Dây Leo

Quyển 2 - Chương 9



Thời gian cứ hệt như một đứa trẻ bốc đồng, sự buồn phiền vàđau khổ trong Trương Khải Hiên cứ lặng lẽ lớn lên, bất giác, đã 3 tháng trôiqua.

Trương Khải Hiên đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, bình anchuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt ra ngoài, gien mới cường ngạnh bén rễ trongcơ thể anh, kết hợp với gien của anh, để cho tình trạng sức khỏe của anh càngngày càng tốt, đến 3 tháng sau, rốt cuộc anh có thể xuất viện. Nhưng bây giờ sứckhỏe anh còn yếu, không thể tùy ý đi dạo phố, làm vận động mạnh như người bìnhthường được, thậm chí không thể tùy tiện ăn hoa quả và rau sống, nhưng vô cùngmay mắn, anh bình yên vượt qua ranh giới giữa sống và chết, hơn nữa càng ngàycàng hồi phục hơn rất nhiều.

3 tháng, nhà họ Trương dùng rất nhiều cách thức để tìm ĐườngMạn, từ trong xe tìm được điện thoại của cô, tra nhật ký cuộc gọi, phát hiện racuộc gọi cuối cùng là gọi đến Thượng Hải, Chu Duyệt thử gọi qua đó, tiếp điệnthoại là một người đàn ông, đối phương trả lời rất ôn hòa, “Tôi không có tin tứccủa cô ấy.”

Chu Duyệt nói: “Hiện giờ Đường Mạn mất tích, tất cả mọi ngườichúng tôi vô cùng mong nhớ, nếu anh có biết tin tức gì về cô ấy, phiền anh nhờcô ấy gọi điện thoại lại cho tôi để nói chuyện có được không? Còn nữa, xin anhnói với cô ấy, hiện tại chồng cô ấy đã hồi phục lại sức khỏe, vô cùng mong nhớcô ấy.”

Đối phương vẫn trả lời rất khách sáo: “Được, nếu tôi liên lạcđược với cô ấy, tôi sẽ chuyển lời lại.”

Chu Duyệt còn muốn hỏi thăm một chút về tình trạng của đốiphương, nhưng bên ấy đã cúp máy.

Trương Khải Hiên không tin, “Cô ấy còn có thể liên lạc vớiai chứ? Đã hỏi hết tất cả bạn bè của cô ấy, chỉ còn lại số điện thoại ở ThượngHải này là khả nghi nhất, người đàn ông này có quen biết với Đường Mạn khi ởThanh Đảo, vì Đường Mạn, hắn lại đích thân bay từ Thượng Hải đến Tế Nam, nhất địnhhắn biết tung tích của Đường Mạn.”

Rất nhanh, tin tức bày ra trước mặt anh.

“Lý Văn Khải, năm nay 36 tuổi, tốt nghiệp Đại Học Yale ở Mỹ,luôn công tác tại Mỹ, 4 năm trước quay về Thượng Hải, hiện đang giữ chức vụ tổnggiám đốc CVS thị trường Trung Quốc.”

Trương Khải Hiên nghi hoặc, con người này, lai lịch không nhỏ,sao Đường Mạn lại quen biết được một người như thế chứ? Anh càng lúc càng nghingờ, hắn ở Thượng Hải, là quản lý cấp cao của một công ty đa quốc gia, tên LýVăn Khải này biết tung tích của Đường Mạn.

Trương Khải Hiên nói với nhân viên điều tra, “Anh tiếp tụcđiều tra tên Lý Văn Khải này cho tôi. Nếu có tin tức của Đường Mạn, lập tức báovới tôi.”

Nhưng đã để cho anh thất vọng rồi, anh liên tục điều tra,nhưng nhân viên điều tra chỉ gửi về một tin tức, “Sinh hoạt của Lý Văn Khải rấtcó quy luật, phụ nữ có quan hệ với anh ta không nhiều, vẫn không có tin tức củabà Trương nhỏ.”

Anh thở dài. Đường là đúng là cố ý, cô bỏ đi, thậm chí ngaycả người thân trong gia đình, người dì nuôi cô từ nhỏ đến lớn, cả ba cô, côcũng không nói tin tức của mình cho họ biết.

Người phụ nữ này thật tàn nhẫn.

Anh lại vô cùng áy náy, tạo thành cục diện như ngày hôm nay,là lỗi của cô sao? Cô mang theo một ước vọng tốt đẹp gả cho mình, nhưng khôngngờ, cô cũng không có được hạnh phúc như ý, ngược lại chỉ thu hoạch được sự đảkích và tổn thương chồng chất, đổi lại là bất cứ ai, cũng không thể tha thức đượcngười trong cái nhà này.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, không nghĩ tới trong một phầnmười vạn khả năng, người cuối cùng có tủy thích hợp với anh lại có thể là vợanh, duyên phận trùng hợp khiến toàn thân anh run rẩy, cứ run rẩy, quá đáng sợ,quá khó khăn, quá đau đớn!

Là anh hại cô, anh có một người vợ tốt như vậy, dịu dàng,lương thiện, hài hước, đáng yêu, nhưng anh lại chưa cho cô tình yêu trọng vẹn,cô đau lòng, cuối cùng chỉ có thể bỏ đi, hiện giờ anh hối hận, vừa định yêuthương cô cho thật tốt, cô lại nản lòng bỏ đi.

Anh khổ sở gần như nấu thời gian thành nước, đốt thương nhớthành tro.

Mỗi ngày anh đều trông mong có thể có tin tức tốt cho mình,nhưng mỗi một ngày qua đi, mặt trời lặn xuống, lại một hy vọng nữa cũng theo đómà chìm xuống.

Ở trong bệnh viện, anh trải qua cái tết thứ 30. Anh thề, đâylà một cái tết thống khổ nhất từ kúc anh chào đời cho đến nay. Bởi vì ngay ngàytết âm lịch, lần đầu tiên anh khóc, cho đến khi tất cả mọi người hoảng sợ muônphần.

Từ lúc sinh ra cho đến giờ, lần đầu tiên anh hiểu được cái cảmgiác đau tận tâm can là cái gì, lần đầu tiên anh cảm nhận được sự nhớ nhung mộtngười, sự hối hận to lớn, vô cùng áy náy tự trách có mùi vị gì. Thử dùng con sốđể tính toán, đó chính là trên một bàn cờ, ô đầu tiên bạn đặt một viên sỏi, ôthứ hai đặt đặt 2 viên, ô thứ 3 đặt 4 viên, sau đó lần lượt nhân lên cho đến ôcuối cùng. Bạn tính thử xem tổng cộng bội số của nó sẽ là bao nhiêu. Nếu tínhra được, đó chính là chỉ số của nỗi đau.

Anh cười khổ.

Thì ra, anh càng yêu cô hơn so với trong tưởng tưọng.

Thì ra, anh càng cần cô hơn so với trong tưởng tượng.

Thì ra, anh đáng thất vọng nhiều hơn so với trong tưởng tượng.

Thì ra, anh chỉ là một kẻ tầm thường xảo trá.

Rốt cuộc xuất viện, về lại Thanh Đảo, đến nhà, Trương KhảiHiên cũng lấy lại tinh thần từ trong những suy nghĩ rối rắm.

Chu Duyệt khuyên anh: “Khải Hiên, vào nhà đi, bên ngoài cònlạnh, cậu không thích hợp đứng lâu ở bên ngoài.”

Anh im lặng, cuối cùng cũng bước vào nhà.

Tiến vào, mọi người đồng loạt hoan hô, đồng nghiệp, bạn bè,tất cả mọi người lại có thể mở một buổi tiệc nhỏ cho Trương Khải Hiên, mọi ngườidùng một nghi thức sôi động để chào đón anh, hệt như anh là một vị anh hùng thắngtrận, nhìn thấy người thân bạn bè vui vẻ, anh cũng chỉ tháo bỏ khẩu trang, mỉmcười với mọi người.

Trương Vũ Đồng xinh xắn thân thiết hôn lên mặt của chú út, mọingười còn vì anh làm một cái bánh ngọt, vì anh sống lại mà chúc mừng.

Trương Vũ Đồng ngây ngô nói: “Chú út, trước khi cắt bánh ngọtcó phải là nên cầu nguyện hay không?”

Mọi người cười ha ha, thúc giục anh mau chóng cầu nguyện.

Trương Khải Hiên quay về cái bánh, cầu nguyện cái gì chứ? Nụcười của anh đông lại, Chu Duyệt nhìn ra tâm tư của anh, chị giảng hòa, “Đồng Đồngcon đếm thử xem trên chiếc bánh có bao nhiêu cây nến?”

Trương Vũ Đồng lập tức đếm, đếm xong nó nói: “30 cây, nămnay chú út 30 tuổi à?”

Nó lại hỏi Trương Khải Hiên: “Chú út, chú có tâm nguyện gì?”

Anh hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nó, hỏi nó: “ĐồngĐồng có nguyện vọng gì?”

Trương Vũ Đồng suy nghĩ xong, nói rất giòn giã: “Đồng Đồng rấtnhớ thím út, lâu rồi không gặp thím, rất muốn nghe thím kể chuyện cổ tích.”

Tất cả mọi người không dám nói thêm gì nữa, đây là một tráibom hạng nặng, lập tức nổ tung trong lòng của Trương Khải Hiên.

Trương Khải Hiên bỗng rớt nước mắt, anh ôm chặt Trương Vũ Đồngvào lòng, giọng nói buồn bã: “Đồng Đồng, chú út cũng rất nhớ thím của con.”

Tất cả mọi người đều thương cảm theo.

4 tháng, Đường Mạn đã đi 4 tháng rồi.

Người điều tra tin tức của Đường Mạn nói với người nhà họTrương, “Chúng tôi đã tra xét ghi chép tiêu phí của thẻ tín dụng, phát hiện racô ấy từng chi trả ở một trung tâm thương mại tại Bắc Kinh, đây là danh sáchmua hàng của cô ấy.”

Trương Khải Hiên vội vã nhận lấy, phát hiện thấy trên đókhông có gì đặc biệt, thức ăn, đồ dùng các loại, đều rất bình thường, nhưngtrong đó có một thứ thu hút ánh mắt của anh, cà vạt nam? Anh không tin lắm, càvạt sao? Đây là chuyện gì vậy?

Người đưa tin nói với anh: “Hiện tại thẻ tín dụng đã tạm ngừng,bởi vì không chi trả khoản nợ.”

Anh lập tức nói với hắn: “Mở lại, lập tức nộp tiền vào đó.”

Bắc Kinh? Anh nghi ngờ, Đường Mạn đang làm gì ở Bắc Kinh chứ?

Anh cứ quanh quẩn một chỗ ở trong phòng, căn phòng này chínhlà phòng ngủ của anh và Đường Mạn, nhưng vì sau đó hai người giận nhau, anhkhông về ngủ nữa, lại có thể để cô nằm khóc một mình trong căn phòng này, nhớ lạichuyện đó, anh oán trách mình, thật sự không phải là đàn ông.

Anh sờ vào ngăn tủ đựng quần áo của Đường Mạn, xem đồ đạc củaĐường Mạn, vô tình anh mở máy tính ra, muốn nhìn xem tâm sự của cô.

Máy tính có mật mã, nhập sinh nhật của Đường Mạn, sinh nhậtcủa mình đều không đúng, không còn cách nào, anh gọi điện thoại tìm một người bạnđến bẻ khóa.

Bạn của anh nhanh chóng đến, cũng dễ dàng giải mã, chính làmột dãy số. Anh nhìn các con số đó, cũng không hiểu rõ lắm.

Sau đó, anh mở ra xem những thứ Đường Mạn lưu lại. Trong thưmục có không ít văn bản tài liệu, rất nhiều nhật ký của Đường Mạn, anh như lấyđược của quý, mở từng cái để xem.

Nội dung:

Một đoạn ký ức, chủ đề: Lén lút.

“Khải Hiên, hôm nay em lại nhìn trộm anh, anh biết không? Emthích lén lút ghé vào bên cạnh nhìn bộ dạng ngủ say của anh, lúc anh ngủ rất giốngmột đứa trẻ, em hệt như một bà mẹ tham lam đang nhìn đứa con xinh xắn của mìnhđến ngơ ngẩn, trông chừng anh, cảm giác ngu ngốc rằng trên đời này chỉ có anh mớilà người đẹp trai nhất, có lẽ anh vĩnh viễn cũng không nhìn thấy ánh mắt ngu xuẩnnày của em đâu, không lĩnh hội được ý tưởng ích kỷ này của em đâu, em hy vọngkhoảnh khắc này có thể kéo dài vô tận, nếu đúng là sinh mạng ngắn ngủi, em chỉkhao khát một đêm tóc bạc trắng, cùng anh sống hết quãng đời còn lại.”

Trong lòng anh thật chua xót, tiếp tục xem xuống dưới.

Chủ đề: Thiên nga.

“Khải Hiên, nhất định anh chưa từng thấy qua cảnh tượng đẹpđẽ của một đàn thiên nga bay đến sà xuống mặt nước, ở quê em, có một cảng nhỏ,bởi vì nơi đó được phù sa bồi đắp thời gian dài, hình thành nên một hồ nướcthiên nhiên bán khép kín, hàng năm sẽ có một bầy thiên nga lớn đến nơi này đểtrú đông, mà người dân nơi đây lại yêu thương che chở cho những con vật này, điềunày khiến cho những con vật đáng yêu đó cảm nhận được sự yêu thương của loàingười, liền yêu luôn bến cảng xinh đẹp này, sau một thời gian dài, nơi này cóthêm một cái tên rất hay, Hồ thiên nga.

Khải Hiên thương yêu, em thật sự cảm thấy yêu thương anhchưa đủ, những ngày yêu nhau lại ngắn ngủi như vậy, em liền vội vàng gả choanh, thậm chí em còn không hưởng thụ được sự ngọt ngào của tình yêu, lúc hai đứaở chung với nhau, hoặc cãi nhau, hoặc giận dỗi, hoặc trải qua nhưng ngày yêunhau say đắm, em chưa hưởng thụ đủ liền vội vàng gả cho anh, em cũng không biếtmình làm như vậy là đúng hay sai, anh có yêu em không? Em cũng không biết, emchỉ biết em thích cảm giác ở chung với anh, chúng ta ở trong khách sạn, mỗi buổitối đều đẹp như vậy, em lưu luyến cơ thể anh, yêu trái tim anh, tình yêu chínhlà ích kỷ như thế đó, cho dù anh yêu em không nhiều như em yêu anh, em cũngtình nguyện chìm đắm trong cảm giác này, không thể tự kiềm chế.

Biết sức khỏe anh không tốt, lừa dối kết hôn với em, em cũngkhông trách anh, nhưng chúng ta có được bao nhiêu ngày chứ? Em hy vọng vào mùađông sang năm, em có thể cùng anh đi xem bầy thiên nga xinh đẹp đó, người emyêu, anh tin tưởng em không, em tin tưởng, tin rằng nhất định sẽ có ngày đó. Emlại hy vọng hai người chúng ta có thể giống như những con thiên nga này, chúngchỉ hưởng thụ thế giới hạnh phúc đơn thuần của riêng mình, không giống như conngười, ở trước mặt có rất nhiều người ưu tú để chọn lựa, đung đưa bất định, lạidành tình yêu ít ỏi nhầm đối tượng, còn thiên nga, một khi chúng đã xách địnhtình yêu, xác định muốn bắt đầu, sẽ mãi mãi không rời xa nhau, không phản bộinhau, cho đến cuối cùng. Khải Hiên thương yêu, anh thật sự yêu em chứ? Anh có sẵnlòng dành cho em một tình yêu như vậy không?”

Anh không xem nổi nữa, từng giọt từng giọt nước mắt rớt xuốngmặt bàn, từng giọt vỡ tung ra.

“Khải Hiên, anh có biết hiện giờ em có bao nhiêu mâu thuẫnvà thống khổ hay không? Biết anh và cô ấy vẫn còn dây dưa không dứt, em giống nhưmột con quay bị sợi dây tàn nhẫn quất vào, đang không ngừng xoay tròn, xoaytròn đến nỗi đầu váng mắt hoa, em từng yêu anh, yêu anh sâu đậm như vậy, nếuanh không đến hẹn em, em đã có thể giữ được phần tình yêu đơn phương này, làm mộngđẹp vô nghĩa, hòa tan anh vào giấc mộng của chính em, nhưng anh đã đến rồi, thậtsự đến hẹn em, hôn em, ôm em, anh chiếm cứ trái tim em, lại không cho em tráitim anh, vì sao chứ? Vì sao anh phải tàn nhẫn như vậy? Em ôm chăn đứng trước cửa,em muốn đắp chăn cho anh, em muốn nói với anh, về đi, về phòng ngủ đi, chúng tabắt đầu lại lần nữa nhé, nhưng ngay cả trong mơ anh cũng gọi tên người đó, anhcó biết em giống cái gì không? Em giống như một thằng hề, tô phấn xong, đứng ởbên cạnh sân khấu, ra sức biễu diễn, lại không làm cảm động được trái tim namchính, Trương Khải Hiên, vì sao anh phải đối với em như vậy chứ?”

Anh nghẹn ngào: “Đường Mạn, xin lỗi, thật sự xin lỗi!”

Chủ đề: Kỷ niệm.

“Khải Hiên thương yêu của em, hôm nay là ngày chúng ta quennhau được nửa năm, khoảng cách từ lần đầu tiên em gặp anh đã là nửa năm, kỳ diệubiết bao, nửa năm trước, em đến công ty làm việc, em xuống cầu thang, anh lên cầuthang, trong lúc vô tình anh ngẩng đầu lên liếc nhìn em một cái, hơi mỉm cười vớiem một chút, dường như chỉ có 5 giây, 5 giây trước em vẫn còn là Đường Mạn, 5giây sau em không thể ngăn lại tình yêu dành cho anh, em vẫn luôn cho rằng rấtkhó để có chuyện tiếng sét ái tình như thế, chuyện đó chắc chỉ xảy ra trong tiểuthuyết mà thôi, ở hiện thực sẽ không bao giờ tìm thấy cảm giác này, nhưng thậtsự là có, chỉ có 5 giây em liền thích anh, thật ngu ngốc anh nhỉ, tất cả đềukhông giải thích được, em thích anh, thích tất cả của anh, thích mỗi buổi sángđi làm thật sớm, chỉ để nhìn thấy anh.”

Em vẫn yêu anh, nếu hai chúng ta đều không cố chấp, khôngngang bướng như vậy, chúng ta sẽ giống với rất nhiều đôi vợ chồng trẻ, từng vôcùng vô cùng hạnh phúc, chỉ cần anh cho em tình yêu, em sẽ như một người vợ hiềnlành, yêu anh vô tư, yêu anh ngọt ngào. Thậm chí, chúng ta còn có một đứa con,đứa trẻ đó là hy vọng của chúng ta, nhưng Khải Hiên à, em đau khổ lắm, ai đómang nó đi rồi, cũng mang đi hết toàn bộ hy vọng của em.”

Anh nhanh chóng cắn nắm tay trong miệng, nước mắt chảy vàomiệng, cũng là vị đắng, Đường Mạn ơi, một người như em làm sao lại bị uất ứcnhiều đến như vậy.

Anh bỗng nhớ lại mật khẩu của máy tính, cuối cùng cũng hiểura, thì ra mật khẩu của máy tính rất đơn giản, là cái ngày mà họ biết nhau, ĐườngMạn dùng ngày kỷ niệm họ quen nhau để làm mật khẩu.

Chủ đề: Đồ đàn ông dối trá thối tha.

“Trương Ái Linh nói, khuyết điểm lớn nhất của con ngườikhông phải là ích kỷ, dã man, buông thả, mà là cố chấp yêu một người không yêumình. Trương Khải Hiên, anh có biết khuyết điểm lớn nhất của em là gì không? Đóchính là em chiếm hết toàn bộ những cái đã nói trên, mà anh, chính là nam chínhtrong đó, em cố chấp yêu anh, anh lại đối xử lạnh nhạt với em, em thật sự rất hậnanh, anh biết không?

Lúc trước em yêu anh bao nhiêu, hiện tại, em hận anh bấynhiêu, anh yêu Cao Nhân Tuệ, lại làm tổn thương em sâu sắc đến vậy, nếu có thể,em hy vọng giường bị sập để hai người té chết, khung xe lỏng lẽo làm hai ngườingã chết, chảo dầu nổ làm hai người tan xác, em hy vọng tất cả những chuyệnkhông thể nào xảy ra này đổ ập xuống đầu hai người, nhưng mà, tại sao em phải độcác như vậy? Tại sao em lại phải gửi hy vọng vào những chuyện không thể nào xảyra chứ?

Nguyên nhân chỉ có một, bởi vì đó là những chuyện không baogiờ xảy ra, mà ước nguyện ban đầu của em chính là không để nó xảy ra, cho dùanh dối gạt em, không thương em, em cũng hy vọng anh có thể khỏe mạnh, bình an,vui vẻ, cho dù là sau khi anh hồi phục lại sức khỏe, anh sẽ rời khỏi em, emtình nguyện để chính mình làm một người bị chồng ruồng bỏ, một người vợ bị anhvứt bỏ cũng không muốn mang danh là góa phụ của Trương Khải Hiên, một góa phụ tộinghiệp chỉ biết khóc lóc trong ký ức mà anh đã cho em.”

Cuối cùng Trương Khải Hiên cũng không thể kiềm chế được nữa,anh khóc rống lên.

“Hôm nay em đã làm một chuyện ý nghĩa nhất trong cuộc đờimình, em điền vào một tờ đơn xin làm người tình nguyện hiến tặng, làm một ngườitình nguyện hiến tế bào gốc tạo máu, điền xong tất cả thông tin, cả người em cảmthấy thoải mái, bay bổng như đi trên mây, em hy vọng em có thể cứu được một ngườiđang ở ranh giới sự sống, để người đó có thể có được cuộc sống mới, bởi vì chồngcủa em, anh cũng đang trong thời khắc sinh tử, mỗi khi nhìn thấy mặt trời củangày mới mọc lên, trong lòng em lại hiện ra một tia hy vọng, đến khi hoàng hônmặt trời lặn xuống, vẫn không có tin tức của người nhận tủy, em lại hy vọng nhiềuhơn, em có thể cứu lại được mạng sống của người đó, cho dù rút hết máu của em,để cho máu của em và người đó hòa vào nhau, chỉ cần người đó có thể kéo dài đượcsinh mạng, cho dù sau khi khỏe lại người đó sẽ rời đi, em cũng không để tâm.”

Chu Duyệt đang đùa giỡn với Trương Vũ Đồng ở dưới lầu,Trương Thụy Hằng đang xem báo, lúc này mọi người nghe thấy trên lầu có tiếng ghếngã, bà Trương sợ hãi kêu lên: “Khải Hiên.”

Mọi người hoảng hốt chạy lên lầu, đẩy cửa phòng ra, thấyTrương Khải Hiên đang ngồi phịch dưới đất, ghế dựa bị ngã, anh té ở một bên.

Trương Thụy Hằng và Chu Duyệt lập tức đỡ anh dậy, bà Trươngkích động chụp lấy khuôn mặt của con trai, “Khải Hiên, con làm sao vậy, con thấykhó chịu ở chỗ nào.”

Trương Khải Hiên cố ngồi dậy, anh chỉ cười khổ, “Trái timcon đau nhói, đau chết con rồi!”

Những người khác ở trong phòng ngơ ngác nhìn nhau, mọi ngườiđều hiểu ra, cầm không được nước mắt.

Bà Trương trải qua một hồi khó khăn, bà ôm chặt lấy contrai, nghẹn ngào bật khóc: “Khải Hiên, xin lỗi, mẹ sai rồi, con tha thứ cho mẹđi.”

Bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho Trương Khải Hiên, vẻ mặt tươicười: “Thật tốt quá, Khải Hiên hoàn toàn không có phản ứng bài xích gì, lượng bạchcầu của cậu ta đang tăng lên, hiện tại cuối cùng cậu ta cũng có thể tự do thoảimái ăn hoa quả và rau, hơn nữa, cậu ta có thể không cần mang khẩu trang rangoài, cậu ta có thể sinh hoạt dưới ánh mặt trời như những người bình thường rồi.”

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, tan thành mây khói.

Bà Trương đè ngực: “Cám ơn ông trời.”

Trương Thụy Hằng tức giận mắng: “Cám ơn bà đó!”

Dường như Trương Khải Hiên đã hồi phục sức khỏe, nhưng mộtcăn bệnh quái ác nữa lại kéo đến đánh sụp anh.

Căn bệnh này có cái tên rất đẹp, là tương tư.

Anh bắt đầu lặng lẽ ít nói, ngày nào cũng ở trong phòng, đắmchìm trong thế giới của riêng mình, không ai khuyên được anh, lúc ăn cơm, anhbuồn bã, chỉ ăn những thứ ở trước mặt, giống như mất đi vị giác, hơn nữa, khẩuvị của anh càng ngày càng kém, ăn càng lúc càng ít, bởi vì ăn ít, không có sức,cả người anh đều nhẹ bổng, cuối cùng, gần như ngay cả cái muỗng cũng không cầmnổi, tất cả mọi người nhìn anh mà lo lắng, nhìn anh tạo cho mình một bộ xươngkhô vô cùng thuận lợi, gầy yếu không chịu nổi.

Bác sĩ phải vội vàng đến truyền chất dinh dưỡng cho anh, lúcsắp ra về, để lại thuốc và lời khuyên, “Sức khỏe của cậu ta đã hồi phục, nhưngtrạng thái tinh thần của cậu ta thật sự rất kém. Tôi kiến nghị để cậu ta đến gặpbác sĩ tâm lý, cậu tự phong bế bản thân, đắm chìm trong thế giới của mình, nhưvậy rất không tốt, dễ dàng mắc bệnh tự kỷ.”

Bên chỗ ba và dì của Đường Mạn vẫn không có tin tức gì củacô, QQ, hộp thư, MSN của Đường Mạn đều ngừng sử dụng, hiện tại anh mới phát hiệnra, anh hoàn toàn không biết gì về Đường Mạn cả, trong nhật ký của Đường Mạn,cô thuộc nằm lòng cái anh thích, món ăn anh thích, thói quen của anh, mà anh, đốivới Đường Mạn, hầu như chưa từng quan tâm hỏi han chút nào. Nếu không phải mởmáy tính của cô lên, xem những ghi chép cô lưu lại, thậm chí anh cũng không biếtĐường Mạn thích ăn cái gì.

“Tôi đúng là một thằng khốn nạn.” Anh khổ sở vô cùng, “Vợ củatôi, tôi lại có thể không hiểu biết chút gì về cô ấy, cô ấy như mặt trăng quayxung quanh trái đất, mọi chuyện đều lấy tôi làm trung tâm, so sánh với tình cảmcủa cô ấy, tôi đúng là một thằng khốn nạn.”

Thống khổ nhất chính là buổi tối, nửa đêm anh thức giấc, nỗinhớ cô quay quắt không tài nào ngủ yên, trên chiếc giường đôi hai thước, anh nằmlẻ loi hệt như nằm trên một đại dương mênh mông rộng lớn, rồi bất chợt, giấc mộngùa về lúc đêm khuya, gió thổi tung bức rèm, như có người đang núp sau bức rèm vậy,anh không kiềm chế được, khẽ hỏi: “Tiểu Mạn, em đã về rồi sao?”

Đương nhiên là không phải.

Cả đêm dài đằng đẳng, anh nhớ vợ, nhớ từng nơi trên cơ thểcô, nhớ nụ hôn ngọt ngào của cô, rất muốn hôn môi cô, rất muốn ôm lấy cô, rất muốncái cảm giác “làm yêu” với cô, bởi vì quá nhớ, thế giới tinh thần của anh dần dầnkhô héo, không có mục tiêu, không có trọng tâm cuộc sống, khó khăn nhất là chịuđựng vào buổi tối, đêm sao dài như vậy, tương tư sao lại đau đến thế, anh ngồitrong phòng nhớ lại từng li từng tí lúc cô và anh ở cùng nhau, đến chỗ vui vẻanh sẽ bật cười, tự hỏi mình, “Tiểu Mạn, em có khỏe không? Em đang ở đâu?”

Đến khi quẫn trí, anh chảy nước mắt thầm nghĩ, cô ở đâu vậy,cô sống có tốt hay không? Nếu cô ngã bệnh, phải làm sao đây? Có người chăm sóccho cô hay không?

Hóa ra tình yêu có cái đau khổ như vậy, đếm qua một loạt bạngái, cho đến bây giờ, anh mới chính thức biết được thế nào là đau thấu tâm can.

“Em không thể chấp nhận một tình yêu không sạch sẽ, đàn ôngvà phụ nữ, hệt như chìa khóa và ổ khóa, đàn ông thì muốn làm chìa, mở nhiều ổkhóa khác nhau, phụ nữ thì bị ép phải làm ổ khóa, chỉ chờ đợi một cái chìa khóamà thôi, tại sao trên đời lại bất công đến thế, khi chìa khóa tự do mở ra rấtnhiều ổ khóa, người khác chỉ biết nói cái chìa khóa này thật thần kỳ, mà khi ổkhóa bị rất nhiều chìa khóa mở ra, người khác sẽ nói, cái ổ khóa này thật ráchnát, tình yêu phải nên công bằng, Khải Hiên, anh khiến em rất thất vọng, anh biếtkhông? Khải Hiên, em đâu cần anh cho em nhiều tiền, thật sự em chỉ cần anh choem một tình yêu giản dị, chân thành tha thiết, và sạch sẽ. Anh nghi ngờ em, anhnói em và anh chỉ hẹn hò 3 lần, đã đánh đổi bản thân, anh tùy tiện chà đạp lêntự tôn của em, sao anh lại không nói, trước đó, không biết em đã cầu nguyện baonhiêu lần, để ông trời cho em và anh có cơ hội gặp nhau.”

Anh chỉ có khóc, Đường Mạn, anh sai rồi, anh thật sự quá sairồi.

Anh nhớ lại lúc không cho cô đi làm, hai người về nhà lạicãi nhau, còn tranh chấp không ai chịu nhường ai trong phòng tắm, sau đó cô ấycòn hỏi mình, “Khải Hiên, vì sao anh không dám thừa nhận tình yêu của anh dànhcho em chứ? Thật sự anh yêu em đúng không? Thật ra nói yêu không phải là chuyệngì quá khó khăn, em sẽ không xem thường anh, cũng sẽ không biến tình yêu củaanh thành vũ khí để đối phó anh, vì sao anh lại không muốn nói cho em biết chứ?”

Anh kinh ngạc từ hỏi chính mình, đúng, anh yêu em, nhưng tạisao, tại sao anh lại dối trá không dám thừa nhận chứ? Cho đến khi em đi mất rồi,rời xa anh, anh mới hối hận, mới tự trách, hóa ra anh dối trá như vậy, vô sỉnhư vậy.

Hiện tại anh đã biết, thật ra chỉ có yêu một người, mới cóthể có cảm giác làm yêu này với cô, chỉ có yêu một người, mới có thể cố ý cãivã hoài với cô như vậy, thật ra, chỉ là để thu hút sự chú ý của cô.

Hóa ra, anh yêu cô, nhưng mà, anh quá ngu ngốc, lại có thểmơ màng lâu như vậy.