Dây Leo

Quyển 2 - Chương 1: Tôi làm người thân của em



“Đường Mạn.” Trên đường trở về, Đường Mạn muốn đi bộ, Lý VănKhải đi cùng cô, “Vì sao cô lại muốn hiến tủy cho người khác vậy?”

“Bởi vì chồng tôi, hiện tại anh ấy đang bị bệnh ung thư máu.Nếu có người có tủy thích hợp với anh ấy, anh ấy có thể sẽ được sống.”

Nhưng nghĩ đến Trương Khải Hiên, cô lại cười gượng gạo, “Tuyrằng anh ấy không yêu tôi, nhưng tôi vẫn luôn hy vọng anh ấy có thể bình phụckhỏe mạnh.”

Lý Văn Khải hiểu được, lời của cô nghe ra đau buồn thế này,rầu rĩ vô cùng, cô có bao nhiêu tâm sự, điều này càng khiến cô giống như một điềubí ẩn, còn có, vì sao cô lại lẻ loi té xỉu ở ven đường, không ai quan tâm,không ai đỡ, tất cả những chuyện này, anh đều muốn biết, nhưng mà, anh giốngnhư một đứa trẻ hiếu học đang canh chừng một cây đàn vi-ô-lông quý giá tinh xảo,rất hiếu kỳ nhưng không dám hỏi cô cho thấu đáo.

“Vậy lần này cô rút máu, có người trong nhà đi cùng cô không?”

Đường Mạn lắc đầu, “Ba mẹ chồng và chồng tôi đều đi Bắc Kinhcả rồi, chị dâu cũng dẫn con gái về nhà mẹ đẻ, hiện giờ trong nhà, chỉ còn có mộtmình tôi và một dì giúp việc thôi.”

Nhớ tới chuyện này, Đường Mạn thở dài, buồn rầu hệt như mộtlý cà phê, cho dù vui vẻ bỏ vào đó vài muỗng sữa, khuấy rồi lại khuấy, nhưng chỉthấy cà phê, vẫn không thấy sữa.

Dùng bất cứ ngôn từ nào cũng không thể hình dung được sự hiuquạnh trong lòng cô, nếu Lý Văn Khải bằng lòng, hiện giờ không ai thấy, cô tìnhnguyện dựa đầu vào ngực anh, khóc một trận cho thật đã.

Không ngờ, Lý Văn Khải do dự một lúc, bỗng nhiên hỏi cô: “ĐườngMạn, cô có hy vọng tôi cùng đi hoàn thành quá trình này với cô không?”

Cô ngơ ngẩn, bước chân khựng lại, vẻ mặt không tin mà nhìnanh, nhưng ánh mắt anh thật chân thành tha thiết, thẳng thắn thành khẩn, trongsáng ngời ngời.

Anh giải thích: “Cô không có người thân bên cạnh, người thânthiết nhất lại có chuyện nên không ở đây, một mình cô đi làm chuyện này, thật sựsẽ rất cô đơn.”

Đường Mạn hết sức ngạc nhiên, hai người quen biết chưa lâu,mới quen và vô tình gặp gỡ hệt như cảnh trong mơ lúc ẩn lúc hiện, nhưng rõ ràngđã xảy ra, chân thật mà xúc động, mới quen đã thân. Anh ung dung nói ra những lờiđó, cô có chút hoang mang rối loạn bị anh làm cho cảm động.

Ngay sau đó, cô tỉnh táo lại.

Cô khẽ nói: “Văn ca, cám ơn anh, tôi biết là anh lo lắng chotôi, nhưng tôi tin rằng chẳng có gì nguy hiểm cả, hơn nữa, tôi sẽ được hưởng sựchăm sóc tốt nhất, bởi vì tôi là một người tình nguyện mà.”

“Tôi cũng tin như thế, nhưng tôi nghĩ, hẳn là em vẫn khátkhao có người thân ở bên cạnh cô, nếu cô không ngại, tôi đến làm người thân củacô được không? Có phải là tôi quá đường đột hay không, thậm chí lòng tốt có hơigiả tạo?”

Đường Mạn lập tức xua tay lia lịa, “Không đâu, anh hiểu saiý của tôi rồi, Văn ca, tôi vô cùng cảm kích ý tốt của anh, nhưng mà, chiều nàyanh sẽ về Thượng Hải, tuổi tác của dì Thạch đã cao, Thạch Băng lại còn nhỏ, anhcần phải về cùng với họ, tôi là người lớn rồi, tôi hoàn toàn có thể tự chăm sócmình.”

“Mẹ anh là người tin Phật, mẹ nhất định sẽ đồng ý với cáchlàm của anh, anh sẽ đưa hai người họ lên máy bay, sau đó dặn dò tài xế đến sânbay Hồng Kiều đón họ, họ sẽ không sao đâu. Hiện tại là cô, có bằng lòng để tôiđi cùng cô làm chuyện này hay không?”

Đường Mạn nhìn anh, khoảnh khắc này, hai người đứng ở bên đường,ánh nắng ấm áp trong trời đông ùn ùn kéo đến, chiếu rọi khắp nơi, cô nhìn anh,anh cũng nhìn cô, ánh mắt của hai người giao nhau, Đường Mạn bỗng nhiên nghi ngờ,sự quan tâm không sao giải thích được của anh đối với cô đã vượt qua khỏi tìnhbạn bình thường, chẳng lẽ anh đối với mình?

Nhưng mà thái độ của anh đối với mình rất đúng mực, khôngđúng, anh là quân tử, sao mình có thể lấy dạ tiểu nhân để đo chứ.

Anh hoàn toàn thật lòng, bỗng nhiên Đường Mạn cảm thấy tủithân và xót xa, hoang mang, không kiềm nén được.

Cắn môi, cô cúi đầu, thiện ý tha thiết của anh khiến côkhông thể chối từ, không biết trả lời thế nào.

Lý Văn Khải thoải mái, “Sáng sớm mai anh đến đón em nhé. Emgái.”

Cô gật đầu, vô cùng xúc động, “Vâng, anh trai.”

Quả nhiên, qua hôm sau, anh vẫn đến đón Đường Mạn như cũ,hơn nữa khi anh đến, còn đưa cho cô một món quà, một miếng ngọc Quan Âm, “Là mẹanh đưa cho em, mẹ đặc biệt yêu thích em.”

Đường Mạn cầm sợi dây chuyền ấm áp này, nhớ đến mình và bàLý chẳng qua cũng chỉ là tình cờ gặp gỡ, nhưng bà lại vừa rộng rãi vừa tốt bụngnhư thế, điều này thật khiến cô bất ngờ, “Xin anh cám ơn dì Thạch giúp em.”

Người ở Hội chữ thập đỏ đợi đã lâu, vài nhân viên nhiệt tìnhchào đón cô, một người phụ trách nói với cô: “Biết chị là người rất kín đáo, vừakhông muốn biết tin tức của đối phương, cũng không muốn tiết lộ thông tin củamình, cao thượng như thế, thật sự rất đáng khâm phục.”

Đây đều là những lời khách sáo, Đường Mạn gật đầu mỉm cười,trả lời lễ phép, nghĩ đến chuyện máu của mình có thể cứu sống một con người,trong lòng cô dâng lên niềm tự hào.

Thời gian rút máu cũng đã được sắp xếp xong từ hôm qua, quảnhiên Đường Mạn nhận được sự chăm sóc tốt nhất, bác sĩ nói với cô: “Thời gian lấymáu hơi lâu một chút, trước sau phải kéo dài suốt 7 tiếng đồng hồ.” Sau đó, cônói với Đường Mạn một số việc cần chú ý. Đường Mạn cười nói: “Phải nằm trên giườnglâu như vậy à, thật là, có thể tiếp tục kiên trì hay không đây?”

Tất cả mọi người đều cười, sau khi y tá thu xếp ổn thỏa choĐường Mạn, Đường Mạn cũng có hơi hồi hộp một chút, nhưng Lý Văn Khải vẫn ở cùngvới cô, hơn nữa còn mua cho cô rất nhiều trái cây tươi.

Ngồi trước mặt Đường Mạn, anh suy nghĩ rồi nói, “Đường Mạn,em làm cho anh có cảm giác … … …, không nói nên lời, vừa lạnh lùng kiêu ngạo,cũng hơi kỳ lạ, vừa vô tư trong sáng, lại có chút ngớ ngẩn.” Anh cười: “Đánhgiá em hơi tệ nhỉ.”

Đường Mạn cười ha ha nói, “Những đánh giá này đều sai hết, nếuanh thật sự muốn khen em, anh hãy trực tiếp đứng trước mặt em mà chân thànhnói, Đường Mạn, anh cảm thấy em rất xinh đẹp, hạng phấn son tầm thường đều làgiả, chỉ có sự xinh đẹp này của em mới là thật, nghe anh nói như vậy, em nhất địnhsẽ vui vẻ đến mở cờ trong bụng.”

Anh lập tức nói: “Đường Mạn, anh cảm thấy em rất xinh đẹp, tấtcả hạng phấn son tầm thường đều là giả, chỉ có vẻ đẹp của em mới là thật.”

Đường Mạn thất vọng: “Thật là, máy móc quá, anh hết thuốc chữarồi.”

10h sáng, bác sĩ y tá nối đuôi nhau bước vào phòng, chuẩn bịhết tất cả cho Đường Mạn xong, công tác rút máu chính thức bắt đầu, máu rút ratừ cánh tay của Đường Mạn, chậm rãi chảy xuôi vào túi vô khuẩn, máy móc ở bên cạnhlay động nhịp nhàng, đề phòng máu đông lại, nhìn thấy huyết tương đỏ sẫm kia,Đường Mạn cũng không sợ hãi, cô chỉ cảm thấy, màu đỏ sẫm đó chính là màu sắc đẹpnhất trên đời.

Trong phòng bệnh tràn đầy ánh nắng ấm áp, tất cả mọi người đềuôn hòa với Đường Mạn, Đường Mạn cũng vô cùng thả lỏng, nhưng mà, cô có chútkhông quen.

“Y tá, tôi không thể tự ăn cơm sao? Nhất định cô phải đếnđút tôi ăn sao?”

Y tá nhã nhặn đáp: “Chị không thể cử động tay, để tôi đútcho chị là được mà.”

Lý Văn Khải đứng bên ngoài phòng bệnh, anh luôn dùng tay rahiệu với Đường Mạn qua lớp kính thủy tinh, khẩu hình là: “Em thật giỏi!”

Đường Mạn vui cười với anh, “Anh thật đẹp trai!”

Y tá tò mò hỏi Đường Mạn: “Người bên ngoài đi cùng chị là chồngcủa chị à?”

“Không, anh ấy là anh trai của tôi.”

Y tá kinh ngạc: “Thật hả, anh ấy thật sự là một người rấtchu đáo, còn nữa.” Y tá cười chớp chớp mắt: “Anh ấy có phong độ rất tuyệt nha.”

Đường Mạn liền vui vẻ: “Người anh trai này của tôi vẫn còn độcthân, cô có cần tôi giúp cô se chỉ tơ hồng không?”

Y tá cười ha ha: “Con tôi vừa mới đi nhà trẻ đó.”

Đường Mạn cũng vui vẻ, thì ra không chỉ có cô gái trẻ bị hấpdẫn, còn có phụ nữ đã kết hôn nữa.

Trong lòng cô cảm khái, Lý Văn Khải, anh thật sự là một ngườianh trai mà ông trời đã ban cho em, một chỗ dựa an toàn.

Suốt 7 tiếng, việc rút mẫu máu cuối cùng cũng kết thúc, saukhi chấm dứt quá trình chờ đợi nhàm chán, Đường Mạn vung cánh tay, ý tá lập tứcđến xoa bóp cánh tay cô, sau đó hỏi Đường Mạn: “Chị có cái gì muốn nhắn nhủ đếnngười tiếp nhận không? Chị cứu mạng của người đó, lúc này, lời nói của chị rấtcó giá trị đối với người đó, người đó nhất định sẽ ghi sâu trong lòng đến suốtcuộc đời.”

Sau đó, cô lấy ra một tấm thiệp đặt vào tay của Đường Mạn,“Viết xuống đây nhé.”