Đế Cuồng

Chương 130: Giữ lại ngươi...



Sau đêm đen chính là bình minh tươi sáng.

Bầu trời hôm nay trong xanh quang đãng vô cùng, Lưu Tích Quân một thân áo trắng đứng giữa bầu trời nơi cách Tuyệt Vọng Ma Uyên khá xa.

Nàng là một trong số ít tu sĩ lựa chọn không trùng tu. Ba lần sinh tử kiếp của nàng có hai lần gắn với hình bóng điên cuồng của phụ thân Lưu Tông, mà một lần lại gắn với thân ảnh ngạo nghễ của Độc Cô Minh. Để có thể nghịch thiên cải mệnh ba lần như vậy cho nàng, bọn họ đã tốn không biết bao nhiêu mồ hôi và xương máu. Bây giờ bắt bản thân không màng những cố gắng xưa kia của họ, chạy theo đại thế đang ập xuống, Lưu Tích Quân không cách nào làm được.

- Độc Cô Minh, ta biết người áo đỏ đang gây ra gió tanh mưa máu ở Nam Hoang không phải là ngươi… Ngươi tuy điên cuồng nhưng không đến mức tàn nhẫn như vậy. Mộng Tiểu Phàm rất ổn, từ lúc gã được mời lưu lại hoàng cung Thần Tiêu thì đã chuyển hẳn sang nghề luyện đan sư, có nhiều kiến giải cực kỳ tâm đắc. Sở dĩ chúng ta được Thần Tiêu thánh hoàng triều ưu ái như vậy là có liên quan tới Sát Tiếu Thiên. Y chưa chết, không hiểu bằng cách nào mà trùng sinh trở lại. Y cũng có nhắc đến ngươi, dường như không mang theo oán hận mà có chút trầm tư…

Ngừng một lát, ngắm nhìn những sợi tóc đen đang bay tán loạn trong gió, vài cọng rũ xuống trước mắt của mình, Lưu Tích Quân mỉm cười nói:

- Ta sắp phải độ lần sinh tử kiếp thứ tư rồi. Không hiểu sao sinh tử kiếp của ta lại đến sớm như vậy. Lần này hóa phàm, mất hết tu vi, không rõ có biến thành một nấm mồ hoang vu không ai biết tới hay không… Ta từ chối sự giúp đỡ của Sát Tiếu Thiên và Mộng Tiểu Phàm…

Kết giới trước mặt vẫn chìm trong phong bạo, hoàn toàn ngăn cách lời nói của nàng.

- Độc Cô Minh, ta và ngươi cùng nhau vượt qua kiếp nạn này. Nếu như ta còn sống, mỗi năm sẽ đều đến đây cầu phúc cho ngươi, hy vọng ngươi có thể biến dữ thành an, từ trong tuyệt lộ đánh phá ra một con đường nghịch thiên cải mệnh. Mà nếu như ngươi còn sống, hy vọng ngươi có thể đến trước nấm mồ của ta, thắp cho ta một nén nhang…

Lời còn chưa dứt, Lưu Tích Quân đã thấy sống mũi cay nồng. Nàng lắc đầu tự giễu, sau đó hóa thành đạo bạch quang biến mất nơi chân trời.

Nơi chân trời rốt cuộc tồn tại thứ gì?

Có người nói chân trời là nơi tầm mắt kết thúc, cũng có người nói chân trời là giới hạn “tâm” của ngươi.

Lòng ngươi càng lớn, tâm ngươi càng rộng, chân trời cũng sẽ càng rộng mở, vô biên vô tận.

Nếu đã là nơi xa xăm đến thế, vĩnh viễn không cách nào chạm tới thì hẳn người đang ở nơi chân trời cũng sẽ cảm thấy cô độc lắm.

Bởi vì người đó chỉ có thể đứng yên lặng ở nơi chân trời để mọi người nhìn về phía bóng lưng của mình. Cả thế gian này không ai có thể cùng sẻ chia nơi thiên nhai hải giác này với hắn… không một ai…

Bên trong Tuyệt Vọng Ma Uyên không phân biệt ngày hay đêm, dù là thời điểm nào trong ngày thì khung cảnh nơi đây cũng bị nhuốm bởi màu đen hắc ám, tịch mịch cô liêu không cách nào hình dung.

Trời đen, đất đen, huyết hà đang chảy cuồn cuộn cũng đen ngòm, dường như muốn diệt sạch mọi sinh mệnh sống dám bén mảng đến nơi này.

Cách đây vài tháng, khoảnh khắc lôi kiếp mười hai màu xuyên thủng kết giới, đánh xuống huyết hà đang chảy cuồn cuộn bên dưới, oán niệm chúng sinh ở đây liền hung tợn gầm thét rồi hóa thành một ác quỷ há miệng ra muốn nuốt trọn hết lôi kiếp vào. Mặc dù ác quỷ này thành công nhưng vẫn bị lôi đình xé nát thành trăm vạn mảnh, sau đó xuyên qua thẳng tới đáy sông, đánh lên thi thể của Độc Cô Minh.

Hàng trăm đạo lôi đình mười hai màu, đến cả Nhân Chủ e rằng cũng trở thành tro bụi dưới sức công phá của nó, huống hồ là một thi thể vô tri?

Ngay khi lôi đình đánh xuống, Thái Hoàng kiếm và Bạch Hoàng Đế Vương ấn liền theo bản năng bay lên giúp hắn đón đỡ một kích trí mạng này. Thế nhưng ngay cả hai món bảo vật danh chấn nhân giới, nhận được chúng sinh lực gia trì từ thái cổ đến nay vẫn không cách nào tồn quá lâu trước sức hủy diệt đến từ đạo ánh sáng mười hai màu kia, lập tức tan rã ra thành vô số luồng sáng trắng lơ lửng trước mặt Độc Cô Minh.

Trắng một cách thanh khiết, bình phàm.

Khoảnh khắc hoàng kiếm và đế ấn tan rã thì cổ ngọc màu đồng trong ngực hắn cũng phát ra ánh sáng rực rỡ, không chịu sự khống chế của bất kỳ ai bay thẳng đến vị trí lôi đình đang gào thét đánh xuống. Một âm thanh vừa xa lạ vừa quen thuộc chậm rãi vang lên, như chứa đựng bao nhiêu cô độc thăng trầm trong cõi hồng trần ba chìm bảy nổi.

Một loại cô độc tuyệt đối, vĩnh viễn cô độc, đời đời kiếp kiếp độc hành, giống như cả thế gian này chỉ còn mình hắn tồn tại, mà hắn lại đang từ trong hắc ám và tịch diệt đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Giữ lại chân trời, giữ lại người… giữ lại năm tháng, giữ lại ngươi, tuế nguyệt vô tận, là xem ai đang bị ta giữ lại…”

Không ngờ câu nói đang phát ra từ cổ ngọc lại giống hệt với câu nói đầu tiên mà Thiên Ảnh Nhân đã thốt lên khi gặp gỡ Độc Cô Minh.

Bên trong có ẩn tình gì chẳng ai biết. Chỉ biết khoảnh khắc câu nói này vừa chấm dứt thì lôi đình thập nhị sắc liền im bặt, khí tức hủy diệt bị đỉnh chỉ tại giữa không trung, mà ánh sáng trắng do hoàng kiếm và đế ấn toái diệt tạo thành cũng ngừng tiêu tán. Thậm chí huyết hà đen ngòm đang chảy cuồn cuộn cũng dừng lại, thời gian trong Tuyệt Vọng Ma Uyên và cả nhân giới như bị đóng băng lại tại sát na này.

Cổ ngọc xoay tròn liên tục, cuối cùng bay thẳng vào lỗ thủng giữa trán của Độc Cô Minh, tạo thành một lực hút khủng bố không ngừng triệu hoán những mảnh tàn hồn vỡ vụn của hắn trong thiên địa tụ hợp lại.

Bên ngoài nhân giới, mọi người đều đứng cứng đơ, không một ai cảm nhận được chuyện gì đang xảy ra.

Thẩm Yến đang đứng yên lặng chắp hai tay sau lưng nhìn trời, Tự Nhiên công bùng phát ý cảnh tự nhiên khắp thiên địa, gã muốn ngưng tụ nó thành loại ý cảnh thứ tư của mình.

“Độc Cô Minh áo đỏ” cưỡi trên đỉnh đầu Đào Ngột, dùng tay chộp thẳng vào lồng ngực một nữ tu sĩ, bóp nát trái tim của nàng, cảnh tượng tàn nhẫn đến cực điểm. Mà khuôn mặt nữ tu sĩ kia biểu lộ sự sợ hãi khó tả.

Bên cạnh một hồ nước trong xanh có một tiểu đình nho nhỏ, một thanh niên áo trắng ngồi trong tiểu đình, hai bàn tay thon dài lướt nhẹ trên chiếc cổ cầm màu đen. Khoảnh khắc thời gian bị đình chỉ, không ngờ lại bảo lưu một nụ cười điềm tĩnh trên gương mặt y, giống như y từ lâu đã chờ đợi giây phút này, chưa từng có gì bất ngờ.

Vô số tàn hồn nát vụn của Độc Cô Minh đang tiêu tán trong thiên địa từ bốn phương tám hướng bị triệu hoán trở lại thân thể của hắn, ngay cả tàn hồn đang tồn tại trong người “Độc Cô Minh tóc đỏ” cũng bị hút bay lên, dùng tốc độ nhanh như điện xẹt lao về hướng Tuyệt Vọng Ma Uyên.

“Từ bạch hóa phàm, từ phàm thành nhân… nhân đạo liệu có thể sánh ngang ngũ đạo tự phong hay không?“

Cổ ngọc màu đồng phát ra tiếng thở dài, sau khi tụ tập tàn hồn của Độc Cô Minh xong liền toái diệt hẳn, chấp niệm trong cổ ngọc tách linh hồn của Độc Cô Minh ra làm ba. Một phần lưu lại trong thân thể của hắn, một phần bay lên trời, dung nhập vào vô số đạo vận hỗn loạn đang va chạm với nhau. Mà một phần lại lao thẳng đến quầng sáng màu trắng do đế ấn và hoàng kiếm tan rã tạo thành.

Thiên địa run rẩy liên hồi, sau cùng mọi thứ cũng khôi phục trạng thái bình thường, vạn vật bắt đầu chuyển động trở lại. Nhưng sự bình thường này không kéo dài được lâu.

Bầu trời bên ngoài nhân giới từ trời quang mây tạnh bỗng chuyển thành sấm chớp đì đùng, mây đen không rõ từ đâu ùn ùn kéo tới, một cơn mưa nặng hạt trút xuống ào ạt khiến mọi người sửng sờ.

- Thiên tượng biến đổi đột ngột như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì phát sinh?

Giang Trần ngồi trong chánh điện trên đỉnh Tử Hư sơn, đưa mắt nhìn ra ngoài màn mưa đăng giăng kín trời đất, lòng ngập tràn nghi vấn. Mà Trần Mạn Dao thì không hiểu vì sao lại cảm thấy hơi thở giá lạnh phả ra từ cơn mưa này lại quen thuộc đến lạ thường.

- Trời đất đảo lộn, Tự Nhiên công của ta xuất hiện khúc mắc…

Thẩm Yến thì thào, toàn thân ướt đẫm, lắc đầu bước đi.

- Ban ngày thành ban đêm, thiên biến thành địa, âm dương đảo lộn, đang nắng hạ chuyển thành mưa rào, tuyết trắng phủ xuống, vạn vật chìm trong tịch diệt cô liêu, đó là lúc khoảng thời gian cấm kỵ sắp tái hiện…

Vừa giết nữ tu sĩ kia xong, “Độc Cô Minh” áo đỏ nở nụ cười nhạt. Cảnh tượng này tồn tại trong ký ức hắn, báo hiệu cho tai kiếp sắp phát sinh.

Cơn mưa nặng hạt kéo dài suốt bảy ngày, sự lạnh giá mỗi lúc một tăng lên, cuối cùng đóng băng những giọt mưa, biến chúng thành vô vàn bông tuyết bay lượn trong không trung. Chẳng mấy chốc tuyết dày đến nỗi phủ trắng cả mặt đất, khiến cây cối không thể đâm chồi, dã thú bắt đầu chui vào ổ ngủ đông.

Mà lúc này đây ở trong Tuyệt Vọng Ma Uyên, ba đạo tàn hồn của Độc Cô Minh cũng đang dần khôi phục trở lại. Đại Phân Thân Thuật trong tiềm thức của hắn chậm rãi tự vận chuyển, có lẽ không mất quá ba năm nữa sẽ chính thức thành hình.