Để Em Thay Chồng Chăm Sóc Chị

Chương 117: Ngọt ngào.



Như nằm trằn trọc mãi không ngủ được. Cũng chả hiểu lí do vì sao. Cô cứ suy nghĩ miên man mọi chuyện. Cô đã được Kiệt báo trước về ý đồ của Xuyến từ trước lúc Uyên bị hôn mê, cô lại để tức giận, uất ức dồn nén bao lâu nay che lấp đi sự nhân từ, suy tính trước sau. Nên cô không nghĩ nhiều mà quyết định trả thù Xuyến. Còn Uyên. Em ấy chỉ biết trước có một ngày, nhưng lại xử lý rất khôn khéo và thông minh, để ngăn chặn những hậu quả từ sự nóng vội của cô. Uyên luôn vậy, luôn mở ra cho người khác một con đường mới.

Từ việc của Thanh, Trang, rồi đến chị em Xuyến. Uyên lo rất chu toàn. Rồi đến việc của nhà cô. Nếu Uyên không nhúng tay vào thì không biết gia đình cô có vượt qua được kiếp nạn này không. Mẹ và các em của Thủy cũng được Uyên sắp xếp chữa bệnh cho bà, các em Thủy thì được ăn học đầy đủ. Như bỗng nghĩ liệu mình có xứng với Uyên không.
Dòng suy nghĩ miên man, bỗng chốc tan biến bởi cái ôm rất quen thuộc. Như xoay người lại, thấy người con gái kia đang nhìn mình với ánh mắt si mê. Không còn dáng vẻ hờn dỗi trách móc như lúc tối nữa. Ánh mắt này chứa đầy sự ấm áp, ngọt ngào.

- Sao em chưa ngủ à?

- Không có hơi của chị. Em thấy khó ngủ.

- Khi nãy có người nào đó giận dỗi, trách móc chị mà.

- Ai mà hư vậy nhỉ. Sao có thể giận được người phụ nữ xinh đẹp này chứ?

- Lẻo miệng.

Như trách nhẹ một tiếng, bỗng thấy cái xiết tay càng chặt hơn. Cô ngẩng mặt lên nhìn thấy ánh mắt trong veo với đôi lông mi cong vút, đen nháy. Lửa tình trong ánh mắt của hai người truyền sang, cho nhau thấy sự ấm áp tột cùng. Cánh môi đỏ của cả hai đều đang chờ đợi đối phương. Từng chút một tiến lại gần, thêm chút nữa, rồi chút nữa. Sự mềm mại, ngọt ngào lan toả khiến cho mọi thứ xung quanh đều tan biến. Lo âu, phiền muộn, hờn dỗi hay trách móc đều không còn. Thay vào đó là tình yêu, sự nhường nhìn và thấu hiểu.
Hai người nhắm nghiền đôi mắt, để cảm nhận vị ngọt ngào của nụ hôn, uyển chuyển dùng chiếc lưỡi khám phá những ngóc ngách bên trong khuôn miệng của người đối diện. Chúng cuốn lấy nhau ở trong khoảng chật hẹp đó. Những cánh môi cùng nhấm nháp cánh môi của người kia. Thật lâu sau đó họ mới rời nhau ra.

Uyên dịu dàng hôn lên chán của Như. Kéo mặt Như lại gần trên ngọn đồi êm dịu của mình. Bàn tay vỗ đôi vai nàng.

- Muốn được nhiều hơn thế mà khuya lắm rồi, chút nữa thôi là trời sáng, còn rất nhiều việc cần phải làm. Mình ngủ một chút nha.

Như gật đầu nằm trong lòng Uyên, có chút thắc mắc không hiểu tại sao lâu rồi Uyên không chủ động ân ái cùng mình. Từ lúc Uyên hôn mê đến giờ, họ không hề xảy ra chuyện đó. Nhưng hơi ấm cùng bàn tay dịu dàng của Uyên xoa lưng cho cô khiến cô không suy nghĩ nổi nữa mà chìm vào trong giấc ngủ.
Uyên ngắm nhìn người đang cuộn tròn trong vòng tay của mình. Hơi thở của nàng đã đều dần, đôi mắt nhắm nghiền như thiên thần. Cô thật sự muốn nói với Như rất nhiều. Giải thích với Như rằng cô không muốn Như bảo vệ mình theo một cách mù quáng. Nhưng lại sợ Như hiểu theo một nghĩa khác. Cô cũng rất muốn ân ái cùng Như, nhưng cô lại muốn đêm đầu tiên sau khi hai người đã thề ước với trời đất sẽ phải được chuẩn bị đoàng hoàng chứ không phải lén lút vụиɠ ŧяộʍ như bây giờ.