bổng bà ta lên, đi nhanh vào phòng làm việc ở bên cạnh.

Cùng lúc đó, hắn ta nói với Lôi Vũ Ất ở sau lưng: “Chú Hai, chú kêu hắn ta lục dẫn người đi Đông Hải chặt đứt hai tay của Lý Phong rồi mang về đây!”

Ông ta vừa mới nói dứt lời, tiếng rên rỉ nững nịu của phụ nữ đã vang vọng lên từ trong phòng làm việc.

Rốt cuộc cũng vì còn trẻ nên tinh lực dồi dào.

Mấy tiếng đồng hồ sau đó, Lôi Nhất Minh và người phụ nữ ấy chơi hết ở mọi góc trong biệt thự của Miêu Hướng Đông.

Phòng ngủ, phòng làm việc, nhà bếp, thậm chí còn ở góc vườn hoa ở bên cạnh đều lưu lại dấu vết chinh chiến của hai người bọn họ.

Để làm cậu Lôi hài lòng, Miêu Hướng Đông đã dâng lên Long Hổ Đan mà mình đã cất giấu kỹ.

Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng rên rỉ của người phụ nữ ấy.

Miêu Lạc đi đến bên cạnh Miêu Hướng Đông, anh ta nhẹ