Đế Cuồng

Chương 267: Xạ Nhật tiễn



Đúng lúc này từ phương xa truyền lại áp lực khủng bố như trời cao sắp sập xuống.

Trong nháy mắt bầu trời vốn đang trong xanh đột nhiên chuyển thành một màu tối đen.

Ma khí cuồn cuộn xuất hiện che phủ bầu trời, dập tắt đi nắng vàng rực rỡ, tạo điều kiện cho hắc ám buông xuống nhân gian.

Sắc mặt Hoắc Tôn đại biến:

- Là Mông Điềm ma đạo tử!

Ánh mắt Phương Hạo và Độc Cô Minh dời đi theo hướng nhìn của Hoắc Tôn. Chỉ thấy từ chính giữa bầu trời hiện ra một gã thanh niên áo bào đen thần thái cao ngạo cuồng phóng tay cầm cự cung đang giương lên. Ma khí từ bốn phương tám hương hóa thành từng làn khói đen ngưng tụ lại hóa thành một mũi tên nằm trong tay gã. Theo động tác kéo cung, toàn thân gã cũng run lên bần bật, trên cổ xuất hiện vô số tơ máu đỏ chạy ngang dọc, trông cực kỳ thống khổ nhưng nụ cười tà ác trên khóe môi gã lại làm người ta xuất hiện ảo gã đang giống như đang hưởng thụ sự thống khổ này vậy.

Hoắc Tôn lui lại mấy bước, vội vã truyền âm cho Độc Cô Minh:

- Chạy mau, đó là Xạ Nhật cung của Ma Tổ năm xưa dùng để bắn rơi cửu đại phân thân của Kim Ô Thiên Đế… Với tu vi của Mông Điềm hiện giờ bắn ra mỗi một tên thừa sức hủy diệt một Thiên Nhân Địch như ta đó!

Điều khiến Hoắc Tôn càng hoảng sợ hơn là Mông Điềm không hiểu bằng cách nào đó lại nghe lén được, cất tiếng giễu cợt:

- Tiểu tử ngươi cũng có chút kiến thức. Hiện tại chỉ là Giáng Kiếp Nhất Sắc tiễn mà thôi, nếu ngươi tiếp nhận được thì xứng đáng bài danh thứ hạng bảy mươi trên Phong Vân bảng…

Câu nói vừa dứt tay cầm dây cung của Mông Điềm đã buông ra, dây cung run lên bần bật, mũi tên màu đen như lưu tinh dùng tốc độ không thể tin nổi bắn về phía Hoắc Tôn. Có lẽ vì lực đạo quá mạnh mà mũi tên này ma sát với không khí khiến con đường nó đi qua bốc lửa ngùn ngụt, không gian cũng đồng thời vang lên những tiếng rách toạt khiến ai nấy sởn cả da gà.

Sắc mặt Hoắc Tôn tái xanh, ma khí từ mũi tên toả ra nồng đậm tới mức khiến nguyên lực trong cơ thể y không cách nào vận chuyển, đành đứng chôn chân nhìn mũi tên hủy diệt màu đen lớn dần trong con ngươi của mình.

Phương Hạo đứng phía xa cũng thầm hít vào hơi lạnh. Vừa rồi gã cũng khá chật vật khi đấu pháp với Hoắc Tôn, không ngờ hiện tại Mông Điềm chỉ bắn một mũi tên thôi mà đã có thể dồn Hoắc Tôn vào chỗ chết, đủ hiểu vị ma đạo tử này khủng bố thế nào.

Nhìn mũi tên đầu tiên của mình từ trên cao bắn xuống đất sắp sửa giết chết địch nhân, Mông Điềm nở nụ cười nhạt:

- Trách ngươi đầu thai sai chỗ, nếu có kiếp sau hãy ráng làm ma tộc đi…

Có điều nụ cười trên khóe môi y không giữ được lâu mà chợt cứng đờ lại.

Khoảnh khắc mũi tên kia còn cách thân thể của Hoắc Tôn mười trượng nữa thì một cỗ hạo nhiên chính khí từ đâu không rõ bùng phát lấy Hoắc Tôn làm trung tâm lan tỏa ra chấn tan ma khí đang khống chế thân thể gã.

- Thanh niên vô danh kia…

Mông Điềm nhíu mày khi thấy Độc Cô Minh từ phía sau lưng Hoắc Tôn xuất hiện.

Bàn chân phải của Độc Cô Minh đạp tới phía trước một bước, tư thế giống như đang bước trên những bậc thang hướng đến bầu trời bị hắc ám bao phủ trên cao. Hạo nhiên chính khí từ cơ thể hắn dâng lên không ngừng, tu vi Hỗn Nguyên trung kỳ đỉnh phong bùng phát ra toàn bộ không giữ lại chút nào. Lúc này đây nhìn hắn chẳng khác nào một đại nho chốn phàm trần đang dùng sinh mạng bé nhỏ của mình tranh đấu với số mệnh, dùng sự kiên định vượt qua biến thiên thời đại, không ngừng tinh tấn, không ngừng cố gắng.

Ánh mắt hắn nhìn về phía mũi tên hủy diệt kia, miệng thì thào mấy chữ:

- Thiên Hành Kiện, Quân Tử Dĩ Tự Cường Bất Túc!

- Đây là thần thông của Lý Ẩn? Không đúng…

Mông Điềm trợn trừng mắt khi thấy Độc Cô Minh bước tới một bước, khoảnh khắc bàn chân của hắn đạp vào khoảng không trước mặt thì hạo nhiên chính khí cũng trở nên cương liệt mạnh mẽ nhất, lấy hắn trung tâm bùng phát ra bốn phương tám hướng thổi tan toàn bộ ma khí, mũi tên còn cách trước mặt mấy trượng cũng bị xung chấn này ép nát vụn ra từng mảnh.

Ma khí bị đẩy lui khiến bầu trời trong xanh trở lại, ánh nắng vàng tươi xuất hiện chiếu rọi nửa bên mặt Độc Cô Minh, cũng chiếu rọi nửa bên mặt của Mông Điềm. Cả hai nhìn nhau hồi lâu không nói gì khiến cho bầu không khí chìm vào im lặng.

- Nhìn thì giống thần thông của Lý Ẩn nhưng lại khác hoàn toàn… Cùng là hạo nhiên chính khí nhưng một bao quát thiên hạ thương sinh, đi theo chính đạo. Còn một lại trung dung không thiên lệch, không chính không tà. Các ngươi cùng là môn nhân Hạo Nhiên tông Đông Hải sao?

Mông Điềm phá vỡ sự im lặng.

Độc Cô Minh cười cười:

- Không phải! Ta chẳng qua từng chứng kiến Lý đạo tử thi triển thức thần thông này rồi tự diễn hóa ra theo cách riêng của ta mà thôi… Vì sao cứ phải là môn nhân Hạo Nhiên tông thì mới thi triển được Hạo Nhiên chính khí?

Mông Điềm thoáng sững sờ nhưng rồi lập tức mỉm cười thú vị:

- Ngươi cũng có chút môn đạo. Bằng vào tu vi Hỗn Nguyên trung kỳ mà chiến lực lại sánh ngang với đám Phương Hạo, Hoắc Tôn. Tiếc thay ngươi lại là nhân tộc...

Chậm một chút y nói tiếp:

- Có hứng thú gia nhập ma tộc ta không? Ta sẽ dẫn ngươi đến Hoá Ma cốc, giúp ngươi nhận được sự thừa nhận của ý chí Ma Tổ, tự cải biên thân thể thành ma tộc chân chính. Thậm chí còn nhận ngươi làm nghĩa đệ, tình như thủ túc, kẻ nào động đến ngươi cũng tức động đến Mông Điềm ta...

Phương Hạo và Hoắc Tôn vô cùng sửng sốt trước lời hứa hẹn của Mông Điềm dành cho Độc Cô Minh. Đạo tử tâm tình ai nấy đều cao ngạo, nhất là những kẻ đứng thứ hạng đầu tiên ở mỗi giới diện lại càng khó thân cận. Vậy mà kẻ như Mông Điềm lại muốn nhận một nhân tộc làm thân đệ đệ, điều này thật khiến người ta khó lòng tưởng tượng nổi.

Độc Cô Minh cười lắc đầu:

- Cảm ơn thịnh tình của Mông đạo tử, nhưng nếu ta không nhận lời thì sao? Ngài sẽ giết ta chăng?

Mông Điềm không đáp, y lại giương Xạ Nhật cung lên lần nữa. Gần như ngay lập tức ma khí bốn phía lại bị cây cung này hút về ngưng tụ thành mũi tên thứ hai. Nhưng mũi tên này ngoài màu đen tuyền ra thì còn có thêm một đường vân dài màu vàng uốn lượn từ mũi tới tận đuôi.

Hoắc Tôn tỏ vẻ ngưng trọng, nói với Độc Cô Minh:

- Xạ Nhật cung là pháp bảo do Ma Tổ huyết luyện ra, lấy ý tưởng từ thiên kiếp mà thành. Ông ta luôn tự vấn rằng vì sao chỉ thiên mới giáng được kiếp nạn xuống chúng sinh, mà chúng sinh lại không thể giáng kiếp nạn lên thiên. Thiên kiếp có mười ba màu, Giáng Kiếp tiễn của ông ta cũng có mười ba màu. Mỗi một tên bắn ra đều sở hữu uy lực băng sơn đảo hải, thậm chí sức hủy diệt còn vượt xa thiên kiếp chân thật. Ta nghe đồn rằng với tu vi hiện tại Mông Điềm có thể bắn ra Giáng Kiếp Tứ Sắc tiễn đủ sức giết chết bất kỳ vị đạo tử nào trong tốp mười, kể cả Vạn Vô Địch và Dịch Thiếu Quân cũng sẽ trọng thương nặng. Có điều tổn hại mà y phải gánh chịu cũng rất lớn, chưa gặp phải nguy cơ sinh tử, y sẽ chưa sử dụng nó. Hiện tại tuy chỉ mới là Nhị Sắc tiễn nhưng người đừng khinh thường, nó đủ sức giết toàn bộ đạo tử dưới tốp ba mươi Phong Vân bảng.

Mông Điềm lạnh lùng cất tiếng:

- Không dùng được thì giết, hôm nay không thuần phục thì lấy máu ngươi tế cung.

Độc Cô Minh hỏi:

- Giết người tu vi thấp hơn mình ngươi thấy hãnh diện lắm sao?

Mông Điềm bật cười, Xạ Nhật cung trong tay kéo càng thêm mạnh khiến không trung xuất hiện tiếng cương phong rít gào dữ dội:

- Chỉ các tộc đàn khác mới quan trọng chuyện lớn không được hiếp nhỏ, cạnh tranh công bằng. Ở ma tộc ta từ trước đến nay luôn lấy sức mạnh làm đầu, cường giả vi tôn, cá lớn nuốt cá bé. Không trách kẻ khác đè mình xuống, chỉ trách bản thân không đủ mạnh. Nếu ngươi sợ chết thì thuần phục, còn không ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi!

Cảm nhận khí tức khủng bố tỏa ra từ cây tuyệt thế ma cung, toàn thân Hoắc Tôn run lên bần bật, tuy nhiên ánh mắt vẫn toát lên vẻ quật cường:

- Huynh đệ đừng nghe hắn nói. Chúng ta sống làm người nhân tộc, chết làm ma nhân tộc! Đạo thống huyết mạch Bạch Hoàng trăm vạn năm nếu chỉ toàn những kẻ tham sống sợ chết thì làm sao giữ vững được đến hôm nay? Muốn giết cứ giết, mười tám năm sau ta vẫn sẽ làm một tuấn kiệt nhân tộc lần nữa!

Sự trung thành của Hoắc Tôn khiến Độc Cô Minh rung động. Hắn không nghĩ tới sức ảnh hưởng của Bạch Hoàng lại lớn đến thế. Vạn Vô Địch và những tuấn kiệt thế hệ trẻ nhân tộc dường như đều một lòng một dạ, thề chết không phản bội. Rốt cuộc Bạch Hoàng các đời là dạng người thế nào mà lại có thể khiến thiên hạ quy tâm, bách tính thuần phục như vậy?

Độc Cô Minh nhìn Mông Điềm trên trời như đang chờ đợi câu trả lời của mình. Hắn cười nhạt, tu vi ngay lập tức đột phá Hỗn Nguyên hậu kỳ. Theo cảnh giới tăng lên, đoá hoa sen trong khổ hải cũng trở nên to lớn hơn, từng nhụy hoa vươn thật dài trên bầu trời khổ hải. Biển linh dịch đậm đặc tới cực điểm, tám cây nguyên khí cũng nhờ vậy càng lúc càng nhô cao khỏi mặt biển, chỉ còn cách vùng trung đan điền dưới ngực tầm một phân.

Cảm giác mạnh mẽ không ngừng lan tràn khâp kỳ kinh bát mạch của Độc Cô Minh khiến hắn nảy sinh ảo giác chỉ cần mình đánh ra một quyền cũng đủ khiến Phương Hạo chết ngay lập tức.

- Chỉ đề thăng một tiểu cảnh mà cơ thể ta đã nảy sinh biến hoá nghiêng trời lệch đất. Sự cộng hưởng giữa thân thể hoàn mỹ và đạo vận hoàn mỹ đúng là khó tin...

Độc Cô Minh lẩm bẩm, ánh mắt chú mục nhìn Mông Điềm đang giương cự cung trên trời.

Trong sự im lặng tịch mịch, trong lúc mọi người còn chưa kịp chuẩn bị, ngón tay trỏ của Mông Điềm chợt bật ra.

Cùng lúc trời đất như bị một bàn tay hắc ám bao phủ cũng tối xầm lại.

Vô số tiếng khóc nỉ non kêu gào vang lên khiến tâm thần người nghe bấn loạn, Hoắc Tôn và Phương Hạo đưa hai tay bịt tai mình lại, biểu tình trên gương mặt thống khổ đến cực điểm.