Đế Cuồng

Chương 265: Cái cớ



Tiên khí rợp trời, Phương Hạo thiêu đốt huyết mạch Tiêu Dao tiên để liều mạng với hai tu sĩ trẻ tuổi nhân tộc.

- Tam Hợp Âm!

- Tam Sơn Kích!

- Ngự Linh Giáp!

Gã xuất ra ba loại tiên thuật cực mạnh. Ngự Linh Giáp ảo hóa tiên khí thành một chiến giáp màu bạc bao bọc thân thể, Tam Sơn Kích lại là một cây kích dài tám trượng mang theo khí thế tru thần đồ ma, xen kẽ với đó là tiên âm diệu nhạc vang vọng khắp đất trời. Từ xa nhìn lại sẽ thấy Phương Hạo giờ đây chẳng khác gì một vị chiến tiên đang chinh phạt hai cuồng đồ nhân tộc, mà cuồng đồ nhân tộc kia đang dần yếu thế, không ngừng bại lui.

Độc Cô Minh vừa đánh vừa cảm nhận tỉ mỉ nguyên lực do Phương Hạo và Hoắc Tôn tạo ra, thử nghiệm một hai lần rồi lại đánh ra theo cách riêng của mình. Chính điều này khiến cho hắn hơi luống cuống trong đấu pháp, liên tục bị Phương Hạo dồn ép.

Hoắc Tôn chứng kiến tất cả, y hét lớn:

- Ngươi làm trò gì vậy? Sao còn chưa tung toàn bộ thực lực ra?

- Không vội…

Độc Cô Minh cười nhẹ, tiếp tục đón đỡ một kích khủng bố của Phương Hạo. Toàn thân hắn tê rần, bắt đầu xuất hiện cảm giác quá sức. Tu sĩ thái cổ quả thật vô cùng khủng bố, bằng chiến lực này đã đủ so sánh với Vương Nhất lúc trước. Xét về khía cạnh nào đó thì Vương Nhất vẫn sẽ vượt trội hơn vì y thể hiện ra là tu vi Hỗn Nguyên hậu kỳ đỉnh phong. Nhưng đó là dưới tình huống sử dụng cùng lúc cả hai loại lực đạo và đạo vận, còn ở đây Phương Hạo chỉ dùng duy nhất lực đạo đã lợi hại đến thế.

Vậy mà gã chỉ xếp thứ bảy mươi ba trên Phong Vân bảng, chứng tỏ những kẻ tốp trên sẽ còn khủng bố thế nào?

Càng nghĩ như vậy sự cố chấp trong đáy mắt Độc Cô Minh lại càng lớn.

Hắn được trở về quá khứ, đây là cơ hội để hắn tự mài dũa bản thân, tranh phong với những hào kiệt đang tuổi thanh niên như hắn. Nếu ngay cả họ thời điểm hiện tại mà còn so sánh không được thì nói gì đến xưng hùng xưng bá tu luyện giới, ảo mộng nắm thiên hạ trong lòng bàn tay ở tương lai.

- Tên điên! Ta sợ rằng lâu dài sẽ có biến, mau dồn toàn lực giết hắn đi!

Hoắc Tôn lại truyền âm lần nữa. Cảm giác nôn nao trong lòng y chợt dâng lên rất nhiều. Y cũng như Độc Cô Minh dần cảm nhận từ bốn phương tám hướng đang có rất nhiều cỗ khí tức hùng mạnh không phải nhân tộc đang tiến lại gần.

Phương Hạo thấy nét mặt Hoắc Tôn gấp gáp như vậy thì liền cười lớn:

- Ngươi cảm nhận được họ đang tới rồi phải không? Phùng Hằng tiên đạo tử cùng rất nhiều đạo tử khác của tiên giới sắp sửa đến đây…

Vừa nói gã vừa đâm xuống mấy kích khiến Hoắc Tôn và Độc Cô Minh phải vất vả tránh né, tiên lực mất đi điểm đến rơi xuống đất hóa thành những vụ nổ khổng lồ làm đất đá bay tán loạn.

- Ngươi nghĩ với đội hình toàn những đạo tử tốp đầu như vậy thì Vạn bá vương của các ngươi có dám xuất hiện không? Ta e là hắn vừa đánh hơi được khí tức của bọn họ lập tức đã bỏ chạy ra xa mấy vạn dặm rồi!

Hoắc Tôn trầm mặc, đến giờ phút này y vẫn chưa hiểu rốt cuộc kẻ diệt đạo có tầm quan trọng thế nào mà khiến lục giới phải xuất ra hết lực lượng như vậy. Chỉ duy nhất thần tộc vẫn bàng quang, không tham gia vào cuộc tranh giành này.

“Không ổn, nếu Vạn bá vương đến đây thì sẽ lành ít dữ nhiều, y luôn đi đơn độc mình, nếu gặp phải sự vây công đến từ chúng tu sĩ tiên giới sẽ không chống lại nổi…”

Hoắc Tôn sau khi cân nhắc thiệt hơn liền truyền thần niệm vào Đạo Tử lệnh để báo tình hình cho Vạn Vô Địch, hy vọng y không nên tới đây. Có điều sắc mặt Hoắc Tôn chợt đại biến khi phát hiện Đạo Tử lệnh trong tay hiện tại đã như biến thành một đống sắt vụn, thần niệm thả vào không còn phát ra dao động nào nữa.

“Trong Tổ Miếu có người dùng đại thần thông ngắt đi tác dụng của Đạo Tử lệnh!”

Y siết chặt nắm đấm, vừa khó khăn chống trả Phương Hạo đang điên cuồng công kích, trong đầu vừa lóe lên những suy nghĩ khó tin.

“Quán Trung trưởng lão ra lệnh cho ta và Vạn bá vương tham gia vào cuộc truy bắt mầm mống kẻ diệt đạo. Chính ông ta cung cấp vị trí của Lãnh Oán cho ta để ta cùng đám Phương Hạo đuổi đến trước. Nam Hoang cũng là phạm vi quản lý của ông ta, trừ phi ông ta động tay động chân, bằng không Đạo Tử lệnh không thể nào xuất hiện tình trạng này được… Phùng Hằng xuất hiện không phải ngẫu nhiên, xung quanh e là còn rất nhiều cao thủ của ngũ đạo tự phong đang mai phục chờ Vạn bá vương xuất hiện!”

Hoắc Tôn chợt nhìn ra mưu đồ sâu xa trong đó, Phương Hạo dường như đọc được suy nghĩ của y liền cười lạnh:

- Biết thì đã muộn, kẻ diệt đạo cái gì chứ? Đó chỉ là cái cớ để ngũ đạo tự phong bọn ta danh chính ngôn thuận giết chết Vạn Vô Địch mà thôi. Vì tranh giành kẻ diệt đạo nên chúng cao thủ trẻ tuổi của lục giới hỗn chiến, Vạn Vô Địch không may chết đi, cái lý do này đưa ra thì nhân giới không thể vin vào đó mà triển khai chiến sự…

Kể từ lúc Phong Vị lão thiên sư đánh phá ra Đế cảnh thì địa vị nhân tộc đã được nâng lên tầm cao mới, phong quang cơ hồ sánh ngang với tiên giới của vị đọa lạc tiên năm xưa. Nhân tài theo đó cũng xuất hiện lớp lớp, Vạn Vô Địch, Bạch Kỳ Giai Bạch công chúa, Lý Ẩn, Khán Bất Xuyên, Thái Phong Điên… Tất cả những nhân tài này quá đỗi xuất chúng khiến cho giới cao tầng của ngũ đạo tự phong lo sợ. Nhìn cách bọn họ trưởng thành, ai cũng dần hồi tưởng lại về thế hệ hoàng kim đã đưa nhân tộc vươn lên thoát khỏi ách thống trị của tiên tộc, xây dựng nên Cửu Thiên Thập Địa, cơ nghiệp giúp nhân giới tồn tại bền vững hơn năm mươi vạn năm.

Nhất là Vạn Vô Địch, đây chính là kẻ khiến giới cao tầng của ngũ đạo tự phong kiêng dè nhất.

Đừng nhìn vị trí thứ tư trên Phong Vân bảng của y mà lầm tưởng. Trên người y đúng như cái tên, toát lên vẻ vô địch không thể chống lại trong cùng thế hệ. Hơn hết là tinh thần trung thành tới mức “ngu trung” của y với Bạch Hoàng, với nhân tộc càng khiến đám người sau màn kia động dung.

Nếu không phải lục giới từng có hiệp ước là để lớp trẻ tự do phát triển, thế hệ trước tuyệt đối không được can dự bằng không sẽ chịu sự trừng phạt đồng loạt của những giới còn lại, cộng thêm việc Phong Vị lão thiên sư đang là cường giả mạnh nhất thì đám người sau màn kia đã động thủ với Vạn Vô Địch từ lâu.

- Nếu cho y một ngàn năm, y nhiều khả năng sẽ trở thành tồn tại như vị đọa lạc tiên kia. Đến lúc đó ngũ đạo tự phong e là sẽ chính thức nằm dưới gót chân của đám thấp kém nhân tộc, bị chúng chà đạp trả thù rửa hận cho những năm tháng tiền thái cổ không thương tiếc…

Có một cường giả Ứng Kiếp thế hệ trước đã lạnh lùng dự đoán như vậy.

Đó là mồi lửa để dẫn tới tới vụ việc ngày hôm nay phát sinh, khi mà từ nội bộ bên trong nhân tộc có kẻ làm nội ứng, cùng với ngũ đạo tự phong bày ra một vở kịch kẻ diệt đạo hết sức hoàn mỹ để đưa Vạn Vô Địch vào tròng.

Không hiểu là sự vô tình hay sắp đặt sẵn trong số mệnh mà Độc Cô Minh lại xuất hiện vào đúng thời điểm này, ngay lúc Vạn Vô Địch bị chúng tu sĩ trẻ tuổi ngũ đạo tự phong vây công, chẳng những thế còn vướng theo một Hoắc Tôn, một Lãnh Oán, và một Dược Thiên Sầu.

Hoắc Tôn thì thôi, dù sao cũng là một đạo tử bình thường, nhưng Lãnh Oán và Dược Thiên Sầu thì tầm quan trọng không nhỏ chút nào. Kế hoạch hôm nay của ngũ đạo tự phong xem như được lời thêm một người, tiêu diệt được một đan sư thiên tài - kẻ trong tương lai sẽ thay thế Đan Thánh và Đan Tiên.

Chiến tranh là vậy, phải suy tính đường dài trong vạn năm, bao giờ bắt nguồn từ việc triệt tiêu toàn bộ những mầm non tương lai của đối phương. Một giới mà chỉ toàn những kẻ già nua hết thời, giới đó chẳng khác nào đang trên con đường tuyệt diệt.

Quay lại hiện tại, nghe Phương Hạo nói vậy, Hoắc Tôn cười tự giễu, sau đó sự hung tợn trong mắt càng nhiều hơn. Dường như y đã chẳng còn gì để mất nên cũng bắt đầu thiêu đốt tu vi huyết mạch, muốn quyết sinh tử một phen với Phương Hạo.

- Vạn bá vương sẽ không đến đây đâu, ngũ đạo tự phong các ngươi đừng mơ tưởng nữa. Một ngàn năm sau Vạn bá vương sẽ trở thành nỗi khiếp sợ của các ngươi, cứ chờ ngày ngài đạp bằng ngũ giới, nô dịch tiên tộc đi!

Nguyên lực va chạm tiên lực, Phương Hạo và Hoắc Tôn, Độc Cô Minh đánh nhau đến long trời lở đất.

Độc Cô Minh không phải kẻ ngốc, thông qua những lời chế giễu của hai bên, hắn cũng hiểu được phong phanh mọi chuyện.

Nhưng sở dĩ hắn lựa chọn giữ tu vi ngoài việc muốn ước lượng chiến lực bản thân còn có nguyên nhân khác quan trọng hơn. Hành vi của hắn có thể nói điên cuồng đến cực điểm nhưng nếu thành công sẽ đem lại hiệu quả rất lớn, đó chính là cách duy nhất để bản thân có thể cứu trọn vẹn Lãnh Oán và Dược Thiên Sầu ra ngoài.