Đế Hoàng Thư - An Lạc Truyện

Chương 76: Tử Nguyên, nếu cuối cùng kết cục sẽ là như vậy, như thế này cũng tốt.​



Có rất ít việc có thể khiến Nhậm An Lạc lộ vẻ xúc động, nhưng sắc mặt nàng khi nghe thấy lời này của Lạc Minh Tây lập tức đóng băng.

"Minh Tây, ý huynh là gì?" Nàng dừng một chút: "Đế Thừa Ân đúng là có xuất thân không tốt, tính tình cũng ngang bướng, nhưng tuổi nàng còn trẻ, ngày sau vào Đông cung.."

"Không phải những thứ này. Tử Nguyên, năm đó ta chọn Đế Thừa Ân đến Thái Sơn, muội cũng chỉ gặp mặt nàng một lần, sau đó cũng không hỏi đến nàng nữa, tính tình của Đế Thừa Ân không chỉ đơn giản là ngang bướng như vậy."

"Huynh rốt cuộc đã giấu ta chuyện gì?" Nhậm An Lạc nhíu mày, gạt tay Lạc Minh Tây đang ở trên vai xuống, đứng dậy hỏi. Từng bước từng bước một, đại hôn của Hàn Diệp vốn trong kế hoạch của bọn họ, nhưng hôm nay Lạc Minh Tây lại trịnh trọng như vậy, Đế Thừa Ân nhất định đã làm việc gì đó khó có thể tha thứ.

Uyển Thư đứng bên cạnh vẻ mặt ẩn chứa lo lắng. Công tử giấu chuyện này lâu như vậy, hiện giờ tiểu thư nợ ân cứu mạng của Thái tử, không biết sẽ làm ra hành động gì.

"Hoàng đế Gia Ninh gặp chuyện trong cung lúc trước, hỏa hoạn ở Ngũ Liễu, còn có lần vây giết ở Hóa Duyên sơn.. Đều có liên quan đến nàng." Thanh âm Lạc Minh Tây rõ ràng sáng tỏ, Nhậm An Lạc nghe thấy rất rõ ràng.

"Đế Thừa Ân bị giam ở Thái Sơn mười năm, ru rú trong nhà, sao có thể có được thế lực này?" Đế Thừa Ân đúng lúc cứu được Hoàng đế Gia Ninh thoát nạn, chuyện này vẫn là vướng mắc ở trong lòng Nhậm An Lạc, nhưng nàng không tìm được chứng cứ chứng minh việc này có liên quan tới Đế Thừa Ân, bây giờ xem ra, chắc chắn là bị Lạc Minh Tây giấu đi.

Tay cầm khăn vải của Lạc Minh Tây xiết chặt, nói một câu long trời lở đất: "Từ sau khi nàng xuống núi, đã cùng Tả tướng liên thủ, nàng vẫn luôn ẩn ở phía sau màn, ngay cả Hoàng đế Gia Ninh hay Hàn Diệp đều không biết."

Lời Lạc Minh Tây vừa dứt, thần sắc Nhậm An Lạc đại biến, ẩn giấu phẫn nộ: "Cùng Khương Du liên thủ! Nàng lại dám cùng Khương Du liên thủ. Lạc Minh Tây, huynh không biết Khương Du là người thế nào hay sao?"

Lạc Minh Tây trầm mặc không nói. Đương nhiên hắn biết, mười năm trước chính Khương Du là người lục soát ra thư cấu kết với Bắc Tần trong Đế phủ, khiến Đế gia chịu tử tội mưu nghịch phản quốc.

"Làm sao huynh biết được chuyện này? Ngay cả Hoàng đế Gia Ninh cùng Hàn Diệp cũng không phát hiện, chắc hẳn nàng làm việc cực kỳ bí mật."

"Thị nữ bên cạnh Đế Thừa Ân là người ta tự tay an bài.."

"Ngay từ đầu huynh đã sớm biết mọi việc mà nàng làm." Đáy mắt Nhậm An Lạc chứa đầy lửa giận: "Thích khách vào cung, hỏa hoạn ở Ngũ Liễu, cái bẫy ở Hóa Duyên sơn.. Tại sao huynh không ngăn cản?"

"Tử Nguyên." Cho dù bị Nhậm An Lạc chất vấn, vẻ mặt Lạc Minh Tây vẫn đạm mạc như cũ, đáy mắt lý trí mà thông thấu: "Năm đó ta đưa Đế Thừa Ân vào Thái Sơn là đã nghĩ, nàng sẽ là quân cờ tốt nhất."

"Có Đế Thừa Ân ở đây, thân phận của muội sẽ được giữ bí mật. Thủ đoạn của nàng đúng là ngoài dự đoán của ta, muội nói đúng, ta không ngăn cản, thậm chí để mặc cho nàng làm. Khương Du đối với Hoàng đế Gia Ninh trung thành tận tâm, nếu không có Đế Thừa Ân chủ động cùng hắn liên thủ, hắn chưa chắc sẽ làm nhiều chuyện như vậy, khe hở giữa vua tôi triều đình Đại Tĩnh đối với chúng ta mà nói trăm lợi không một hại. Muội chắc hẳn phải biết, chỉ khi Hoàng đế Gia Ninh cảm thấy Đế Thừa Ân luôn trong khống chế của hắn, Tấn Nam cùng An Lạc trại mới có thể an toàn, nếu như thân phận của Đế Thừa Ân bị nghi ngờ, Hoàng đế Gia Ninh hiển nhiên sẽ hoài nghi muội, trong kinh thành sẽ không còn ai có thể bảo vệ muội."

Tuổi Nhậm An Lạc xấp xỉ với Đế gia ấu nữ năm đó, hơn nữa tính tình nàng giống như Đế gia gia chủ, Hoàng đế Gia Ninh sẽ nghi ngờ nàng đầu tiên.

"Mặc dù ta biết là Tả tướng bày cục ở Hóa Duyên sơn, nhưng lại nghĩ rằng có Uyển Thư ở bên cạnh muội, nhất định sẽ không xảy ra chuyện, không ngờ Thanh Thành lão tổ đã vào hàng tông sư, cho nên muội cùng Hàn Diệp mới rơi xuống đáy vực, lần này nếu không có gia chủ để Quy Thiên đến Hóa Duyên sơn, lại tự mình ở ngoài thành ngăn cản Thanh Thành lão tổ, kế hoạch nhiều năm của chúng ta chắc chắn sẽ thất bại trong gang tấc. Tử Nguyên, chuyện này, là ta sai."

Hắn chậm rãi nói từng câu, không có một chút trốn tránh.

Nhậm An Lạc lui về phía sau một bước, hít một hơi thật sâu. Nàng căn bản không có tư cách trách cứ Lạc Minh Tây, bắt đầu từ mười năm trước, tất cả những quyết định của Lạc Minh Tây cũng là vì Đế gia, vì nàng.

Nhưng bây giờ mọi thứ nàng làm, lại phải lấy hạnh phúc cả đời của Hàn Diệp để đánh đổi.

Cho dù Hàn gia thiên lý bất dung, nhưng Hàn Diệp xưa nay không nợ nàng.

"Đây không phải là lỗi của huynh." Thanh âm Nhậm An Lạc suy yếu, có chút mệt mỏi.

"Tử Nguyên, Hàn Diệp cứu mạng của muội. Ta không muốn muội sau này hối hận, bây giờ bất kể muội làm gì, ta cũng sẽ không ngăn cản."

Bây giờ hôn sự này được các phe đổ dầu thêm lửa đã trở thành kết cục đã định, trừ phi Hàn Diệp tự mình hủy hôn, nếu không thì không ai có thể ngăn cản.

Vẻ mặt Nhậm An Lạc nặng nề, gió lạnh thổi qua, đuôi tóc chưa khô nhỏ nước xuống, bắn tung tóe trên mặt đất, nàng trầm mặc, không trả lời, xoay người trở về phòng.

Ban đêm yên tĩnh càng làm cho tiếng bước chân trở nên hiu quạnh cô tịch.

Mắt thấy thân ảnh nàng biến mất ở sâu trong hành lang gấp khúc, đáy mắt Lạc Minh Tây lộ ra vẻ ảm đạm. Uyển Thư tiến lên, khuyên nhủ: "Công tử, tiểu thư sẽ không trách ngài."

"Ta biết." Lạc Minh Tây ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ: "Nàng sẽ tự trách mình."

Tiếng than nhẹ vang lên, căn phòng trở nên yên lặng.

Cùng lúc đó, trong thư phòng Đông cung, vẻ mặt Hữu tướng nghiêm túc, tiến lên đón lấy khuôn mặt trầm lãnh của Hàn Diệp, trịnh trọng gật gật đầu.

Hàn Diệp hít vào một hơi, ánh mắt buồn bã, thanh âm sâu kín, nụ cười hơi khô khốc: "Vậy mà lại giống với suy nghĩ ban đầu của ta?"

Hữu tướng vuốt cằm: "Điện hạ, năm đó đội quân Đế gia ở Tây Bắc, trong cung xác thực có mật sứ đến Tấn Nam Tĩnh An Hầu phủ, ta tra ra mật sứ kia mang theo một phong mật thư. Chân tướng Đế gia phản nghịch hẳn là ở bên trong mật thư đó, nhưng sau khi Đế gia sụp đổ, Đế gia một người cũng không còn, Tĩnh An Hầu lại tự vẫn ở từ đường, năm đó Khương Du lục soát phủ, thư này sợ là đã bị hắn làm hỏng."

Mười năm trước Khương Du dẫn cấm vệ quân vào Đế Bắc thành, nhưng việc đầu tiên lại không tra hỏi người Đế gia, mà là lục soát thành ba ngày, có lẽ là vì lý do này.

"Sư phụ còn tra được gì nữa không?" Hữu tướng tự mình vào Đông cung, nhất định không chỉ tra được một chút tin tức thế này.

"Chuyện của Đế gia, sợ là cũng liên quan đến Trung Nghĩa Hầu." Hữu tướng ngưng thần, chậm rãi nói: "Đế Bắc thành vẫn luôn có thám tử của bệ hạ, Lạc gia lại ở Tấn Nam một tay che trời, chuyện của Đế gia chúng ta biết rất ít. Cho nên mấy năm nay ta tuân lệnh Điện hạ phái người vào các đội quân Tây Bắc, điều tra mấy năm mới có một chút manh mối."

"Sư phụ, mời nói."

"Năm đó đội quân Đế gia ở bên ngoài Thanh Nam thành bị kỵ binh Bắc Tần truy sát thiên hạ đều biết, nhưng không biết vì sao quân canh giữ ở Thanh Nam sơn mười năm nay đa số đều đã biến mất." Thấy vẻ mặt Hàn Diệp nghi hoặc, Hữu tướng giải thích: "Nếu không phải lão thần vẫn luôn để ý đến hành động ở Tây Bắc, sợ là cũng khó phát hiện ra. Mấy năm nay, tam vạn quân canh giữ Thanh Nam thành, mỗi năm từ thừa tướng cho tới quân sĩ đều bị đưa tới vùng biên cương của các thành, hòa lẫn vào trong các đội quân, rất nhiều người đều không thể tra ra được hướng đi. Đội quân hiện nay canh giữ Thanh Nam thành là do mấy năm nay chiêu binh tạo thành."

Hàn Diệp rũ mắt, y hiểu được thâm ý trong lời nói của Hữu tướng. Tôi luyện ra được một đội quân không phải là đơn giản, tướng lĩnh cùng binh lính đồng sinh cộng khổ trải qua chiến tranh, phải mất công sức mấy năm mới có thể đúc thành quân hồn của một đội quân, giống như đội quân Đế gia năm đó, đánh đâu thắng đấy không gì cản nổi. Thanh Nam thành là thành trì quan trọng ở biên cương, gần với Bắc Tần, thành trì trọng yếu như vậy, bình thường sẽ không có chuyện đổi mới quân canh giữ dễ dàng như vậy, huống chi là dùng phương thức thần không biết quỷ không hay đem binh sĩ hòa lẫn vào đại quân phòng thủ của Tây Bắc, bây giờ ba vạn tướng sĩ tựa như mò kim đáy biển, căn bản không có dấu vết để tìm kiếm. Mấy năm nay mỗi năm đều có chiến tranh, ai biết còn có bao nhiêu kẻ sống sót.

"Ý sư phụ là.. việc đội quân Đế gia ở Thanh Nam sơn bị đội quân của Bắc Tần hãm hại có lẽ là có ẩn tình khác?"

Hữu tướng gật đầu. Nhất thời không khí trong phòng có chút ngưng trọng, tám vạn tướng sĩ Đại Tĩnh, tám vạn mạng người, cho dù Hàn gia đứng đầu thiên hạ, sợ là cũng không gánh vác nổi vạn dân thiên hạ khẩu tru bút phạt.

"Điện hạ, sợ rằng bây giờ chỉ có Trung Nghĩa Hầu trong thiên lao mới biết ẩn tình năm đó."

Hàn Diệp nhíu mày, cuối cùng cũng rõ ràng. Trung Nghĩa Hầu phủ phạm phải trọng tội khiến người người phẫn nộ, nhưng cho tới bây giờ cũng chỉ có Cổ Vân phán Cổ Vân Niên bị phán thu sau hỏi trảm, Trung Nghĩa Hầu phủ vẫn còn yên ổn, y còn cho là phụ hoàng nể thể diện của Cổ Chiêu Nghi, bây giờ nghĩ lại, sai lầm mười phần.

Trung Nghĩa Hầu chắc là đã nắm đằng chuôi chuyện đội quân Đế gia năm đó, khiến hoàng thất không thể không giữ lại tước vị của Trung Nghĩa Hầu phủ cùng long thai trong bụng Cổ Chiêu Nghi.

Hữu tướng nói ra lời này, chắc hẳn cũng đoán được vài phần.

"Trung Nghĩa Hầu nếu chịu chết để bảo vệ Hầu phủ, chắc sẽ không mở miệng nói ra chuyện năm đó." Hàn Diệp chậm rãi lắc đầu, hỏi: "Sư phụ, người đi Tây Bắc còn tra được cái gì?"

Hữu tướng suy nghĩ một chút, nói: "Dù sao cũng là tám vạn thiết kỵ, chuyện năm đó phát sinh ở Thanh Thành sơn không thể nào chỉ có Trung Nghĩa Hầu dính líu vào trong đó, lão tướng dưới tay hắn có lẽ cũng biết một vài phần, chỉ là những người này rải rác khắp nơi, gần đây ta thu được một số tin tức của vài vị lão tướng, nghĩ chắc không lâu nữa, chuyện này sẽ có tiến triển."

Hàn Diệp gật đầu, chắp tay cảm tạ Hữu tướng: "Ta ở Đông cung, không tiện điều tra chuyện này, đa tạ sư phụ mấy năm nay không ngại cực khổ, tận lực giúp ta tra ra chân tướng."

Hữu tướng liên tục xua tay, không dám nhận, buông tiếng thở dài nói: "Điện hạ, thần là thuộc thần Đại Tĩnh, không nên bàn ưu khuyết điểm của quân vương, chỉ là Đế gia gia chủ có công lao khai quốc Đại Tĩnh, Tĩnh An Hầu tính tình chính trực, Đế gia năm đó quá bi thảm, lão phu ta thật sự không đành lòng phất tay áo. Nhưng mà Điện hạ, người có từng nghĩ tới.. Nếu như có một ngày người tra ra chân tướng, triều đình sẽ như thế nào? Bá tánh thiên hạ sẽ như thế nào? Giang sơn Hàn thị lại sẽ như thế nào?"

Một khi chân tướng chuyện này rõ ràng, sẽ là long trời lở đất, một trận chấn động.

Hàn Diệp trầm mặc thật lâu, nhìn về phía Hữu tướng, đáy mắt kiên trì như ban đầu.

"Sư phụ, từ triều đình Đại Tĩnh ta cho tới bá tánh, đều thiếu Đế gia một câu công đạo. Ta là Thái tử Đại Tĩnh, tương lai vô luận việc này như thế nào, ta cũng sẽ dốc hết sức gánh lấy hậu quả."

Hữu tướng than nhẹ một tiếng, phần chí khí cùng trách nhiệm, không thua Thái tổ năm đó.

"Đêm đã khuya, sư phụ sớm hồi phủ đi, đợi có tiến triển, chỉ cần thông báo cho ta một tiếng, ta sẽ tự mình đến Tướng phủ hỏi sư phụ."

"Cũng được, Điện hạ sớm nghỉ ngơi." Hữu tướng đứng dậy đi ra ngoài, đi tới cửa, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói: "Điện hạ, lúc ta phái người nhập Tây Bắc, phát hiện có người cũng đang điều tra lão tướng Thanh Nam sơn, chuyện này.. Có cần tra rõ không?"

Chuyện này trừ bọn họ ra, cũng chỉ có hoàng gia cùng Đế gia để ý đến, hoàng gia muốn giấu còn không kịp, không thể nào phái người đi điều tra, vậy thì chỉ còn lại.. Hắn để cho Hàn Diệp định đoạt, cũng chính là bởi lẽ đó.

Ánh mắt Hàn Diệp khẽ động, lắc đầu: "Chuyện này cứ mặc kệ là được, sư phụ không cần nhúng tay."

Hữu tướng nhận được câu trả lời, gật đầu, che lại áo choàng, đi theo tổng quản vội vàng biến mất trong màn đêm.

Bên trong Đông cung, lặng im không tiếng động, Hàn Diệp một thân nội y, tùy ý choàng chiếc áo lông lớn màu xanh, đứng trên hành lang gấp khúc.

Gió lớn thổi tới, giá lạnh thấu xương. Y cúi đầu ho khan hai tiếng, vết thương trên ngực đau đớn đến tận trong xương. Một vài bông tuyết từ trên trời hạ xuống, rơi vào giữa tay y, rồi biến mất trong chớp mắt.

Cuối mùa thu đã qua, bắt đầu sang mùa đông rồi.

Y đột nhiên nhớ tới lúc mùa xuân hoa nở rộ, trong bãi săn ở ngoài thành, Nhậm An Lạc một thân kỵ trang hồng y, giơ roi thúc ngựa, nở nụ cười kiêu ngạo lẫm liệt, dừng trước mặt y.

Thì ra, bất tri bất giác, người mà y chờ đợi đã trở lại tòa thành trì này gần một năm.

Ba ngày sau, ngày đại hôn của y sẽ được chiêu cáo thiên hạ.

Tử Nguyên, nếu cuối cùng kết cục sẽ là như vậy, như thế này cũng tốt.