Đế Cuồng

Chương 289: Sự đồng thuận



- Ta thật khâm phục ngươi, chỉ mất hai năm ngươi đã xây dựng nên cơ đồ thế này, tìm về được hai cao thủ Đạo Đài toạ trấn, ngoài ra còn trở thành đầu mối cung cấp đan dược chính cho đa số tông môn vùng biên giới Nam Hoang. Nếu là kẻ tầm thường thì khó lòng làm được...

Độc Cô Minh chợt nói.

Dược Thiên Sầu khẽ cười, ánh mắt như đang đùa cợt:

- Ta tất nhiên không tầm thường, ai mà chẳng biết ta vốn là một thiên tài về y đạo, tương lai thậm chí đủ sức thay thế Đan Tiên và Đan Thánh kia chứ?

Cả hai đang đi dạo trong một hoa viên sau hậu sơn. Vi Thanh Thanh và Ngôn đạo nhân đã xin phép rời đi xử lý công việc, trả lại sự riêng tư cho hai người họ.

Nghe Dược Thiên Sầu đáp thế, Độc Cô Minh chẳng hề biểu tình gì khác lạ, chỉ là cước bộ hơi chậm một chút, chẳng mấy chốc đã tụt lại phía sau lưng gã, đoạn nói:

- Giữa mưu quyền và tài hoa học thuật chẳng hề liên quan gì đến nhau. Bản thân ngươi đang cố tình lảng tránh chú đề...

- Ngươi nói vậy muốn ám chỉ điều gì? Ta chỉ là rảnh rỗi buồn chán không có gì làm nên sinh sự mà thôi...

Dược Thiên Sầu mỉm cười.

Gã đi trước dẫn đường cho Độc Cô Minh. Hoa viên nơi đây rất rộng lớn, đường vào khúc khủy ngoằn nghèo lại ẩn tàng trận pháp mê hồn, kẻ không quen thuộc chắc chắn sẽ bị lạc, sa chân vào cấm chế đã được bố trí sẵn.

Hai bên lối đi trồng rất nhiều cây hoa đào. Bây giờ đang đúng vào tháng tư, cuối tiết Cốc Vũ sắp chuyển giao sang tiết Lập Hạ, lá hoa đào nở rộ khiến hoa viên ngập tràn màn sắc trông vô cùng diễm lệ. Nhưng đây cũng là thời điểm hoa đào bắt đầu rụng nhiều nhất, giống như đã trải qua khoảnh khắc tươi đẹp nhất của cuộc đời, không còn gì tiếc nuối, chấp nhận cái chết.

Độc Cô Minh đi sau lưng Dược Thiên Sầu, nhất cử nhất động của gã đều lọt vào mắt hắn. Mà trái lại Dược Thiên Sầu chỉ có thể không ngừng tiến lên, chẳng hề biết nam tử áo trắng sau lưng mình đang làm gì.

Bề mặt con đường này khá xốp, mỗi bước chân của hai người đều để lại từng dấu vết in hằn xuống. Nếu quan sát kỹ dễ nhận thấy dấu chân của Độc Cô Minh vô cùng nặng nề, cơ hồ lún xuống mấy phân, mà dấu chân Dược Thiên Sầu thì lại rất nông, chỉ hiện lên một vết mờ chẳng khác gì võ giả phàm trần thi chuyển khinh công.

Hoa đào bay lả tả, khí lạnh dâng lên, dường như ẩn tàng sát cơ khủng bố bên trong.

Đột nhiên tiếng gió rít xuất hiện, Dược Thiên Sầu vốn còn đang nhíu mày định hỏi Độc Cô Minh vì sao giữ im lặng không trả lời thì đã thấy kiếm quang loé lên, hoa đào đang rơi trước mặt gã bị kiếm khí tách ra làm hai nửa. Sau đó một thứ kim loại lạnh tanh kề lên cổ gã, sát khí toả ra từ nó nặng nề đến mức như thấm vào da thịt, sau đó chạy thẳng vào huyết quản, phủ kín trái tim gã bằng một lớp sương giá. Loại sát khí này cô đặc tới cực điểm, chỉ thuộc về loại tu sĩ từng vượt giai chém giết rất nhiều mới ngưng tụ ra nổi.

- Ngươi có ý gì đây?

Dược Thiên Sầu lạnh lùng hỏi.

Giọng Độc Cô Minh chậm rãi cất lên.

- Chẳng có gì, chỉ là tự dưng nhận ra một việc...

Hắn nhoẻn miệng cười, thu Thiên Nhai kiếm lại tra vào trong vỏ.

- Ngươi thay đổi rồi...

Thấy Dược Thiên Sầu trầm mặc, hắn nói tiếp:

- Nhớ lần đầu tiên ta gặp ngươi, ngươi từng sợ đến mức vã cả mồ hôi, chui người vào một góc. Vậy mà giờ đây đối diện với sát khí do ta tạo ra lại bình thản đến vậy, chẳng những thế còn dám quay đầu chất vấn...

Theo cơn gió nhẹ hiu hắt, những cánh hoa đào nhỏ không ngừng cuộn xoắn dưới mặt đất rồi bốc lên bầu trời, trên đường đi qua thổi tung mấy cọng tóc trước trán Dược Thiên Sầu, để lộ đôi mắt hai mí đầy sắc sảo cơ trí, nào giống thuộc về kẻ thích đùa giỡn nhưng nhát gan như thỏ đế kia chứ?

- Ngươi chỉ nhớ đến hình ảnh xấu của ta mà đã quên ta dù nhút nhát cũng có lúc đứng ra bảo vệ các ngươi, không màng cái chết. Con người đúng là chỉ quan tâm tới những thứ không đẹp của người khác, mặt tốt luôn luôn bị bỏ qua.

Độc Cô Minh cười nhạt:

- Thực ra ngươi có thay đổi thế nào cũng không liên quan đến ta, ta lười quản. Có điều ngươi lại dám tính toán ta, xem ta như quân cờ trong kế hoạch của mình. Điều này không thể tha thứ được!

- Tính toán?

Dược Thiên Sầu nhướng máy:

- Ngươi nói đến việc gì?

Độc Cô Minh lạnh lùng:

- Việc ngươi lợi dụng thân phận của ta để lôi kéo nhân thủ về phía mình. Thế lực này thuộc về ngươi, không phải thuộc về ta, ngươi làm vậy chẳng khác nào đưa ta ra làm tấm bia cho ngươi! Nếu Tạo Hoá cốc này của ngươi làm ra chuyện gì kinh động thiên hạ, ắt Độc Cô ta sẽ bị đuổi giết không chỗ chôn thân, mà ngươi thì chẳng hề gì. Với thân phận thành viên, chuyện ngươi rời Tạo Hoá cốc là chuyện rất chi bình thường...

Tạo Hoá cốc chủ trên danh nghĩa là Độc Cô Minh, không phải Dược Thiên Sầu. Thậm chí tin đồn Độc Cô Minh xuất thân từ thế gia lánh đời cũng là do gã tạo ra nhằm mê hoặc lòng người. Việc gã có thể thâu tóm đầu mối cung cấp đan dược cho cả khu vực biên giới Nam Hoang, nơi tồn tại hơn bốn mươi tiểu thế lực, ba trung thế lực cũng là nhờ vậy. Ai mà lại muốn đắt tội với một kẻ sở hữu "bối cảnh lớn" như hắn? Đó là chưa kể tới những cự đầu thế lực vì muốn tiếp cận hắn mà không tiếc nhả ra một ít "mồi ngon". Giả dụ bọn họ tới đây và phát hiện ra bối cảnh của hắn là giả thì hậu quả khôn lường.

Dược Thiên Sầu cười cợt:

- Ngươi nói nhiều như vậy mục đích cũng chỉ để chia phần trong Tạo Hoá cốc phải không? Cũng đúng, ta cứu mạng ngươi, ngươi cứu ta lại một mạng xem như hoà nhau. Nhưng ngươi chưa từng nghĩ tới vì cứu ngươi để lại hậu quả khiến chúng ta phải rất khó khăn khi hành tẩu tu luyện giới sao? Giấu mặt thì bọn họ còn làm ngơ, nhưng nếu công khai xuất hiện ắt sẽ vấp phải không ít sóng gió... Mượn thân phận của ngươi xem như hoàn trả lại phần thua thiệt này, có gì không đúng chứ?

- Ân oán phân minh, chuyện nào ra chuyện đó. Không phải vì ngươi cứu mạng ta mà có thể tùy ý lợi dụng, sắp đặt ta theo ý của ngươi...

Hoa viên rộng lớn, gió nhẹ hiu hắt, mùi thơm hoa đào thoang thoảng khắp không trung. Bầu không khí chợt trở nên im ắng tới đáng sợ, hồi lâu Dược Thiên Sầu mới thở dài nói:

- Ta hiểu! Nhưng ngươi thực sự lo sợ hơi thái quá, ta làm vậy một phần cũng là vì ngươi. Ta muốn giúp ngươi xây dựng thế lực cho mình, và cũng của chính ta... Tạo Hoá cốc này tuy nói ta là kẻ sáng lập, xong thực chất ngươi cũng toàn quyền ra lệnh cho mọi người ở đây, không hề kém cạnh ta...

- Lý do?

Độc Cô Minh hỏi ngắn gọn. Nhìn ánh mắt cương quyết của hắn, Dược Thiên Sầu hiểu nếu không đưa ra một lý do đủ thuyết phục thì hắn sẽ quay đầu rời đi lập tức, một kiếm cắt đứt quan hệ với mình và Lãnh Oán.

- Có một lần ta thổ lộ lòng mình với Lãnh Oán, nàng nói rằng trừ phi ta nhận được sự đồng thuận của ngươi, bằng không nàng vĩnh viễn không chấp nhận ta...

Độc Cô Minh nhíu mày. Hắn chưa từng nói chuyện với Lãnh Oán, nhưng cô gái này thực sự luôn bày ra dáng vẻ khác thường với hắn. Loại khác thường này nếu quan sát kỹ thì giống huynh muội thân tình trong gia đình hơn là tình yêu nam nữ, tương tự bé Vi ở địa cầu với hắn. Tuy nhiên hắn là người xuyên không, sao lại có liên quan tới cô ta được?

Độc Cô Minh không hỏi tiếp, hắn biết nếu muốn tra ra ngọn nguồn phải hỏi tận chính chủ, bằng không ở đây đoán mò càng đoán càng sai.

- Ngươi quyết tâm thay đổi như vậy là vì Lãnh Oán sao?

- Vừa là vì nàng, vừa là vì bản thân ta...

Dược Thiên Sầu mỉm cười, ánh mắt hiện lên sự mê man:

- Ngươi thấy ta thay đổi sao? Thực sự đúng là ta đã thay đổi. Trước đây ta vì nhút nhát, sợ hãi cái chết nên rất quý trọng mạng sống của mình và kẻ khác, y đạo một lòng cứu người, chưa từng có chút suy nghĩ tà đạo nào. Nhưng đến khi ta gặp các ngươi, gặp Lãnh Oán, ta lại có nhiều suy nghĩ kỳ lạ nổi lên.

Ta tự hỏi vì sao Lãnh Oán lại không đoái hoài gì đến ta mà luôn quan tâm đến ngươi, phải chăng là do tu vi của ta quá kém cỏi?

Hay vì sao ta chỉ có thể núp trong hang động, nhờ ngươi một người mà ta rất căm hận bảo hộ cho, không có lấy một chút khả năng tự vệ nào? Sống nhục nhã như vậy, có đáng sống tiếp hay không?

Ta đi đến tu luyện giới, thấy được thế gia tài phiệt, cũng tự hỏi động phủ của ta dù so cùng đồng niên trang lứa đã là rất tốt, nhưng dù có tích cóp thêm vạn năm nữa cũng chưa chắc đã bằng đám thế gia kia. Đó là lý do vì sao?

Tất cả đều thay đổi sau một lần ta giết người... Dùng đôi bàn tay của ta nhuốm máu địch nhân, chiếm lấy toàn bộ những thứ thuộc về hắn, từ gia tài đến thuộc hạ, dùng bàn chân mình đạp lên xác hắn, loại tư vị đó đích thực rất dễ gây nghiện...

Dược Thiên Sầu nhếch khoé miệng. Nhìn gã lúc này nào phải một y sư cả đời nguyện chí tế nhân độ thế nữa mà đã biến thành một đại ngoan nhân, sẵn sàng đồ sát trăm vạn sinh linh chỉ để thoả mãn khao khát giết chóc của mình!

Trong lúc Độc Cô Minh đang trầm mặc, gã nói tiếp:

- Có điều ta vẫn yêu Lãnh Oán, yêu một cách tha thiết, vì vậy mới chấp nhận yêu cầu của nàng, cố gắng tìm cách thể hiện bản thân nhằm nhận được sự đồng thuận của ngươi!

Nhìn ánh mắt điên cuồng của Dược Thiên Sầu, Độc Cô Minh nghĩ ngợi gì đó rồi chợt cong khoé miệng, nhàn nhạt hỏi:

- Vậy nếu ta không đồng thuận thì sao?